Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 542: Chuyển biến



Thái Thượng Cửu Huyền quyết đang chuyển động, nhưng chỉ là nó đang chảy trong cơ thể hắn, không hề thu được chút liên hệ nào với ngựa Huyết Long.

Sau đó, hắn lại sử dụng tấn Long Quy trấn thủy xem có thể đạt được hiệu quả không, lần này quả thật là có chút tác dụng.

Tấn Long Quy trấn thủy vốn dĩ chính là hấp thu thủy lực từ mặt đất thành để sử dụng, ngựa Huyết Long mà hắn đang cưỡi trên lưng có chứa huyết thống máu rồng mỏng manh và nước trở thành cây cầu nối liền giữa hắn và mặt đất, dù sức hút nước yếu đi rất nhiều, nhưng nó thực sự có tồn tại.

“Ngựa Huyết Long, ngươi cảm ứng dưới chân một chút, ta sẽ giúp ngươi một tay để thắng cuộc tỉ thí này!”, Dương Ân nói với vẻ mặt hưng phấn.

Ngựa Huyết Long đã trở thành cầu nối của Tấn Long Quy trấn thủy mà Dương Ân đang sử dụng, tự nhiên nó có thể cảm nhận được bốn chân của nó bỗng trở nên thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Như thể có một sức mạnh nào đó từ mặt đất đang truyền vào móng của nó, giúp lao nhanh hơn bình thường rất nhiều.

“Xem ta đây!”, ngựa Huyết Long giống như được tiêm máu gà*, tốc độ và sức mạnh đều đã được tăng lên rất nhiều, thân thể cũng trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển hơn, nó lao về phía trước với một tốc độ như tia chớp, đồng thời cũng linh hoạt tránh né cực tốt.

*Tiêm máu gà (Đả kê huyết: phương pháp phản khoa học trị bách bệnh – “cải tử hoàn sinh” của những năm 1960 (thời cách mạng văn hóa tại TQ), được tin là có tác dụng “cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, chữa khỏi bách bệnh”. Còn hiện nay thì từ này được một số dân mạng dùng để hình dung hành vi “điên cuồng”, “mê mệt”, hoặc được dùng để hình dung một người đang đặc biệt hưng phấn).

Tất cả điều này là nhờ Dương Ân và nó đã có một loại cảm giác “ăn ý”, dường như giữa người với ngựa đã có cùng một ý thức. Năng lực cảm ứng của Dương Ân cũng đã giúp ngựa Huyết Long cải thiện hơn một chút, khi đối mặt với các chướng ngại vật, nó đã trở nên thoải mái nhẹ nhàng ung dung hơn rất nhiều.

Tùng tùng tùng!

Dương Ân và ngựa Huyết Long nhanh chóng vượt qua hai hàng chướng ngại vật liên tiếp, động tác lộ vẻ tiêu sái, tự do, không còn dáng vẻ lúng túng bối rối như trước đó, đuổi theo sau với một khí thế rất lớn.

Đám người của tộc Man di đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ Dương Ân lại có thể tìm thấy cảm giác “ăn ý” với ngựa Huyết Long trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đây quả là một khả năng lĩnh ngộ thật là nhanh mà.

Đối với tộc của bọn họ mà nói, thì đây chính là tài năng kỵ sĩ bẩm sinh.

“Giờ mới thích ứng với ngựa Huyết Long thì có phần hơi muộn rồi!”, Thạch Lợi Cách cười khẩy.

“Đúng vậy, nếu như vừa mới bắt đầu đã có thể như thế này, vậy thì chuyện thắng thua thật sự khó nói!”, Hô Diên Sĩ Lang gật đầu nói.

Hoàng Phủ Minh Ngọc không phát biểu ý kiến. Cô ta lờ mờ cảm thấy người đang bị tụt lại phía sau kia đã có được cảm giác hợp nhất giữa người với ngựa, đó là kỹ thuật cưỡi ngựa cao nhất trong tộc của bọn họ, là cấp bậc mà bọn họ đều đang muốn theo đuổi, thông thường muốn đạt đến trình độ này. Muốn thế thì bắt buộc cần phải bồi dưỡng tình cảm sâu sắc với thú cưỡi, có khả năng thấu hiểu lẫn nhau (giữa người và thú cưỡi) cực tốt, mới có thể làm được đến bước này.

Nhưng Dương Ân và ngựa Huyết Long chỉ mới ở cùng nhau được mấy ngày, thế thì sao có tình cảm gì chứ, cô ta rất khó có thể tin được là Dương Ân và ngựa Huyết Long thật sự đã người ngựa hợp nhất.

Dương Ân quả thực đã có một chút cảm giác “người ngựa hợp nhất” với ngựa Huyết Long rồi.

Hắn đã luyện hóa lần lượt tinh huyết của lão Rùa và giao long băng, rồi lại phối hợp tu luyện thuật Long quy lật biển, có thể kích phát ra mấy phần khí tức như ẩn như hiện của giao long. Mà luồng khí tức này vừa hay lại phù hợp với sức mạnh của một tia huyết khí máu rồng ở nơi sâu nhất bên trong ngựa Huyết Long, từ đó hắn mới có thể thông qua ngựa Huyết Long hấp thu thủy lực dưới mặt đất, giúp ngựa Huyết Long chạy như bay nhanh hơn.

Khi hắn càng lúc càng thích ứng này, thì tốc độ và sức mạnh hấp thu cũng gia tăng, rất nhiều thủy huyền khí giống như gắn thêm lò xo vào bốn móng của ngựa Huyết Long, giúp cho tốc độ của nó càng lúc càng nhanh.

Hoàng Phủ La Trung cùng với ngựa Xích Thố hoang dại của mình đã liên tiếp vượt qua mười một chướng ngại vật, cách chướng ngại vật cuối cùng ở rất gần, cách điểm đến cuối cùng cũng không còn bao xa nữa, hắn ta đã nhìn thấy thắng lợi rực rỡ đang ở ngay trước mắt, tên này đắc ý quay đầu nhìn về phía Dương Ân, đang định chế giễu mỉa mai đối phương thêm vài câu nữa, nhưng lại phát hiện ra Dương Ân vậy mà lao đến phía trước chướng ngại vật thứ mười rồi.

“Nhanh như vậy sao, đáng ghét!”, Hoàng Phủ La Trung thầm chửi rủa.

Đột nhiên, giữa không trung có một chiếc cọc gỗ đang lao về phía hắn ta, may mà hắn ta phản ứng tốt, cơ thể ngả về phía sau như một chiếc cầu vòm, né được một đòn hiểm, mặc dù như vậy, sự việc vừa rồi vẫn khiến hắn ta bị kinh hãi đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, chỉ cần chậm một chút nữa thì hắn ta đã bị cọc gỗ đập trúng người rồi.

Cũng vào ngay lúc hắn ta xảy ra một sơ xuất nhỏ, Dương Ân cùng ngựa Huyết Long lại đã đuổi kịp áp sát ngay phía sau một lần nữa.

Hoàng Phủ La Trung không dám phân tâm nữa, cầm roi quất lên người ngựa Xích Thố hoang dại, hắn ta khàn giọng gầm lên: “Mau, nhanh hơn nữa cho ta!”

Hắn ta không muốn thua trận tỉ thí này, không chỉ vì thua thì sẽ mất binh khí chiến đấu của bản thân, mà hơn hết là vì tôn nghiêm của bản thân. Kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn ta ở trong thế hệ trẻ của tộc Man nổi tiếng thế nào, nếu như giờ lại thua người của Đại Hạ, mặt mũi này biết để vào đâu chứ?

Ngựa Xích Thố hoang dại quả thực rất giỏi, nó vốn lớn lên trong tự nhiên, tốc độ cuồng dã của nó thì mấy con mã yêu bình thường không sánh được, dưới cái thúc roi của Hoàng Phủ La Trung, nó lại một lần nữa tăng tốc lên rất nhiều.

Dương Ân không có thời gian để ý đến Hoàng Phủ La Trung, hắn dựa vào tấn Long Quy trấn thủy để dời sức mạnh sang ngựa Huyết Long, sức mạnh đã hấp thu cũng đã không ít, nhưng với tình huống đang bị tụt lại phía sau thế này, hắn muốn lấy được tú cầu ở chặng cuối cùng không phải là một việc dễ dàng, vẫn cần phải nhanh hơn nữa mới được.

Lúc này, hắn lại một lần nữa vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, phối hợp với Tấn Long Quy trấn thủy, sức hấp thụ sẽ càng lớn mạnh hơn, đây là phương pháp mà hắn vẫn luôn sử dụng trong suốt thời gian qua.

Quả nhiên, sau khi hắn làm như vậy, năng lực hấp thu thủy lực của Tấn Long Quy trấn thủy lại một lần nữa tăng vọt, nhanh hơn mười lần so với trước đây.

“Hiiií, chủ nhân, ta cảm giác như ta sắp bay rồi!”, sau khi ngựa Huyết Long hí lên một tiếng, bốn móng ngựa như bay vút lên không trung, tốc độ đã vượt quá giới hạn, bao nhiêu chướng ngại vật đều đã không còn là vấn đề.

“Haha, tú cầu là của ta!”, Hoàng Phủ La Trung đang cưỡi ngựa Xích Thố hoang dã, hắn ta nhảy lên cao, vô cùng kích động đi đoạt lấy tú cầu đang treo trên giá cao.

Nhưng đúng lúc này, một bóng đen lao tới từ phía sau, đáp xuống trên đỉnh đầu bọn họ nhanh hơn một bước.

Aaa!