Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 409: Vương giả trẻ tuổi



Dương Ân vốn tưởng rằng việc mình còn trẻ như vậy mà đã có thể bay đã là giỏi lắm rồi, nhưng bây giờ đột nhiên lại nhìn thấy mấy gương mặt trẻ tuổi xuất hiện trên đầu mình, trên vai mỗi người đều có một đôi cánh huyền khí, khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.

“Ta hoa mắt ư, sao có thể có vương giả trẻ tuổi như vậy chứ?”, Dương Ân thầm lẩm bẩm.

“Tên kia, không nghe thấy ta nói gì sao?”, chàng trai trẻ vừa lớn tiếng với Dương Ân lúc nãy lại nói tiếp.

Đây là một thanh niên đầu húi cua trạc hai mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt lúc nào cũng hung ác, ánh mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo, mặc áo bào xanh, sau lưng đeo một cái hồ lô lớn, đôi cánh huyền khí màu lam liên tục đập cánh, thể hiện khí chất phi thường.

Khi người thanh niên dừng lại, ba người còn lại cũng dừng theo, họ gồm có ba nam một nữ.

Ngoài thanh niên áo bào xanh ra, còn có một thanh niên thân hình cường tráng, dung mạo xấu xí, mặc áo giáp vàng, hai bàn tay đeo găng vàng, thắt lưng rồng vàng, toàn thân như dát vàng, tựa một đấng chiến thần kim sắc trẻ tuổi hành tẩu nơi trần thế, khí thế bức người khiến cho người ta khó mà nhìn thẳng, còn có một thanh niên khuôn mặt trẻ thơ, trông cũng tầm tuổi Dương Ân mà thôi, trên khuôn mặt mang khí chất nho nhã, để rủ hai sợi tóc mái bay bay trong gió, đạp kiếm dưới chân mà đi, tựa như phi tiên, kinh diễm khó quên; còn cô gái kia thì lại mặc trên mình một chiếc áo dài màu xanh, khuôn mặt lạnh lùng, thân hình uyển chuyển động lòng người, đôi cánh xanh lam lấp lánh chói mắt, sau lưng đeo một thanh gươm xanh, tựa như một nữ hiệp trượng nghĩa đang hành tẩu giang hồ.

Bốn vị vương giả trẻ tuổi khí chất phi thường đột nhiên xuất hiện, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều sẽ vô cùng kinh ngạc.

Dương Ân ngẩng đầu nhìn thanh niên áo lam đang nhìn xuống mình, nói: "Tại sao ta phải rời đi?"

Dương Ân đã gấp rút đi đường trong bảy ngày, ăn bờ ngủ bụi biết bao hôm, khó khăn lắm mới đến được bên con sông này, muốn dùng nước sông tắm rửa sạch sẽ thân mình, đồng thời củng cố thêm tu vi cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp của mình, sao có thể bị người ta dọa đến mức nói đi là đi chứ.

Hơn nữa, với sức mạnh bây giờ của hắn, hoàn toàn không cần phải sợ hãi những vị vương giả trẻ tuổi trước mặt, hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng đối phương chắc là mới thành vương chưa lâu, khí vương giả toát ra ngoài kia rõ ràng vô cùng, có một khoảng cách rõ ràng với những vương giả lão làng.

“Ái chà, còn dám trả treo cơ đấy, ta bảo ngươi cút là vì muốn tốt cho ngươi, đợi lát nữa ngươi muốn cút cũng không cút nổi”, người thanh niên áo bào xanh ngạc nhiên nhìn người thiếu niên trước mắt, hắn ta tò mò không biết tại sao người đối diện lại to gan đến thế, gặp bọn họ mà gương mặt lại không biến sắc một chút nào, là do hắn vô tri hay hắn không biết sợ?

"Ta chỉ mệt quá thôi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, các người cứ tự nhiên”, Dương Ân khiêm tốn đáp một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía bờ sông.

Con sông này không nhỏ, sóng nước cuộn trào, cho dù có tuyết rơi thì cũng không đủ để đóng băng mặt sông này, dòng nước vẫn cuồn cuộn không ngừng.

Dương Ân còn muốn nhân cơ hội tu luyện kỹ thuật chiến đấu "Cuồng Lãng Thất Điệp", không thể để nó bị hoang phế đi được.

Hơn nữa, hắn đã cảm nhận được mình đang ngày càng tiến gần hơn đến vị trí của huyền tinh khí Sương Tuyền, bắt buộc phải tăng cường thêm sức mạnh chiến đấu của mình để đề phòng.

Thanh niên áo bào xanh còn muốn nói gì đó, thì thanh niên giáp vàng cách đó không xa đã lên tiếng: "Lý Tiêu, ngươi để ý tên nhóc đấy làm gì, mau qua đó thôi, không thể để tên đó chạy mất".

“Được, ta tới đây”, thanh niên áo bào xanh đáp, sau đó liếc nhìn Dương Ân, nhẹ lắc đầu, đuổi kịp ba người trước mặt.

Bốn người nhanh chóng đi tới đầu sông, lần lượt đứng ở bốn phương hướng, như thể sắp đối phó với thứ gì đó.

“Tên kia, cút ra đây cho ta”, thanh niên áo giáp vàng lớn giọng nói vọng xuống sông.

Mặt sông vẫn cuồn cuộn dâng trào, không có động tĩnh gì.

“Gọi thế nó không ra đâu, cho nó thấy chút màu sắc rồi hẵng nói”, cô gái áo dài xanh nói.

“Vậy thì đi thẳng đến khu vực sông”, thanh niên áo giáp vàng nói xong, bàn tay kết thành thủ ấn, một đóa huyền khí kim sắc tụ lại, đập mạnh xuống dưới mặt sông.

Bùm!

Chưởng ấn kim sắc bá đạo vô cùng, bắn phá mặt sông cao tới cả chục trượng, vô số con sóng không ngừng vỗ ầm ầm, dường như muốn ngăn cả dòng chảy của con sông này.

Thanh niên áo giáp vàng ra tay liên tục không ngừng, liên tiếp tấn công, mỗi một thủ ấn kim sắc đều ngưng tụ uy lực mạnh mẽ khiến mỗi lần đập xuống đều làm cho dòng sông chảy siết này suýt chút nữa bị lật tung.

Dương Ân nhìn cảnh này từ xa, không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, trong lòng tự lẩm bẩm nói: “Thật mạnh mẽ, chẳng giống vương giả trẻ tuổi bình thường chút nào”.

Tiểu Hắc dường như nhìn thấu tâm tư của Dương Ân, truyền niệm nói: "Kỹ thuật chiến đấu mà họ tu luyện cũng khá được, chắc cũng ngang cấp với Hỏa Sơn Chỉ mà ngươi đã luyện".

“Xem ra bọn họ có lai lịch phi thường, có thể là đệ tử đến từ thế lực trấn quốc”, Dương Ân ngộ ra.

Bọn họ trẻ như vậy mà đã thành vương giả rồi, có thể thấy nền tảng và thiên phú đều rất mạnh, lại tu luyện kỹ thuật chiến đấu cấp Vương, sức chiến đấu bạo phát mạnh mẽ cũng là chuyện bình thường.

Sau những trận nổ điên cuồng, cuối cùng trong lòng sông cũng có động tĩnh.