Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 510: Ban thưởng



Đây chính là nhất môn thiên phú công kích có được từ giao long băng, uy lực bá đạo, hoa cỏ cây cối gần đó đều đã bị đóng băng hết.

Dương Ân có thể cảm nhận được sức mạnh của rùa vân bạc đang thăng cấp vùn vụt, nhưng nửa nồi canh kia của hắn cũng không phải là uống cho vui miệng, hắn dồn toàn bộ sức mạnh của mình vào nắm đấm, liên tiếp tung chiêu.

Quyền kình thô bạo, quyền ý dày đặc chứa đựng khí băng hàn tựa như một con ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương đang chạy như điên.

Đùng đùng đùng đùng!

Lớp băng mà rùa vân bạc phun ra đã bị phá vỡ bởi các nắm đấm của Dương Ân, rất nhiều bông tuyết văng tứ tung, mà uy thế tỏa ra từ quyền đấm kia vẫn hung mãnh vô cùng, hoàn toàn không có cách nào ngăn cản được.

“Giờ ta không sợ ngươi đâu!”, rùa vân bạc đối mặt với quyền kình đã phá vỡ lớp băng của nó nhưng lại không hề né tránh, mai rùa trên người nó lấp lóe ánh bạc, một lớp vỏ phòng thủ mạnh mẽ hoàn toàn bao phủ lấy nó, ngăn cách cơ thể nó với quyền kình của Dương Ân.

Quyền kình của Dương Ân tuy tinh lực dồi dào nhưng quả thực vẫn không thể phá vỡ được lớp mai rùa phòng ngự của rùa vân bạc, bởi vì lớp phòng ngự này đã được thêm vào một sợi uy thế của giao long. Nó đã tiến hóa theo thể chất của giao quy, thể chất này cùng với khả năng phòng ngự của nó đều được thăng cấp toàn diện.

“Tự tin gớm nhỉ!”, Dương Ân cười nhạt một tiếng. Hai lực quyền kình bỗng bùng nổ, dược lực còn sót lại bị hắn áp chế đều bộc phát ra. Những dược lực này đều xâm nhập vào từng ngóc ngách trong cơ thể hắn, khiến cho sức mạnh thể chất của Dương Ân càng tăng thêm một bậc, quyền thế bá đạo phá vỡ lớp mai phòng ngự của rùa vân bạc, khiến nó bị đánh bay lên cao.

“Thiếu gia, ta phục rồi!”, rùa vân bạc sợ Dương Ân đuổi theo đánh nó tiếp một trận dữ dội nữa nên vội liền lên tiếng đầu hàng lúc cơ thể còn chưa rơi xuống đất.

Nhưng Dương Ân há có thể cho nó được như ý chứ? “quyền cấp binh” vẫn được tung ra hết đòn này đến đòn khác, quyền ảnh hàng chục trượng không ngừng lóe lên tựa như cầu vồng.

Grào grào!

Rùa vân bạc đáng thương trở thành đối tượng bị Dương Ân ngược đãi, quả thực khiến nó đau đớn vô cùng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Ân cuối cùng cũng hoàn thành quá trình phát tiết, mà khả năng phòng ngự trên thân rùa vân bạc cũng bị Dương Ân thu phục. Trên mai rùa lại một lần nữa xuất hiện vết nứt, còn có yêu huyết chảy ra, dáng vẻ đó quả thực là thảm hại vô cùng.

“Thiếu gia, ta… ta là thú cưỡi, là tùy tùng của người, sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn như vậy được chứ?”, rùa vân bạc nằm lật ngửa trên mặt đất, vẻ mặt đau buồn nói.

Dương Ân điều chỉnh sức lực của mình, nói: “Không ra tay tàn nhẫn một chút thì e là ngươi sẽ đè đầu cưỡi cổ ta mất!”

Dương Ân đã nỗ lực bồi dưỡng rùa vân bạc, nhưng rùa vân bạc lúc nào cũng muốn chứng minh sức mạnh của nó, hắn há có thể để nó được như ý chứ? Hắn muốn khiến rùa vân bạc trung thành tuyệt đối, không được hai lòng.

“Không, không, làm sao ta dám chứ!”, rùa vân bạc nhanh chóng đáp lại.

“Tốt nhất là như vậy, ta có thể khiến ngươi trở thành một con giao quy, thậm chí là một con long quy, miễn là ngươi ngoan ngoãn đi theo bổn thiếu gia thôi!”, Dương Ân nói một cách nghiêm túc.

“Vậy thì đa tạ lão đại rồi!”, rùa vân bạc cảm kích nói.

“Ừm, ta định đưa chiếc mai rùa của ngươi cho Lục Trí. Hắn không chỉ hứng thú với trận pháp, mà còn có hứng với bói toán nữa. Có lẽ hắn sẽ trở thành một “Thầy đồng” thực sự!”

“Thiếu gia, ngươi không thể làm như vậy được, đó là vật của tổ truyền của nhà ta, ngươi hãy thương xót thương xót cho ta, trả lại cho ta đi!”

“Chuyện này không cần phải thương lượng nữa! Chỉ cần ngươi trung thành, sau này ta sẽ dùng yêu hạch của giao long băng luyện chế ra một viên Thiên Yêu đan cho ngươi, giúp ngươi trở thành một Thiên yêu!”

“Đương nhiên, ta đối với thiếu gia là hết mực trung thành. Cho dù thiếu gia muốn ta lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng sẽ không cau mày khước từ. Còn chuyện của vật tổ truyền kia, vậy làm phiền do thiếu gia xử lý vậy, mọi việc xin nghe thiếu gia sai bảo!”

Không thể không nói, tốc độ lật mặt của rùa vân bạc còn nhanh hơn lật sách.

Dương Ân không tán gẫu với rùa vân bạc nữa, đứng dậy quay về quân doanh. Đã đến lúc hắn giúp cho các thành viên của quân đoàn Tử thần thăng cấp, giúp bọn họ trở thành một nhánh chiến đội Tử thần hùng mạnh nhất.

Sau khi Dương Ân trở về quân doanh, hắn liền sai Lục Trí đi triệu tập người ngựa.

Tiếng tăm của Lục Trí trong quân đội đã dâng cao, hắn ta chỉ cần nói với Chu Dũng một tiếng, Chu Dũng sẽ gọi người đến ngay lập tức.

Lần này, Dương Ân chỉ muốn gặp mấy vị thống lĩnh còn sống sót, đó chính là: Huyết Cơ, Độ Quảng Phật, Lý Đại Chuỷ, Chu Dũng và Trịnh Tiểu Hổ.

Các vị thống lĩnh còn lại đều đã chết trong trận chiến với quân Man di. Trịnh Tiểu Hổ ngôi sao mới dâng lên trong trận chiến đó, từ đó mới được Lục Trí phát hiện ra, đề bạt làm phó thống lĩnh.

Huyết Cơ vẫn khoác bộ y phục màu đỏ tươi, đôi mắt đẹp hút hồn, trong tay đang cầm đồ thêu, vạn năm vẫn không đổi thú chơi thêu thùa này.

Độ Quảng Phật chính là một vị tà tăng thực sự, sát khí trên người gã vô cùng mãnh liệt, cho dù vẻ mặt của gã trông rất trang nghiêm, đứng đắn nhưng cũng không thể làm giảm bớt sát khí đó.

Lý Đại Chuỷ đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là không còn ăn thịt người trước mặt kẻ khác nữa, đồng thời gã còn phụ trách thao diễn để huấn luyện thực lực của các binh sĩ của quân đoàn Tử thần.

Mặt khác, Chu Dũng được Dương Ân sắp xếp để bảo vệ Lục Trí mọi lúc mọi nơi nhằm tránh việc Lục Trí bị người khác vô duyên vô cớ cướp công.

Trịnh Tiểu Hổ còn rất trẻ, nhìn chỉ mới 27 - 28 tuổi, đã có đầy đủ thực lực của một vị cấp tướng cao cấp, dáng người rất cường tráng, đôi mắt hiện ra có khí thế, lực chiến đấu đủ để chống lại tướng Man đỉnh cấp, chỉ từng này điểm thôi cũng đã đủ để hắn đảm đương chức phó thống lĩnh rồi.

“Bái kiến đoàn trưởng!”, đám người có mặt đều cam tâm tình nguyện quỳ một gối, hành lễ với Dương Ân.

Các sự tích truyền kì của Dương Ân sớm đã đi sâu vào trái tim của họ, đã vượt xa địa vị của hoa Hồng Tử thần trong lòng bọn họ.

“Đứng lên đi, lần này gọi các ngươi qua đây, là vì dự định thưởng cho các ngươi một chút!”, Dương Ân nhẹ giọng nói.