Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 448: Giết cô ta đi



Khỉ Gầy dựa vào sức mạnh tàn bạo, giết chết người này, khiến hiện trường im lặng như tờ, tròn mắt nhìn hắn ta, muốn nhìn rõ ràng xem hắn ta có bí thuật gì, hay là do thứ kỳ quái gì gây ra.

Khỉ Gầy hoàn toàn không quan tâm đến việc bị mọi người chú ý, hắn ta nhìn Hoàng Phủ La Sát ở phía xa hét lên: “Muốn như nào mới thả Lam Hinh tỷ, tùy ngươi đề ra điều kiện”.

Khỉ Gầy bạt mạng như thế chỉ có một mục đích là cứu Vạn Lam Hinh.

Vạn Lam Hinh vô cùng cảm động, cô ta chảy nước mắt nghẹn ngào nói: “Tôn Đẩu, ngươi không cần quan tâm đến ta nữa, bảo vệ bản thân thật tốt”.

“Không, đại ca không có ở đây, ta phải có trách nhiệm cứu tỷ ra”, Khỉ Gầy nói với vẻ vô cùng kiên định.

“Nếu các ngươi đã nặng tình trọng nghĩa như thế thì sao ta lại không thành toàn cho ngươi. Chỉ cần ngươi có thể một lần đánh thắng 10 người phía ta thì ta sẽ thả cô ta ra, quyết không nuốt lời”, Hoàng Phủ La Sát cười lạnh đề nghị.

“Như vậy thì không công bằng, chỉ cần hắn ta thắng tiếp một trận thì thả cô ta ra đi”, Phần Diệu Dương vội vàng đáp lời.

“Không cần, ta đồng ý. Phái 10 người các ngươi ra đi. Ta giết chết bọn chúng thì ngươi phải thả Lam Hinh tỷ ra”, Khỉ Gầy vô cùng quyết liệt nói.

Hắn ta không muốn đợi thêm nữa, hắn ta có đủ tự tin đối chiến với 10 người.

“Sảng Khoái, Thạch Bắc Dã, Mạnh Thôi… mười người các ngươi lên”, Hoàng Phủ La Sát tiếp tục điểm danh.

Trong 10 người này thì có 3, 4 người thuộc hàng dũng sĩ trẻ tuổi mạnh nhất, còn lại cũng đều là mãnh tướng. Bọn chúng liên thủ thì cảnh giới nhân tướng tuyệt đối sẽ không có ai đối phó được, huống hồ chúng còn có thể tổ hợp trận pháp. Điều này mới là nguyên nhân Hoàng Phủ La Sát kêu chúng cùng lên, vì bọn chúng tất thắng.

10 tên này ào ào xông lên đài chiến.

Thạch Bắc Dã và Mạnh Thôi là hai kẻ lợi hại nhất, chúng cũng là cốt lõi của trận pháp, phân ra đứng ở vị trí có lợi, cũng với 8 kẻ khác phối hợp lại với nhau vây kín Khỉ Gầy.

Thạch Bắc Dã hét to lên một tiếng: “Trận pháp chuyển đá lấp biển, giết!”

10 người bọn chúng đồng thời giải phóng ra man lực to lớn, hình thành một mảng, sau đó bắt đầu không ngừng chuyển đổi vị trí, đồng thời ra tay với Khỉ Gầy, như từng viên đá cực lớn điên cuồng ném vào người hắn ta.

Khí thế của chúng muốn áp chế Khỉ Gầy, sức mạnh kín kẽ hình thành một mảng toàn đá, hoàn toàn không có lỗ hổng.

Bụp bụp!

Khỉ Gầy không có cách nào dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh để nhìn thấu yếu điểm của trận pháp. Hắn ta xoay đoạn côn kết hợp với sức mạnh đối kháng.

Hắn ta vung liên tiếp từng côn, khiến đá tạp bị đánh nát thành 4, 5 phần, chuẩn bị tiến gần lại một người trong số đó để đánh ngã đối phương trước thì có lẽ sẽ phá được trận pháp.

Nhưng Chuyển đá lấp biển trận vốn chính là một trận pháp chiến đấu phi thường. 10 tên này phối hợp không có kẽ hở, khiến hắn ta không thể nào lại gần, nên bị mệt mỏi để ứng phó.

Cho dù Khỉ Gầy đã đạt tới cảnh tới cấp tướng đỉnh cấp lại đã kích hoạt thiên phú biến thành thể chiến đấu mạnh nhất, nhưng bị giam trong trận pháp này cũng liên tục chịu tổn thất.

Mặt hắn ta bị đấm một phát, phần sườn bị đạp một cước, dưới chân cũng bị đánh một gậy, máu tươi không ngừng phun ra toàn thân trông rõ thảm.

“Lần này còn khỉ Đại Hạ chết chắc rồi!”, Hoàng Phủ La Sát cười lạnh nói.

“Các ngươi giết ta đi!”, Vạn Lam Hinh thật sự không muốn nhìn Khỉ Gầy chịu tội, chỉ cần cô ta chết rồi thì có lẽ Khỉ Gầy sẽ không cần liều mạng như thế nữa.

“Đợi hắn ta chết rồi thì cũng tiễn cô cùng lên đường!”, Hoàng Phủ La Sát vô tình trả lời.

Bên phía Đại Hạ, Tả Nhất Đao đã toát lên một luồng sát khí, ông ta nghiến răng nói: “Nếu Tôn Đẩu có chuyện gì thì ta nhất định sẽ khiến tộc Man di của các ngươi trả giá”.

Khỉ Gầy liên tục bị tấn công, thân thể bị đánh chảy máu khắp người, nhưng hắn ta vẫn kiên cường chiến đấu như lúc đầu, rồi dần dần tìm cơ hội phản công tốt nhất.

Sau đó, hắn ta quan sát được quy luật của trận pháp thì thuật mắt lại phát huy kỳ công một lần nữa, bắn bị thương một kẻ trong số chúng. Trận pháp bỗng chốc bị loạn, ý chí chiến đấu của hắn ta dương cao gầm lên: “Lần này đến lượt các ngươi chết nhé”.

Côn đấu trời chiến đất!

Khỉ Gầy đánh ra một đòn vô cùng vi diệu, đoạn côn đó như có thể tàn sát rồng phượng. Mỗi côn đều hiện ra ánh sáng chói mắt, trong chớp mắt xuất hiện bảy bảy bốn mươi chín ánh côn đánh lên người 10 tên Man tướng.

Bụp bụp!

10 tên Man tướng hết cách ngăn cản đòn tấn công đáng sợ này, bị đánh cho rách da nát thịt, gãy tay gẫy chân, thậm chí vỡ đầu, đổ đông ngã tây, khó mà đứng thẳng.

“Thả người!”, Khỉ Gầy mang một thần đầy máu nhìn về phía Hoàng Phủ La Sát thét lên.

“Ha ha, giết cô ta cho ta!”, Hoàng Phủ La Sát hạ lệnh cho tên người Man di đứng bên cạnh Vạn Lam Hinh.

“Vâng đại nhân!”, tên người Man đó đáp lời, rồi giơ đao lên chém Vạn Lam Hinh.

Cùng lúc đó, Dương Ân mới vừa lại gần vùng trời phía này, từ xa nhìn qua mưa sương, nhìn thấy ánh sáng lạnh lóe lên khiến tim hắn đau như cắt, hắn ôm ngực gào lên: “Kẻ nào giết tỷ của ta thì ta giết cả 9 họ nhà ngươi!”