Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 423: Đường vào bị băng bịt kín



Dương Ân đã là thân thể nước lửa bất xâm, hơi lạnh bình thường không thể làm tổn thương tới hắn chứ đừng nói tới đông cứng. Mà hắn mới mở một lỗ trên núi băng, đã bị hơi lạnh từ bên trong cuốn ra làm đông cứng, đủ để thấy khí lạnh này đáng sợ thế nào.

Cảm giác này giống như lúc nuốt quả tùng băng vương vậy, khiến hắn hoàn toàn bị đóng băng, miệng núi băng vừa bị hắn chấn động mở ra đã nhanh chóng bịt kín lại.

Sức mạnh như vậy đã đi ngược lại lý luận thông thường.

May mà Dương Ân có Lam Yêu Cơ có thể bảo vệ trái tim của hắn, nhanh chóng làm ấm cơ thể của hắn mới khôi phục sức sống lại một lần nữa.

“Đây chính là sức mạnh của huyền tinh khí Sương Tuyền sao?”, Dương Ân tỏ ra nghi ngờ nói.

Thế là, hắn vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết. Quả nhiên, Thái Thượng Cửu Huyền quyết có biến đổi lạ, tốc độ vận hành nhanh hơn mấy phần so với bình thường, mà còn tham lam cắn nuốt hết sức mạnh còn lại trong cơ thể hắn. Nó sinh ra một cảm giác đói khát, gấp gáp cần một luồng năng lượng nhiều hơn.

Dương Ân tỏ ra vẻ không thể chờ đợi mà hét lên: “Tốt lắm, chính là cảm giác này”.

Dương Ân ngưng tụ lực đấm, dựa vào Lam Yêu Cơ điên cuồng tấn công vào lớp băng vừa bịt kín cửa.

Bùm bùm!

Lần này, Dương Ân học được cách thông minh rồi. Hắn vừa vận hành Lam Yêu Cơ, để hỏa lực của nó bảo vệ mình, đồng thời cũng tăng tốc để thâm nhập sâu thêm.

Khi lớp băng lại bị đánh vỡ thì khí lạnh quả thực không thể nào gây uy hiếp quá lớn với Dương Ân nữa. Năng lượng tâm hỏa của Dương Ân quả thật không đơn giản.

Dương Ân điên cuồng tấn công. May mà sức mạnh của hắn đủ để đối đầu với Vương giả, nếu không thì thật sự không phá nổi lớp băng này.

Hắn điên cuồng đập xuống hết lần này tới lần khác, cuối cùng thì cũng đi sâu vào mấy trượng, sau đó một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, hắn đã bị băng nhốt trong lòng núi.

Bởi vì khi hắn tiến lên thì lớp băng bị đánh vỡ sau lưng hắn lại một lần đóng lại, có thể gọi là trước sau đều bị băng phủ kín khiến hắn có tiến mà không có lui.

Dương Ân lại không cảm nhận được điều này. Hắn chỉ biết có một cảm giác càng ngày càng lại gần huyền tinh khí Sương Tuyền, bước chân mang lực điên cuồng tấn công về phía trước.

Nhưng, khi hắn càng vào sâu thì lại phát hiện tầng băng bên trong vô cùng cứng chắc. Lúc trước, một quyền của hắn có thể nổ tung một tầng băng. Bây giờ lại cần 2, 3 quyền mới có thể đánh vỡ được một tầng. Đây còn là nắm đấm dựa vào Lam Yêu Cơ mới làm được, nếu không có hỏa lực của Lam Yêu Cơ thì kể cả đánh 10 quyền cũng chưa chắc đã vỡ.

Dương Ân cũng không biết đánh qua bao nhiêu lâu. Hắn cảm thấy sức lực của mình đã tiêu hóa tới quá nửa, nhưng vẫn không phát hiện được vị trí của huyền tinh khí Sương Tuyền khiến hắn vô cùng chán nản.

Lúc này, hắn mới quay đầu lại nhìn mới phát hiện con đường mình vừa đả thông đã bị băng bịt kín lại. Lần này thì hắn mới thật sự hoảng loạn: “Hỏng rồi, đường quay lại bị bịt kín rồi”.

Ở đây đều một mảng trắng xóa, gần như không phân biệt được phương hướng. Hắn nhớ mình đánh vào một đường, nhưng bây giờ đường đã bị bịt kín, một khi hắn có thay đổi phương hướng thì muốn tìm đường ra sẽ không dễ dàng.

“Kệ đi, tiếp tục tiến về phía trước theo cảm giác”, Dương Ân định không quản nhiều, lại dựa vào cảm giác tìm huyền tinh khí Sương Tuyền.

Đáng tiếc, lại qua một khoảng thời gian mà hắn vẫn không tìm thấy huyền tinh khí Sương Tuyền, mà hắn phát hiện mình thực sự bị giam trong núi băng, khó mà đi ra.

“Đáng chết, núi băng này rốt cuộc là thế nào đây”, Dương Ân bực bội nói.

Dương Ân ngừng đánh, mà đang có vô số khí lạnh đang dồn nén qua vị trí của hắn muốn đóng băng hắn lại. Nếu không phải nhờ có Lam Yêu Cơ bảo vệ cơ thể thì hắn khó thoát khỏi số kiếp.

Dương Ân không dám ở lại đây lâu. Hắn sợ trước khi sức mạnh tiêu hao hết mà vẫn không có cách nào tìm huyền tinh khí Sương Tuyền thì hắn sẽ bị đông chết ở đây, hắn bắt buộc phải cầu cứu Tiểu Hắc.

Đáng tiếc, cho dù hắn cố gắng thế nào thì cũng không thoát ra được, hắn đã hoàn toàn lạc đường trong lòng núi.



Bên ngoài, Tiểu Hắc và giao lao băng vẫn đang chiến đấu kịch liệt.

Thân thể của Tiểu Hắc đã lớn hơn không ít, nhưng đối với giao long băng thì vẫn rất nhỏ. Nó dựa vào tốc độ để quấy rầy giao long băng.

Giao long băng bị kích thích tức điên, lợi dụng ưu thế cơ thể đè ép Tiểu Hắc. Tiểu Hắc bị đụng mấy lần, nhưng thể chất của nó vô cùng biến thái, gần như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Giao long băng liên tục gầm lên, đánh ra một chiêu tấn công thiên phú, trong chớp mắt cả mảng trời đất đều bị băng phủ kín.

Tiểu Hắc không chạy kịp, bị băng đông cứng lại. Nó đắc ý quát lên: “Có thể ép tôn ta sử dụng chiêu này thì ngươi chết cũng vinh quang lắm đấy”.

Giao long băng mở miệng muốn nuốt Tiểu Hắc, cắt đứt đường sống của nó.

Tiểu Hắc lại không dễ chết như thế. Lấy nó làm trung tâm xuất hiện một ngọn lửa ba màu, nóng chảy hết băng phủ xung quanh, kịch liệt bắn ra một luồng lửa về phía giao long băng. Giao long băng sơ xuất, dùng sức mạnh phòng ngự ngăn cản ngọn lửa này, đáng tiếc, ngọn lửa này bỗng chốc xuyên qua lớp phòng ngự mà rơi lên cơ thể của nó.

Grào!