Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 633: Hầu tước Kiều Tam Gia



Túy Tiên Lâu là tửu lầu lớn nhất trong vương thành, tửu lầu này có thể đứng sừng sững trong vương thành, thậm chí ngay cả hoàng thất cũng không dám khua tay múa chân với bọn họ, điều đó cũng đủ để chứng minh lai lịch phi thường của nơi này.

Không chỉ là tửu lầu, đây còn là nơi uống rượu thưởng hoa tao nhã, chiếm diện tích lớn trong vương thành, có rất nhiều tòa nhà đều thuộc phạm vi của Túy Tiên Lâu, bên trong bố trí cảnh quang đẹp như tranh vẽ, là một nơi vô cùng sang trọng.

Phụ nữ bồi rượu ở đây không tiếp khách, chỉ bồi rượu, nhưng nếu như khách có thể làm cho người phụ nữ nào tự nguyện tiếp, thì cũng có thể âm thầm mang người phụ nữ đó rời khỏi nơi này để hành sự, nhưng phụ nữ ở đây cũng không dễ dàng bị đàn ông dụ, đa số chỉ bồi rượu theo quy tắc mà thôi.

Dương Khả Nhân cũng nổi tiếng ở đây, cô ấy không bồi rượu mà chỉ gảy đàn chơi nhạc, những khúc nhạc mà cô ấy chơi vô cùng tao nhã êm tai, có người gọi cô ấy là "đệ nhất âm cơ của vương thành", cũng có người gọi cô ấy là "đệ nhất âm kỹ", cái trước đối với cô ấy là một lời khen ngợi, còn cái sau lại mang tính phỉ báng làm nhục cô ấy.

Sau khi Dương Khả Nhân lặng lẽ đến đây, chưởng quỹ đã chào đón cô ấy một cách niềm nở: "Thiên Âm tiểu thư tới rồi".

“Ừm, lập tức dọn sạch Túy Tiên Lâu đi, đại thiếu gia nhà ta sẽ bao trọn chỗ này”, Dương Khả Nhân lãnh đạm nói.

Một tỳ nữ lại đang ở đây nói giọng ra lệnh với một chưởng quỹ.

Nếu như có vương giả ở chỗ này, nhất định họ có thể nhìn ra được chưởng quỹ chính là cường giả cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp thứ thiệt, Dương Khả Nhân chẳng qua chỉ là tỳ nữ của Dương gia, sao lại dám nói chuyện với người ta như vậy, sao lại còn có thể khiến cho bên kia gọi cô ấy một tiếng "tiểu thư"?

"Hôm nay có một vị hầu gia đến tửu lầu...", chưởng quỹ lộ ra vẻ khó xử nói.

"Ta chỉ cần kết quả, một lát sau ta liền dẫn người tới", Dương Khả Nhân đáp lại một tiếng, cũng không nói nhiều với chưởng quỹ nữa, chỉ xoay người trở về Dương gia.

Chưởng quỹ vò đầu bứt tai, sau đó cũng phải kêu lên: "Tiểu nhị lại đây, hôm nay chúng ta đã được bao trọn, mau đi dọn dẹp ngay lập tức".

Lúc này, mọi người ở Túy Tiên Lâu đều ngừng lại.

"Bọn ta còn chưa ăn no, sao có thể đuổi bọn ta đi được chứ".

"Chuyện quái gì vậy? Tiền mà bọn ta tiêu ở đây không phải tiền sao, bọn ta sẽ không rời đi đâu".

"Tốt hơn hết là nên rời đi. Người có thể bao trọn Túy Tiên Lâu chắc chắn không phải người tầm thường".

"Nghe lời đi, Túy Tiên Lâu sau lưng có chỗ dựa, tội gì đắc tội bọn họ".

...

Có người không muốn rời đi, có người lại rời đi rất nhanh, những người không muốn rời đi đều nhanh chóng bị ném ra ngoài.

Những người đó còn muốn chất vấn, nhưng khi họ cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ truyền đến thì lại sợ hãi không dám nói nữa, đó là áp lực độc nhất vô nhị của một vương giả.

Có một vị vương giả trấn giữ bên trong tửu lầu, đủ để chứng minh lai lịch của nơi này thật sự bất phàm.

Lần này bị mời ra ngoài còn có một vị hầu tước, ông ta là hầu tước Kiều Tam Gia, có lai lịch lớn và lâu đời ở trong vương thành, hiện đang nhậm chức thái phó nội các, là quan đại viên nhất phẩm, quan hệ mật thiết với hoàng thất.

Mà hầu tước Kiều Tam Gia này đối với chính sự cũng không quan tâm nhiều, chỉ chuyên chú đào tạo thế hệ trẻ, hoặc là uống rượu thưởng hoa, mỗi tháng đều dành ra ba ngày để đến Túy Tiên Lâu nghe đàn hát, uống rượu ngon.

Hôm nay ông ta vốn muốn mời đệ nhất âm cơ Thiên Âm chơi một khúc nhạc cho mình, đáng tiếc Thiên Âm lại không có ở đây, nên ông ta chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.

Nhưng mới vừa rồi ông ta còn thấy Thiên Âm nói chuyện với chưởng quỹ ở trên lầu, ông ta còn chưa kịp mời cô ấy chơi nhạc thì đã nghe chưởng quỹ đuổi khách, cho nên trong lòng ông ta vô cùng bực bội, bản thân ông ta đường đường là một văn nhân vang danh, là thầy của đương kim hoàng thượng, trước giờ làm gì có ai dám đối xử với ông ta như thế.

Đáng tiếc, Túy Tiên Lâu căn bản không cho ông ta có cơ hội nổi giận thì đã cứng rắn mời ông ta đi ra ngoài, khiến cho vị hầu gia càng thêm mất mặt, hộ vệ bên cạnh ông ta lại càng không có ích, toàn bộ bị ném ra ngoài, nếu như ông ta không phải là hầu gia, chỉ sợ cũng sẽ có kết quả như vậy.

Mà ông ta cũng không mất đi lý trí gọi binh lính đến đối phó Túy Tiên Lâu, ông ta biết Túy Tiên Lâu có căn cơ sâu, có thể còn có liên quan đến giới siêu phàm. Nhưng ông ta cũng không rời đi, mà lại tìm một chỗ ngồi ở bên ngoài tửu lầu, muốn nhìn thử xem là nhân vật nào có thể khiến cho Túy Tiên Lâu phải đuổi khách.

Kiều Tam Gia là một người cơ trí, trông chỉ như khoảng năm mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, một chút cũng không giống những ông già cổ lỗ sĩ đã trải qua hơn bảy mươi mùa xuân, ông ta mặc y phục màu xanh thanh nhã, đầu đội quan cân, thắt lưng mang đai ngọc bích, ngón cái cũng đeo nhẫn ngọc, phong độ đế sư không thể nghi ngờ.

Ở sau lưng ông ta còn có ba người đi theo, thực lực rất cao, đều đã đạt tới cảnh giới cấp tướng, chính là cận vệ của ông ta.

"Mời vừa xuất hiện một tên nhóc dám kháng chỉ, bây giờ lại xuất hiện thêm một kẻ bao trọn Túy Tiên Lâu, chắc không phải là cùng một người đó chứ?", Kiều Tam Gia tự lẩm bẩm nói.

Không lâu sau đã có một đoàn binh mã nhanh chóng đi đến phía trước Túy Tiên Lâu, Kiều Tam Gia nãy giờ vẫn luôn theo dõi, ông ta lẩm bẩm: "Thật đúng là cùng một tên nhóc".

Kiều Tam Gia cũng là một nhân vật truyền kỳ ở vương thành, địa vị tuy không bằng Tống tướng, nhưng có lúc lời nói của ông ta còn có giá trị hơn của Tống tướng, ông ta chính là tâm phúc của hoàng thượng, đã dạy dỗ hoàng thượng, cũng dạy dỗ các hoàng tử của hoàng triều, ông ta chính là một vị đế sư chân chính.

Đồng thời, ông ta cũng có giao tình với ông nội của Dương Ân, nhưng đáng tiếc, sau khi ông nội của Dương Ân mất tích, thì mối quan hệ giữa hai nhà đã dần trở nên phai nhạt.