Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 646: Dâng lên Trú Nhan đan



Ngay cả hoàng thượng được lão công công che chở mà cũng bị ảnh hưởng, khiến cho năng lượng bị hao tổn rất nhiều, ông ta có thể cảm nhận được Dương Ân đã trở nên rất đáng sợ, khó trách hắn có thể lập được công lớn ở biên ải.

Dương Ân cũng không có ý định muốn giết Phúc An Vương, sau một lúc hắn mới thu lại ý chí Tử Thần, thâm sâu nói: "Đây chẳng qua là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi, ta và con gái của ông vẫn còn phải tính sổ mọi thứ cho rõ ràng, nếu như các ông còn dám phái sát thủ bảng Độc Thủ đến đuổi giết ta, thì ta cũng không ngại treo thêm mấy cái đầu người trước cổng Dương gia".

"Người của bảng Độc Thủ không phải do ta phái tới", Phúc An Vương phản bác.

“Ồ, vậy thì chắc là do Tống tướng phái tới rồi?”, Dương Ân nói, nhìn sang phía Tống Lý Duệ.

Năm xưa hắn phải chịu cảnh lao ngục, không chỉ là do chủ ý của quận chúa mà còn do chủ ý của con trai út Tống Lý Duệ, món nợ này hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

“Ngươi cứ nghĩ thì là đúng sao?”, Tống Lý Duệ cao ngạo nói.

“Tốt lắm, món nợ này sẽ tính trên đầu của Tống tướng ông”, Dương Ân đáp.

"Dương Ân, đây là thiên hạ của trẫm, là hoàng điện của trẫm, còn tới lượt ngươi phách lối sao?", hoàng thượng cũng không nhịn được nữa mà gầm lớn, cùng lúc đó, long khí trên người ông ta gia tăng, long uy thiên tử không thể nghi ngờ.

"Hoàng thượng bớt giận, thần đây có một thứ muốn dâng cho ngài", Dương Ân thay đổi sắc mặt nói, ở trong tay hắn cũng xuất hiện một cái bình ngọc, dâng lên trên cao.

Tất cả mọi người đều không biết Dương Ân đang muốn làm trò gì, đầu óc của ai cũng mơ mơ hồ hồ.

“Đây là cái gì?”, hoàng thượng hỏi.

"Đây là một viên đan dược cấp vương mà Dương Ân thần luyện chế ra, có tên là Trú Nhan đan, có thể giúp cho hoàng thượng trở lại thanh xuân, duy trì mười năm không thay đổi, đây xem như là chuộc tội cho việc Dương Ân đã kháng chỉ bất tuân", Dương Ân trầm giọng nói.

"Dương Ân chớ làm loạn, cho dù có cường giả thiên giới ở chỗ này thì ngươi cũng chưa chắc có thể đạt được mục đích", La Công Minh rất sợ Dương Ân dâng lên độc dược, liền lớn tiếng quát hắn.

"Lão tướng quân, ông suy nghĩ nhiều quá rồi. Đây thật sự là Trú Nhan đan, ta chỉ muốn chúc hoàng thượng trẻ mãi không già", Dương Ân nhấn mạnh, dừng một chút, hắn lại vỗ trán nói: "Mọi người không biết ta thực ra là Dược Vương sao? Ta cứ tưởng mọi người đều đã nhận được tin tức từ lâu rồi".

Lúc này tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn dáng vẻ trẻ tuổi quá mức của Dương Ân, bọn họ quả thực đã quên mất hắn là Dược Vương.

Chuyện này sớm đã được các vị tướng lĩnh ở ngoài biên ải chứng thực, Tào Kiến Đạt nãy giờ chưa nói gì, bây giờ cũng lên tiếng nói: "Hoàng thượng, vi thần có thể làm chứng, Dương Ân đúng là một vị Dược Vương, hắn ngay trước mắt chúng tướng sĩ có thể luyện thành địa vương đan, cũng đưa tới được đan lôi thiên kiếp".

Tào Kiến Đạt đã cùng với Phần Thiên Hùng và các trung tướng trở lại triều đình từ sớm, sau chiến sự ở biên ải, bọn họ đều trở lại đây để lĩnh thưởng, hoặc để lĩnh phạt.

Phần Thiên Hùng và các trung tướng đều bị quân Man tộc bắt làm tù binh, nếu như không có công bù tội thì tất cả đều đã bị xử trảm, bởi vì đó chính là sự hổ thẹn đối với hoàng triều Đại Hạ.

Cuối cùng, tất cả các trung tướng đều bị giáng chức, duy chỉ có Tào Kiến Đạt không bị giáng chức, vì ông ta tin tưởng Dương Ân không phản bội hoàng triều, và việc huynh đệ của ông ta bị giết khi ngăn chặn Tiết Quý. Đây được xem là một đóng góp lớn cho Tào gia, khiến cho ngay cả Tào Kiến Đạt cũng được thăng nên nửa cấp.

Từ khi Dương Ân bước vào đại điện, ông ta đứng bên phía quan võ cũng không thế nào lên tiếng, đến lúc mấu chốt mới có thể đứng lên thay Dương Ân nói chuyện.

“Nếu hắn cho hoàng thượng uống thuốc độc thì sao?”, Tống tướng nói.

“Có thể để cho người khác kiểm tra”, Tào Kiến Đạt trả lời.

"Được rồi, nếu như hoàng thượng không dám nhận Trú Nhan đan, vậy thì ta đành giữ lại", Dương Ân cũng không miễn cưỡng hoàng thượng, nhanh tay cất lại bình ngọc.

“Chờ đã!”, hoàng thượng nói: "Đem đan dược trình lên đi".

Có vị nào bước vào tuổi trung niên mà không muốn có Trú Nhan đan, không phân biệt nam nữ, ai cũng muốn giữ mãi dung nhan trẻ trung của mình, như vậy thì cuộc sống càng dễ chịu thoải mái, chẳng có ai muốn mình mang bộ dạng của một người già cả.

Hoàng thượng cũng là người, cũng có khát vọng cải lão hoàn đồng, mặc dù Trú Nhan đan không có công hiệu lớn đến thế, nhưng có thể bảo vệ mười năm dung nhan của ông ta không thay đổi, thậm chí còn trẻ tuổi hơn một ít, làm sao ông ta có thể không muốn có chứ.

“Hoàng thượng, không thể được”, có đại thần lập tức ngăn cản nói.

“Kẻ này chắc chắn không có ý tốt, không thể được thưa hoàng thượng”, một quan văn khác lại nói.

"Dược tế ti bước ra khỏi hàng, nghiệm thuốc", hoàng thượng không để ý đến mọi người, chỉ lớn tiếng kêu lên.

Kết quả là, có một ông lão không có gì nổi bật đi ra khỏi hàng, ông ta hiện đang là dược tế ti của hoàng cung, phụ trách Dược Khố, đồng thời cũng là một vị Dược Vương chân chính có địa vị bất phàm.

“Có thần”, dược tế ti nói xong liền bước tới, cầm lấy Trú Nhan đan từ trong tay Dương Ân.

Khi Dương Ân nhìn về phía dược tế ti, trong mũi ngửi thấy mùi đan dược nồng nặc, điều này cho thấy đối phương thực sự là một vị đại sư luyện đan lão luyện.

Dương Ân hơi cúi đầu trước vị dược tế ti để thể hiện sự tôn trọng.

"Dương Ân tướng quân làm lão phu tổn thọ mất", dược tế ti bình tĩnh nhận lễ của Dương Ân, sau đó liền nhận lấy Trú Nhan đan, bắt đầu nghiệm thuốc.

Khi ông ta ngửi thấy mùi của viên đan được này vô cùng thanh tao nhưng cũng rất đậm đà, ánh mắt của ông ta liền ánh lên sự tán thưởng, giống như là đang từ từ thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, dùng ngón tay sờ một chút, dùng đầu lưỡi liếm một chút, đang phân biệt đan dược này là thật hay giả.

Mọi người đều nín thở, nhìn dược tế ti nghiệm thuốc, bọn họ cũng đều tò mò không biết Trú Nhan đan kia có phải là thật hay không, bọn họ cũng từng nghe nói qua về loại đan dược này, nhưng ngàn vàng khó cầu, cho dù là Dược Vương cũng không có toa thuốc, không thể luyện ra, chỉ có giới siêu phàm mới có được toa thuốc của loại đan dược này.