Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 486: Quay về sơn ngục



“Chủ công, chuyện này phải ngẫm kỹ!”, Lục Trí nói với vẻ cẩn trọng.

“Lục Trí, ngươi cho ta một kế sách đi, ta muốn quay về Vương thành trong thời gian ngắn, chí ít phải cứu được cha mẹ ta ra, đồng thời còn phải để Dương gia ta gây dựng lại một cách danh chính ngôn thuận”, Dương Ân hỏi Lục Trí.

“Chủ công, ta không rõ chuyện của ngài lắm, hay là ngài nói cho ta nghe, ta phân tích giúp ngài?”, Lục Trí hỏi ngược lại.

Dương Ân dùng vài ba câu đơn giản để kể lại trải nghiệm của bản thân, trọng điểm nhắc tới những người mà mình đã đắc tội.

Lục Trí nghe xong cũng không kiềm chế được mà hít một hơi thật sâu: “Chủ công, bây giờ ngài vẫn còn sống đúng là một kỳ tích!”

“Nói gì thế hả?”, Khỉ Gầy bất mãn.

Dương Ân xua xua tay ngăn cản Khỉ Gầy lên tiếng, hắn gật đầu: “Ngươi nói không sai, quả thực là một kỳ tích, bây giờ ta muốn kỳ tích này tiếp tục kéo dài, để đám người kia biết rằng họ đã làm một việc ngu xuẩn biết chừng nào!”

Lục Trí trầm tư trong chốc lát: “Thuộc hạ cảm thấy bây giờ có ba phương pháp dùng được, có thượng sách, trung sách và hạ sách, chủ công muốn nghe kế sách nào?”

“Không hổ là sư gia hàng đầu của ta, nhanh như vậy đã nghĩ ra được ba phương pháp, nói hết ra ta nghe thử nào”, Dương Ân tán thưởng.

“Thượng sách là chịu nhục chịu khổ, ở lại biên quan mười năm. Mười năm sau, với bản lĩnh của chủ công, chắc chắn sẽ làm kinh động Vương thành, chuyện của Dương gia sẽ được giải quyết ngay tức khắc, hai vị trưởng bối cũng được giải thoát, quý đệ cũng có thể bình an trở về!”, Lục Trí nói rồi bổ sung thêm một câu: “Bây giờ ngài đã là phó tướng, nhuệ khí và tài hoa đã lộ ra ngoài, ắt hẳn mười năm này sẽ không làm khó cha mẹ và em trai của ngài”.

Vạn Lam Hinh nghe xong cũng không nhịn được mà tán thưởng: “Đây đúng là thượng sách”.

“Trung sách thì sao?”, Dương Ân không bày tỏ ý kiến mà hỏi tiếp.

“Trung sách là lợi dụng thân phận Dược Vương, rời khỏi quân đội, tự mình gây dựng thế lực, thoát ly hoàn toàn mọi quan hệ với triều đình, tiếp tục lợi dụng sức ảnh hưởng này để đón nhị lão và quý đệ trở về, như vậy cũng cần từ ba đến năm năm, nhưng như vậy sẽ không còn bất kỳ dây dưa nào với triều đình mà trở thành thế lực giang hồ một cõi, Dương gia cũng không còn là Dương gia trước kia nữa. Nếu tương lai chủ công có thể tiến thêm một bước, chưa biết chừng sẽ khiến triều đình tìm tới tận nơi nhờ ngài luyện đan”, Lục Trí nói.

Phương pháp này của hắn ta vô tình trùng hợp với cách mà hoa hồng Tử thần đã nói, nhưng phân tích rõ ràng hơn, quả thực cũng là một cách.

“Cách này hay đấy! Với năng lực của đại ca, hà tất phải nghe lời của triều đình nữa”, Khỉ Gầy tiếp lời.

“Còn hạ sách?”, Dương Ân hỏi.

Lục Trí do dự trong chốc lát rồi nhả ra hai chữ: “Tạo phản!”

Câu nói này lập tức khiến bầu không khí trong doanh trướng trở nên đè nén.

Dương Ân nheo mắt nhìn Lục Trí, một đợt suy nghĩ đang nảy ra không cách nào dừng lại được. Hắn bật cười thoải mái: “Hay cho một sư gia xinh đẹp yếu ớt, ngươi đúng là quá giỏi, không hổ danh đồ đệ của Tuần lão. Hôm nay, ta sẽ dẫn ngươi đi bái sư”.

“Bái sư gì cơ?”, Lục Trí không hiểu.

“Ngươi không phải là đệ tử của Tuần lão sao? Chúng ta tới sơn ngục, dẫn ngươi gặp Tuần lão!”, tâm trạng của Dương Ân rất tốt.

“Thầy ta thực sự đang ở sơn ngục à, vậy thì nhất định phải đi bái kiến rồi!”, Lục Trí phấn khích nói.

“Ân đệ, ngươi định quay về sơn ngục hả?”, Vạn Lam Hinh hỏi.

“Đương nhiên rồi, có một số chuyện cũng nên kết thúc!”, Dương Ân gật đầu.

Vì thế, hắn dẫn theo ba người này rời khỏi quân doanh.

Hắn không hề bỏ đi ngay như vậy, mà bảo Lục Trí đếm đủ người trong quân đoàn Tử thần, để họ tiến về phía sơn ngục trước.

Hắn điều động binh tướng như thế tất nhiên sẽ kinh động tới cấp trên của bên quân đội, không đợi đám cấp trên đó kịp phản ứng, Dương Ân đã tự tìm tới để bẩm báo: hắn chỉ dẫn người về sơn ngục để tìm một số lính cảm tử, đồng thời quan về thăm lại nơi mình từng ở, sẽ nhanh chóng trở lại.

Phần Thiên Hùng không có lý do để ngăn cản, Dương Ân dẫn theo hơn một nghìn người, không có khả năng tạo phản, cũng khó lòng gây nên sóng gió gì, mà bây giờ cũng không có chiến sự xảy ra, nên đành cho họ đi.

Thế nhưng ông ta dặn đi dặn lại rằng đoàn người của Dương Ân nhất định phải quay về trong vòng mười ngày, nếu trong vòng mười ngày mà không quay về sẽ bị xử lý như quân đảo chính.

Đương nhiên Dương Ân cũng hứa hẹn hết lời, sau đó nhanh chóng lướt đi về phía vị trí cung phụng trong quân.

“Vương Cửu Trọng, chuyện của chúng ta nên kết thúc rồi”, Dương Ân lầm bầm trong lòng.

Hắn quay lại nhiều ngày mà không kịp đi gây rắc rối cho Vương Cửu Trọng, bây giờ chính là thời điểm thích hợp.

Tiếc rằng khi hắn chạy tới lầu gác mà Vương Cửu Trọng ở thì phát hiện ra nơi đó trống huơ trống hoác, không một bóng người.

Dương Ân tiện tay gọi một binh sĩ tới hỏi chuyện: “Đại nhân được cung phụng ở đây đi đâu rồi?”

Binh sĩ kia thành thật trả lời: “Báo cáo đoàn trưởng, khi chiến sự xảy ra đã không thấy họ đâu nữa, họ cũng không quay về, chắc là đã chạy trốn từ lâu rồi”.

“Đúng là thứ gian xảo!”, Dương Ân vô cùng bất đắc dĩ.

Vốn tưởng rằng nhân cơ hội bây giờ có thời gian, kết thúc ân oán giữa họ, không ngờ người ta đã chuồn từ trước, khiến hắn bắt hụt, đồng thời cũng khiến hắn nhận ra con người Vương Cửu Trọng tâm tư rất kín kẽ, đã vậy còn vô cùng giảo hoạt. Nếu có cơ hội gặp lại, nhất định không thể tha cho hắn ta, hắn ta là một họa lớn.

Hai kẻ hận hắn thấu xương như Liệt Tử Anh và Từ Tiểu Cường còn là đồ đệ của đối phương nữa kia.

Dương Ân không băn khoăn về chuyện này, tiếp tục chạy về phía sơn ngục.

Nơi đó vẫn còn một số ân oán cần giải quyết, hắn muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, đắc tội với Dương Ân này, phải hoàn trả gấp mười lần!

...