Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 640: Bảo bối trong nhà thờ tổ



Dương Ân lấy ra một viên Trú Nhan đan đưa cho Dương Khả Nhân, rồi nói cho Dương Khả Nhân biết tác dụng của viên đan dược này, Dương Khả Nhân vui vẻ nhận lấy nó, mỉm cười vô cùng hạnh phúc.

Có cô gái nào lại không quan tâm đến khuôn mặt của mình?

Dương Ân đi bái kiến cha mẹ, kiểm tra lại tình hình của cha, thấy không có vấn đề gì thì yên tâm, liền lấy ra mấy viên đan dược đưa cho hai người.

Đó là một ít đan dược bồi nguyên dưỡng khí cùng với Trú Nhan đan, có thể giúp cho bọn họ bồi bổ sinh lực, khôi phục lại hào quang lúc trước.

Trong hai ngày qua, Dương Ân không hề rời khỏi Dương phủ, hắn luôn ở nhà với cha mẹ để bù đắp hạnh phúc đã mất trong một năm qua.

Trong cung cũng không truyền tới thánh chỉ nữa, dường như đã ngừng công kích Dương Ân, hoặc là đang chuẩn bị một màn thâm độc hơn để đối phó với hắn.

Ngày thứ ba, Dương Trấn Nam đưa Dương Ân đến nhà thờ tổ, đây là nơi duy nhất không bị tịch thu, vì dẫu sao đây cũng là nhà thờ tổ của Dương gia, nơi thờ phụng liệt tổ liệt tông Dương gia, người ngoài động vào sẽ không gặp may mắn, cho nen không có người nào muốn tùy tiện đến gần.

Năm xưa, người đến tịch thu gia sản chỉ đi dạo qua nơi này một vòng để dò xét, phát hiện không có gì đáng chú ý liền nhanh chóng rời đi.

Sau khi Dương Trấn Nam được thả, ông ấy đã dọn dẹp lại nơi này, khôi phục lại diện mạo trước đây của nó.

Dương Ân không biết cha của hắn có ý gì, trong lòng còn đang suy nghĩ có phải là cha muốn hắn thắp hương sám hối với liệt tổ liệt tông của Dương gia hay không.

Sau khi đến đây, Dương Trấn Nam bảo hắn thắp hương, vái lạy tổ tiên Dương gia.

"Dương gia ta đã ở nơi này hai trăm năm rồi, ở trước mặt con là các vị thái gia gia cùng thái thúc gia gia, đều là lão tổ tông của Dương gia ta".

Sau khi Dương Ân kính cẩn dâng nén hương lên, hắn liền nói: "Cha, còn ông nội của con, ông ấy đã mất tích hay đi đâu rồi?"

Dương Ân vẫn còn một số ấn tượng mơ hồ về ông nội của mình, nhưng tiếc là hắn không thể nhớ rõ vì lúc đó hắn còn quá nhỏ, mà thời gian cũng đã qua quá lâu rồi.

"Ông nội con đi tìm cội nguồn tổ tiên. Ta cũng không biết ông còn sống hay đã chết", Dương Trấn Nam nặng nề thở dài.

“Tìm cội nguồn tổ tiên?”, Dương Ân khó hiểu hỏi.

"Đúng vậy, Dương gia chúng ta tổ tịch không phải ở Đại Hạ, ông nội con nói Dương gia vốn thuộc về giới siêu phàm, nhưng lại bị đuổi đi", Dương Trấn Nam nói, tiếp đó ông ấy còn nói thêm: "Chuyện này ta cũng không biết là thật hay không, chỉ là do ông nội của con kể lại cho ta, bây giờ ta cũng nói cho con biết, con đã đạt tới cảnh giới Địa Hải, còn có thành tựu Dược Vương, không hề kém ông nội của con năm xưa, tương lai nếu có cơ hội đến giới siêu phàm, con cũng có thể tìm hiểu cội nguồn của Dương gia ta ở đâu".

Vừa nói, ông ấy liền đi về một hướng, chỗ đó chỉ là một xó xỉnh, có kê một ít bàn ghế cũ kỹ, ông ấy dời hết bàn ghế sang chỗ khác, sau đó hướng về phía Dương Ân nói: "Từ đây con hãy đào sâu xuống một trượng rồi nhìn thử một chút".

Dương Ân không biết cha mình muốn làm gì, nhưng hắn vẫn đi tới, dùng tay không vỗ một cái vào chỗ đó, ngay lập tức một cái hố sâu liền xuất hiện.

Dương Ân ngưng tụ móng vuốt đào hết bùn đất ra khỏi cái hố, hắn nhanh chóng phát hiện bên dưới có một cái hộp sắt, liền cầm cái hộp sắt lên.

Cái hộp sắt này dài chừng một trượng, dưới sự ăn mòn của bùn đất vậy mà nó vẫn không bị rỉ sét, trông vẫn bóng loáng rõ ràng, chất liệu của nó nhất định rất đặc biệt.

Dương Trấn Nam nói với Dương Ân: "Mở nó ra xem".

Thế là Dương Ân liền mở cái hộp sắt ra, rất nhanh liền thấy được càn khôn ở bên trong, đó chính là một cây thương uy vũ, thân thương sáng bóng, có khắc hoa văn long phụng, ngọn thương nhọn hoắc như vuốt rồng, còn có ánh sáng chớp động, toát ra khí tức bức người.

Dương Ân tự nhiên dâng lên một cảm giác kinh sợ, hắn khẽ thở dài nói: "Đúng là một cây thương tốt".

"Đây chính là binh khí chiến đấu của tổ tông, bên trong hộp còn có một quyển thương pháp, con có thể xem qua, đó là thương pháp cấp thiên", Dương Trấn Nam bình tĩnh nói, tựa hồ như ông ấy đã sớm hiểu rõ uy lực của cây thương và bộ thương pháp này.

Dương Ân lấy ra một quyển sách cổ trong hộp, bên trên có viết bốn chữ "Dương gia thương phổ", hắn lật mở cuốn sách rồi nheo mắt lại, thật bất ngờ, đây là một môn thương pháp cấp thiên đỉnh cấp.

Từ những thứ này liền có thể phán đoán ra, Dương gia bọn họ thật sự có lai lịch bất phàm.

Nếu chỉ là một gia tộc bình thường, làm sao có thể có được một thứ binh khí chiến đấu cùng với pháp môn cao cấp bậc này, đó là chuyện không thể nào.

“Cha, nhà chúng ta có lai lịch lớn vậy sao?”, Dương Ân thì thào nói.

"Đúng vậy, nếu không thì sao ông nội của con có thể trở thành hầu tước, sao cha có thể trở thành bá tước cha truyền con nối, tất cả đều là do Dương gia ta có huyết mạch bất phàm, liên tục sinh ra võ giả cấp vương nên mới được hoàng thất trọng dụng, đáng tiếc mắt của bọn họ đã mù cả rồi", Dương Trấn Nam lộ ra vẻ hào khí nói, dừng một chút ông ấy còn nói: "Từ hôm nay trở đi, Dương gia nghịch Long thương cùng với Dương gia thương phổ sẽ do con thừa kế, con sẽ là gia chủ của Dương gia ta".