Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 464: Đồ NHÁT GAN!



Lều của hắn chất đầy thảo dược, chính là do Phần Thiên Hùng cho người đưa tới. Hắn hoàn toàn có thể sử dụng những thảo dược này để luyện thành đan dược trị thương, coi như là một chuyện tốt, đồng thời cũng nâng cao tay nghề.

Phừng phừng!

Lam Yêu Cơ được hắn khống chế lúc to lúc nhỏ, những khóm thảo dược chậm rãi ném vào trong vạc, tất cả đều được thần niệm của hắn cảm ứng rõ ràng.

“Khi cảnh giới đột phá thì linh hồn trong thần đình cũng được ngưng thực. Trong đó còn có một nguyên nhân là tàn hồn của Băng Tuyết nữa. Sau khi đạt đến bước này, coi như ta đã hiểu được vì sao Tiểu Hắc có thể dễ dàng luyện thảo dược một cách tinh tuý như vậy rồi. Tất cả là do độ mạnh yếu của lực linh hồn trong thần đình quyết định. Linh hồn mạnh thì lực tinh thần cũng mạnh, lực tinh thần mạnh thì lực cảm ứng cũng mạnh, có thể phán đoán được loại thảo dược nào có thể khống chế theo thứ tự nào và dễ dàng đem bọn chúng tinh luyện”.

Sau khi được khai sáng về bí quyết luyện dược, tốc độ luyện dược của hắn đã trở nên nhanh chóng vô cùng, không còn cẩn thận từng bước như cũ nữa mà có thể thông qua phép cảm ứng thần đình để khống chế việc tinh luyện thảo dược.

Khoảng một khắc sau, vạc đan dược đầu tiên đã hoàn thành.

Sau khi Dương Ân mở vạc ra thì phát hiện một lần có thể luyện chế được tám viên đan dược. Năng lực ngưng đan của hắn cũng đã được nâng lên rất nhiều, mà mỗi một viên đều vô cùng tròn trịa, không biết đã tốt hơn đan dược lần trước bao nhiêu lần.

Đan dược bình thường nhiều nhất có thể ngưng tụ ra năm mươi viên một lần, đó là phải phát huy dược tính của mỗi một khóm thảo dược đến cực hạn, mà không được lãng phí chút nào. Dương Ân muốn đạt đến bước ấy thì còn xa lắm.

Dù là Tiểu Hắc một lần luyện chế cũng chỉ được từ 20 đến 30 viên mà thôi, điều này có quan hệ rất lớn đến trạng thái hiện tại của nó.

Một khắc nữa qua đi, lại một vạc thuốc nữa ngưng tụ thành công. Lần này thì nhiều hơn hai viên, đạt đến mười viên.

Nếu để luyện dược sư khác nhìn thấy tỉ lệ thành công và tỉ lệ ngưng đan này thì chắc sẽ tức đến mức đập đầu vào tường mất.

Bọn họ luyện dược bao nhiêu năm, dám nói lần nào luyện dược cũng ngưng tụ thành công, và mỗi lần được năm viên đã là tự hào lắm rồi. Dương Ân một lần dễ dàng được mười viên, đúng là tức gần chết.

Vạc đan dược thứ ba, Dương Ân vẫn ngưng tụ được mười viên, nhưng thời gian ngắn hơn hai lần trước.

Hắn luyện liền một mạch mười vạc đan dược. Đến lúc này, mỗi vạc chỉ cần nửa khắc là đã xong, đúng là nhanh như bay, mà tỉ lệ thành công là một trăm phần trăm, khiến người ta nhìn mà cảm thán.

Dương Ân chưa từng nghĩ rằng thiên phú luyện dược của mình lại lợi hại đến vậy, hắn chỉ biết hoa đạo thần đình của mình thể hiện ra sự thần kỳ của nó, nó thuộc về thế giới tinh thần của hắn, có thể khiến hắn hồn thân hợp nhất, làm được những điều mà hắn muốn làm.

Một ngày một đêm qua đi, Dương Ân không ngừng không nghỉ, cũng không biết hắn đã luyện chế được bao nhiêu vạc thuốc, tóm lại bao tải bên cạnh hắn đã tràn đầy đan dược trị thương, mà số thảo dược trong lều của hắn đã giảm chỉ còn một nửa nhỏ. Hắn cũng tiêu tốn không ít sức lực, hai mắt cũng đỏ ngầu cả lên.

Đến khi Vạn Lam Hinh tỉnh lại, hắn mới dừng tay.

Vạn Lam Hinh thấy mình chỉ mặc đồ lót thì cũng chẳng hoảng hốt lắm, không kinh ngạc sợ hãi như những cô gái bị thất tiết, mà còn vui vẻ nhìn Dương Ân đang chăm chú luyện dược. Cô ta nhìn say đắm, thầm khen: “Ân đệ đúng là vừa ngầu vừa đẹp trai mà!”

Sau khi Dương Ân ngưng tụ xong vạc thuốc cuối cùng, thì vạc thuốc này cũng ngưng tụ đủ năm mươi viên, liền vui vẻ không thôi: “Có công mài sắt có ngày nên kim!!”

Mặc dù Dương Ân chưa bao giờ muốn làm luyện dược sư, nhưng mục tiêu của hắn là để bản thân có thể tự lực cánh sinh, không dựa dẫm vào Tiểu Hắc mãi, bản thân có thể trở nên toàn năng, làm được những gì mà Tiểu Hắc làm được!

“Tỷ, tỷ thấy ổn hơn chưa?”, Dương Ân quay ra hỏi Vạn Lam Hinh.

Vạn Lam Hinh sờ gương mặt của mình và cười nói: “Ổn hơn nhiều rồi, ta cảm thấy nó đang kết vảy, chắc là sắp khỏi rồi, cảm ơn Ân đệ đệ!”

Dương Ân lấy một viên đan dược trị thương ra và nói: “Tỷ là tỷ tỷ ruột của ta, ta nên chăm sóc tỷ mới đúng, nên đừng cảm ơn làm gì. Tỷ ăn đi, để khôi phục lại nhanh hơn”.

“Đệ bón cho ta đi!”, Vạn Lam Hinh làm nũng.

“Nào, há miệng ra!”

“Aaa!”

Dương Ân bón dược cho Vạn Lam Hinh, Vạn Lam Hinh còn khẽ liếm ngón tay của hắn, khiến hắn giật bắn mình như bị điện giật.

Đầu lưỡi của Vạn Lam Hinh nhảy nhót trên ngón tay của Dương Ân một lúc, đôi mắt cô ta loé sáng, tấm chăn khẽ rớt xuống, thân thể quyến rũ đó lại hiện ra trước mặt Dương Ân lần nữa.

Tình cảnh này, dù là kẻ ngốc cũng sẽ xông lên, ai mà chịu nổi chứ.

Dương Ân hô hấp dồn dập, cơ thể tiến gần đến chỗ Vạn Lam Hinh, gần như dán sát lên người cô ta. Mà Vạn Lam Hinh thì có nhiều thêm phần dục vọng, nếp chăn run rẩy đã bán đứng sự thay đổi trong nội tâm cô ta.

Vào lúc Dương Ân sắp chạm vào người cô ta, hắn lại thở dài một hơi và nói: “Người của ta toàn mùi thuốc hôi thối thôi, ta phải ra ngoài tắm đã!”

Sau đó, hắn nhảy ra khỏi lều, chỉ để lại Vạn Lam Hinh với đôi mắt mê li.

“Đồ nhát gan!”