Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 431: Mộng Băng Tuyết



Cảnh giới Địa Hải, đan điền thành biển, cuộn trào không ngừng, huyền khí ngưng cánh, bay khắp trời đất, được gọi là Vương trong loài người.

Dương Ân đang dựa vào sức mạnh sau khi cắn nuốt huyền tinh khí Sương Tuyền khiến Thái Thượng Cửu Huyền quyết tiến hóa, tốc độ hấp thụ sức mạnh tứ phương còn nhanh hơn gấp năm lần. Trong ba tháng trầm mình này, hắn sớm đã đạt đến cảnh giới cấp tướng đỉnh phong, hiện giờ đã hoàn thành tiến hóa, có thể xung kích, thuận lợi chuyển hóa sức mạnh trong đan điền, đưa bản thân lên cảnh giới Địa Hải sơ kỳ.

Vào lúc hắn đột phá, nước suối bên này không ngừng cuộn trào, nhào vào thấm đẫm da thịt hắn theo từng đợt. Đan điền trung tâm hấp thụ những sức mạnh này rồi nhanh chóng tịnh hóa, mở rộng sức mạnh của đan điền, tạo thành một động tĩnh cực lớn.

Nữ quỷ ở phía xa thì lại im lặng bất động, không hề chịu chút ảnh hưởng nào.

Khi Dương Ân đột phá thành công, hắn mở mắt ra rồi kích phá khu vực nước này như muốn chẻ ra làm đôi. Sức lực mạnh mẽ đến cực điểm.

Khi hắn còn chưa kịp vui thì nữ quỷ đã một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, khiến hắn lại phải gào lên: “Có quỷ!”

Lần này, hắn vung một nắm đấm vào người nữ quỷ, sức mạnh của nắm đấm này mạnh hơn trước rất nhiều lần, khiến cho nước suối còn phải bị phân tách ra, mà nữ quỷ thì lại dễ dàng tránh thoát được, chẳng hề chịu chút thương tổn nào.

“Gặp quỷ thật rồi, người phụ nữ này không hổ là thiên chi kiêu nữ của giới siêu phàm, đáng tiếc lại bị một tên đàn ông khốn nạn lừa gạt, biến thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ”, Dương Ân cảm thán.

Lúc đang hấp thụ huyền tinh khí Sương Tuyền, Dương Ân còn thu được ký ức của nữ quỷ này. Nữ quỷ này tên Mộng Băng Tuyết, là một thánh nữ của điện Tử Tiêu đến từ giới siêu phàm. Chỉ vì cô ta có cảm tình với một gã đàn ông bên phe đối địch rồi bị gã ta lôi kéo bỏ trốn của giới siêu phàm, làm một đôi tình nhân ẩn thế.

Hai bọn họ tìm được tiểu thế giới mà người đi trước lưu lại, muốn cùng nhau sống chung quãng đời còn lại, ai ngờ tiểu thế giới này có huyền tinh khí Sương Tuyền, gã đàn ông kia muốn độc hưởng huyền tinh khí Sương Tuyền, bèn hại chết Mộng Băng Tuyết.

Mộng Băng Tuyết không chút phòng ngự, bị người mình yêu đánh trọng thương, rơi xuống đáy suối.

Gã đàn ông tưởng Mộng Băng Tuyết đã chết, bèn an tâm hấp thụ sức mạnh Sương Tuyền ở bên ngoài, rồi đi thu thập những loại thảo dược cao cấp về. Không biết gã ta đã rời khỏi nơi này khi nào, nhưng Mộng Băng Tuyết thì vẫn chưa hoàn toàn chết đi, có điều vì linh hồn bị thương, mất đi hồn phách, nên biến thành bộ dạng không ra người không ra quỷ như hiện giờ.

Dương Ân đọc được ký ức của Mộng Băng Tuyết thì vô cùng đồng cảm với cô gái si tình này. Đang là thánh nữ không muốn, lại bị một gã đàn ông nịnh cho hồ đồ, cuối cùng rơi vào kết cục bi thương.

Nữ quỷ tránh thoát được công kích của Dương Ân là do phản xạ có điều kiện. Cô ta không hề công kích lại Dương Ân, vì cô ta có tính cách lương thiện, nếu không thì ban đầu cũng đã không bị gã đểu kia lừa.

Dương Ân không tiếp tục ra tay với nữ quỷ kia nữa, mà nói với cô ta: “Băng Tuyết, ta đưa cô rời khỏi đây nhé”.

Giọng nói của hắn ấm áp hơn bao giờ hết, giống như một người chồng nói với vợ mình vậy. Hắn cố gắng muốn nữ quỷ nghe theo mình, vì hắn còn muốn trả lại ký ức cho cô ta nữa.

Nữ quỷ cũng gật đầu, vì Dương Ân có ký ức của cô ta, hấp thụ lực linh hồn lúc trước của cô ta. Hai người vốn đã có một cảm giác khá gần gũi với nhau.

Có lẽ Dương Ân không cảm ứng được, nhưng nữ quỷ thì nhận ra rất rõ. Ký ức riêng tư của cô ta đều nằm trong đầu Dương Ân, mà Dương Ân cuối cùng sẽ thay thế vị trí của tên cặn bã kia trong lòng cô ta.

Dương Ân không nghĩ nhiều như vậy mà chỉ muốn tạo nên một mối lương duyên với Mộng Băng Tuyết, bởi vì Mộng Băng Tuyết chính là cao thủ siêu việt ở cảnh giới Thiên Ngư. Nếu có thể giúp trí nhớ cô ta khôi phục, thì dựa vào phần ân tình này, cô ta sẽ cảm ơn Dương Ân. Như vậy chuyện này là trăm lợi chứ không hại, huống hồ Phật còn nói: “Cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp”.

Dương Ân vẫn có lương tâm cơ bản.

Dương Ân kéo Mộng Băng Tuyết từ trong đáy suối, chuẩn bị bay lên thì đột nhiên nhìn thấy thi thể con giao long băng ở dưới suối, bèn lẩm bẩm: “Đây là thi thể thiên yêu đó, giá cả không thấp đâu, sao có thể để nó lại được”.

Thế là hắn quay lại, thu thập thi thể đang đóng băng của giao long băng.

Rầm!

Dương Ân một tay kéo Mộng Băng Tuyết, một tay kéo giao long bằng từ dưới suối sương lên.

Rùa vân bạc ở phía xa đang hít thở nhìn thấy vậy thì sợ hết hồn. Nó cứ tưởng là giao long băng đi ra, khiến nó phải vội vàng chạy trốn, mà còn co cụm lại vào mai rùa, đề phòng chuyện xấu xảy ra.

Khi nó nhìn rõ là Dương Ân và phát hiện giao long băng đã bị đông cứng, tức là đã chết đi, thì nó liền đảo mắt, lộ ra vẻ hưng phấn, rồi hóa thành hình người, xuất hiện trước mặt Dương Ân.

Dương Ân cũng nhìn thấy rùa vân bạc, nghi ngờ nói: “Cháu rùa, sao ngươi vẫn còn sống thế, khá quá nhở”.

Rùa vân bạc vô cùng xảo trá, nó ở bên ngoài quyết đoán từ bỏ bọn họ, sau đó lại xuất hiện ở đây, rõ ràng là nó luôn lẩn trốn quanh quẩn nơi này, chờ thời cơ báo thù.

Nếu là Dương Ân của ngày xưa đối mặt với rùa vân bạc có lẽ còn lo là không thắng được, nhưng giờ hắn đã nâng cấp thành Vương giả cảnh giới Địa Hải, đương nhiên hắn không sợ nữa.

“Khà khà, ai là cháu của ngươi hả? Hôm nay ta chính là ông rùa của ngươi! Những nỗi nhục ta phải mang lần trước, nay ta sẽ trả lại toàn bộ!”, rùa vân bạc cười lạnh nói.