Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 535: Tiết tay sắt



Từng có một vương giả nằm trong mười vương giả giỏi nhất của Đại Hạ có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, đồng thời còn là một luyện khí sư, luyện khí các lớn nhất trong Vương thành chính là của ông, học trò của ông đều là luyện khí sư xuất chúng, hầu như đều là luyện khí sư được hoàng triều ngự dụng, binh khí luyện ra không chỉ tinh chuẩn đẹp mắt, mà còn vô cùng thực dụng.

Vị luyện khí sư vương giả có danh hiệu “Tiết tay sắt” kia rất có tiếng tăm trong hoàng triều.

Vị Tiết tay sắt này không suốt ngày ở rú trong luyện khí các làm nghề nguội như các luyện khí sư khác, ông còn đến quân đội đảm nhận chức vụ quan trọng, cùng các tướng đến sa trường giết địch.

Trong một lần chiến đấu, vị Tiết tay sắt này bắt được một người thai phụ tộc Man di, nhưng vị Tiết tay sắt này lại không bao giờ ra tay với người già, thai phụ và trẻ em, nên đã thả thai phụ tộc Man này đi.

Chính hành động này, đã dẫn đến một loạt phiền phức cho ông, sau này ông bị phán cho tội thông địch, luyện khí các bị tịch thu, đồ đệ của ông không bị giết thì cũng bị nhốt vào thiên lao, còn ông thì bị bắt rời xa quê hương, từ đó cắt đứt tất cả với mảnh đất cố hương.

“Sự tích” của vị Tiết tay sắt này sau đó bị gọi là “nỗi nhục Đại Hạ”.

Vô số bêu danh đều gán lên người Tiết tay sắt, ông đã để lại tiếng xấu muôn đời trong lịch sử Đại Hạ.

Ngày nay người Đại Hạ có thể sinh sống yên ổn trên đất tộc Man di này chắc cũng chỉ có Tiết tay sắt – Tiết Quý này thôi.

Dương Ân đã biết đến sự tồn tại của người này từ lâu, khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng lại có một cảm nhận khác, người đàn ông trước mắt đây, khuôn mặt dày dạn gió sương, mái tóc cắt ngắn có hơi nhuốm bạc, trên khuôn mặt vuông chữ điền có một vết sẹo dài, cả người ông cơ bắp săn chắc, vẫn còn đương mạnh mẽ dai sức, nhất là đôi tay đầy những vết chai, chứng minh cho cái danh “tay sắt” của ông.

“Được rồi, rượu cũng đã uống xong, không có chuyện gì thì xin hãy rời đi cho”, Tiết Quý dứt khoát nói với Dương Ân.

Ông không hỏi tên họ Dương Ân, không hỏi lai lịch Dương Ân, ông không cần biết tất cả, ông chỉ là gặp được người cố hương, cũng với tư cách nửa chủ nhà, mới mời Dương Ân túi rượu này, mọi sự quá khứ đã không còn liên quan đến ông từ lâu rồi.

“Chúng ta đều là người lưu lạc nơi chân trời”, Dương Ân nhàn nhạt nói, rồi xoay mình đưa Mộng Băng Tuyết rời đi.

Chỉ có điều hắn chưa đi được bao xa, lại cầm thêm một vật trong tay, quay lại nói: “Đây là quà đáp lễ của ta, xin hãy nhận cho”.

Binh!

Quà đáp lễ rơi xuống trước lều, đập mảnh đất đó vỡ ra thành một hố sâu, dọa cho cậu thiếu niên kia hết hồn.

“Nghĩa phụ, đây... đây hình như là một miếng đá Xích Cương”, cậu thiếu niên nhìn rồi nói.

Người đàn ông trung niên vạm vỡ kia lại kí lên đầu cậu thiếu niên một phát, đánh đến nỗi mà cậu thiếu niên sắp khóc đến nơi, ông đưa tay ra bắt lấy, miếng đá gần 50 cân đó rơi xuống lòng bàn tay ông, ông nói: “Đây là đá Xích Tinh, vật liệu vương giả hàng thật giá thật, có chút vật liệu này mà cũng không phân biệt được, sau này làm sao mà thành luyện khí sư xuất sắc chứ, mau đi rèn 100 cây thép cho ta, làm xong không được ăn cơm”.

“Nghĩa phụ, người đúng là ác ma mà!”, cậu thiếu niên hét lên một câu phản kháng, rồi nhanh chóng đứng lên chạy đi rèn thép, cậu biết từ trước đến nay lời của nghĩa phụ nói là chắc chắn phải làm.

Người đàn ông trung niên vạm vỡ nhìn đôi nam nữ phía xa kia, còn có đoàn người Hoàng Phủ Chiến Hùng đang chạy đến, đôi mắt mờ đục ánh lên vẻ phức tạp, sau đó lại tiếp tục công việc rèn thép đúc khí của mình.

Dương Ân đưa Mộng Băng Tuyết đi theo Hoàng Phủ Chiến Hùng hết ba ngày đường, mới đến được bộ lạc Hoàng Phủ.

Bọn họ chậm như vậy là vì Dương Ân cứ chốc chốc lại đưa Mộng Băng Tuyết đi du ngoạn, cảm nhận phong cảnh trên thảo nguyên lớn, hắn phát hiện sức mạnh tăng lên trong thời gian đó không hề giảm mà ngược lại còn mạnh hơn, đây còn là trong lúc hắn không có ý đi luyện tập.

Giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Địa Hải sơ cấp, cách cảnh giới Địa Hải trung cấp đã không còn xa nữa rồi.

Còn về tinh thần của Mộng Băng Tuyết thì cứ ngẩn ngơ, dường như nhớ lại chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.

Dương Ân không tham vọng Mộng Băng Tuyết có thể khỏe hơn trong lúc này, nhưng đầu óc cô ta tỉnh táo lại thì cũng tốt hơn.

Sau khi đoàn bọn họ đến bộ lạc Hoàng Phủ, liền có một chiến đội voi Cự Nha lớn mạnh đến nghênh tiếp.

Dương Ân đi cùng Hoàng Phủ Chiến Hùng suốt con đường đến đây, tin tức đã truyền về bộ lạc Hoàng Phủ từ lâu, dù cho người tộc Man di không biết tại sao tộc trưởng của họ lại đem theo hai người Đại Hạ đến, nhưng bọn họ đều biết tộc trưởng tuyệt đối sẽ không bán đứng họ là được.

Ù ù!

Từng chiếc kèn lệnh lần lượt được thổi lên, hai đội voi Cự Nha xếp hàng hai bên, nhường ra một lối đi, nghênh đón tộc trưởng và khách quý của bọn họ.

“Phụ vương!”, ở cuối lối đi, có một thiếu nữ tộc Man di kinh ngạc reo lên, đạp gót sen nhanh chóng chạy qua.

Người thiếu nữ này mặc những phục sức độc đáo của riêng tộc Man di, vừa hoa lệ lại không kém phần cao nhã, thân hình cao ráo mảnh dẻ xiêu lòng người, còn có khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, cùng với đôi môi cất tiếng rảnh rang, cũng đều đẹp đến mức rung động lòng người, cô ta là công chủa Minh Ngọc của tộc Man di – Hoàng Phủ Minh Ngọc.

“Minh Ngọc, con mau qua xem có còn nhớ hắn không?”, Hoàng Phủ Chiến Hùng tiến lên đón, cười cười chỉ Dương Ân mà hỏi.

Hoàng Phủ Minh Ngọc thấy Dương Ân đi sánh vai cùng với phụ vương của mình, vốn tâm tình cô ta khá vui vẻ, nhưng khi lại nhìn thấy Mộng Băng Tuyết đi theo cạnh Dương Ân như hình với bóng, thì liền lộ ra vẻ bất mãn, nói: “Dù có hóa thành tro cũng nhận ra hắn!”, cô ta dừng một chút rồi lại quay ra hỏi phụ vương: “Phụ vương, sao người lại dẫn hắn về, lẽ nào hắn chịu quy hàng tộc ta rồi sao?”

Câu hỏi này khiến cho Hoàng Phủ Chiến Hùng không biết trả lời thế nào.