Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 670: Mai táng



“Ta tới trễ rồi, đệ thấy trong người thế nào rồi?”, Dương Ân vốn không quan tâm đến lời nói của Tiểu Hắc, hắn quỳ xuống áy náy nói với Dương Nghĩa.

Dương Nghĩa ngẩng đầu lên, trong hai mắt như có chữ đang chuyển động, ấn đường lóe lên một tia sáng, cậu ấy kêu lên đầy bi thương: “Trả mạng thê tử của ta lại đây!”

Một đạo lực tinh thần tấn công về phía Dương Ân.

Dương Ân vốn không hề phòng bị, lập tức bị sát khí chứa trong ngàn vạn quyển sách tập kích trúng, đóa hoa Thần đình trong huyệt Thần đình chịu sự công kích thì lập tức tự chủ tiến hành phòng ngự, từ đó mới chặn đứng được luồng sát khí của những quyển sách này.

Mặc dù vậy, Dương Ân vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa một hồi, đòn tấn công từ lực tinh thần của Dương Nghĩa rất mạnh.

Sau đòn tấn công vừa rồi, Dương Nghĩa cũng không còn chút sức lực nào mà ngất đi.

Trên người cậu ấy ẩn hiện rất nhiều kí tự cổ, vệt máu loãng cũng lặng lẽ biến mất, mọi thứ lại một lần nữa khôi phục trở về dáng vẻ yên bình.

Dương Ân hoàn hồn lại, ôm lấy Dương Nghĩa, kiểm tra thương thế của cậu ấy, may là không có thương tổn gì đáng ngại, duy chỉ có một điều khiến người khác phải lo lắng đó chính là khí tức trong kinh mạch đang hỗn loạn. Hơn nữa, dường như có một luồng sức mạnh bàng bạc đang không ngừng chạy tán loạn.

“Khí loạn công tâm!”, Dương Ân lập tức đã có phán đoán, lấy ra một viên dưỡng khí tĩnh tâm đan cho Dương Nghĩa ăn.

Cùng lúc đó, hắn cũng dùng sức mạnh của bản thân tiến hành áp chế Dương Nghĩa, sợ khí tức hỗn loạn này sẽ phá hủy kinh mạch của cậu ấy, làm tổn thương đến cơ thể của Dương Nghĩa.

Loại tình huống này chính là trạng thái tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là cả người rất có thể sẽ bị phế bỏ.

Chính vào lúc sức mạnh của Dương Ân thâm nhập vào trong cơ thể của Dương Nghĩa, sức mạnh trong cơ thể Dương Nghĩa cũng bài xích lại, đẩy lùi sức mạnh của hắn, khiến tình trạng của chính chủ là Dương Nghĩa trở nên trầm trọng hơn, thất khiếu của Dương Nghĩa nhất loạt chảy máu, nhìn mà phát hoảng̣.

Tiểu Hắc lại một lần nữa lên tiếng: “Tiểu Ân Tử, đừng làm loạn nữa, trong tâm hắn có khí tức căm phẫn, ngươi truyền thêm ngoại lực vào cho hắn thế này là muốn hắn chết à!”

“Vậy thì phải làm sao?”, Dương Ân sốt sắng hỏi.

“Còn có thể làm gì chứ, phải xem tạo hóa của bản thân hắn thôi!”, Tiểu Hắc cũng đành bó tay, dừng một chút, nó lại nói: “Có thể đọc một ít văn vẻ cho hắn nghe!”

“Đọc văn vẻ?”, Dương Ân hơi sững người.

“Ừm ừm, đệ đệ ngươi là người đọc sách, thích đọc sách nhất, không phải sao?”, Tiểu Hắc đáp.

“Ồ thôi được, vậy để ta thử xem!”, Dương Ân không hề hoài nghi lời nói của Tiểu Hắc, đáp xong, hắn suy xét mình nên đọc loại văn vẻ gì mới ổn.

Một lúc sau, hắn cuối cùng cũng đã nhớ ra, liền mở miệng đọc: “Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh. Vô, danh thiên địa chi thủy, hữu, danh vạn vật chi mẫu… (*)”

(*) Đạo mà có thể diễn tả được thì không phải là đạo vĩnh cửu bất biến; tên mà có thể đặt ra để gọi nó [đạo] thì không phải là tên vĩnh cửu bất biến. “Không”, là gọi cái bản thủy của trời đất; “Có” là gọi mẹ sinh ra muôn vật. - Lão Tử đạo đức kinh.

Đây là một quyển sách thánh hiền nổi tiếng mà hồi nhỏ Dương Nghĩa rất thích ngâm nga, nhìn bộ dạng đệ đệ mình gật gù rung đùi đắc ý cẩn thận đọc là hắn muốn bật cười. Nhưng giờ đây, chính bản thân hắn lại đang niệm cuốn sách này cho đệ đệ mình một cách nghiêm chỉnh.

Sau khi hắn đọc xong, cơ thể Dương Nghĩa thực sự đã phản ứng, các kí tự cổ lại chuyển động, những âm thanh giống vậy như đang vang lên bên trong huyệt Thần đình.

Sau khi những thanh âm này vang lên, tình trạng của Dương Nghĩa cũng dần dần bình ổn, những sức mạnh tán loạn kia bổ trợ kia quay về đan điền rồi lại có sức mạnh dâng lên trong huyệt Thần đình. Một đóa đạo hoa kỳ lạ từ từ nở ra, đây là đạo hoa Thần đình.

Bất kể ở đâu, những người có thể khiến đạo hoa Thần đình nở thì đều là “con cưng” độc nhất vô nhị của trời, có được sự chiếu cố của ông trời, trên con đường tu luyện đều sẽ có được sự trợ lực lớn lao.

Đóa hoa Thần đình này của Dương Nghĩa không hề giống với đóa hoa sen bảy cánh mà Dương Ân đang sở hữu. Đây là đạo hoa Thần đình có 36 cánh, trên mỗi cánh đều có những văn tự cổ đang lưu động, giống như được ngưng tụ lại thành một quyển sách trời, mùi thơm của sách đang bao phủ dày đặc, nào là sách của đạo Nho, sách của đạo Pháp, sách đạo Phật,... hàng ngàn hàng vạn loại sách ngưng tụ, tất cả đều là những cuốn sách mà Dương Nghĩa đã đọc từ nhỏ, cũng có một số loại sách của trời sinh, cậu ấy được người đời tôn là “Văn Khúc Tinh” hạ phàm không phải là không có lý do.

Dương Ân đọc hết lần này đến lần khác, chẳng mấy chốc là chẳng cần hắn đọc nữa, bởi vì Dương Nghĩa đã ngồi dậy xếp bằng, cũng không thấy cậu ấy mở miệng nhưng lại có văn tự của các quyển sách thánh hiền ngưng tụ thành các âm thanh vô hình vang lên, tiến vào trong trạng thái “đạo”.

Dương Ân chỉ thấy trên da của đệ đệ không ngừng hiện lên văn tự như ẩn như hiện, hắn há hốc mồm, ngây người kinh ngạc, không biết nên nói gì.

“Cha và mẹ nói đệ đệ có thiên phú bất phàm, quả nhiên là như vậy!”, Dương Ân tặc lưỡi lẩm bẩm một mình.

Đôi mắt Tiểu Hắc cũng đang liên tục có tia sáng lóe lên liên tục, đây là một hình huống khá hiếm thấy.

Cũng không biết qua bao lâu sau, những âm thanh của đạo đang vang lên trong sân này, chẳng mấy chốc đã phủ thêm tia sáng tràn ngập khắp thành Trường Đà, sách của hàng vạn nhà đều tự động lật qua lật lại mà không cần gió, mùi thơm của sách không ngừng hội tụ về phía Dương Nghĩa.

Trên bầu trời, dường như có bóng dáng của thánh nhân ẩn hiện khiến cho toàn thành đều tràn ngập mùi sách, khiến cho lệ khí của những kẻ thích giết chóc cũng giảm mạnh, khiến cho tâm cơ của những kẻ giảo hoạt phải thu lại, khiến cho những người đọc sách càng thêm hiểu biết lí lẽ…

Đây là một loại dị tượng phản ứng. Đối với thành Trường Đà mà nói cũng là một loại công đức vô lượng.

“Đầu tiên là mưa máu, sau đó là mùi thơm của sách, là bậc thánh nhân tại thế, xin hãy phù hộ cho già trẻ của chúng con được bình an!”

“Thánh nhân mở mang trí óc, che chở vạn dân, đúng là ông trời có mắt!”

“Là Văn Khúc Tinh tại thế sao? Ta nguyện ý trung thành đọc sách, trở thành một người đọc sách hiểu lí lẽ, phân biệt thị phi!”

“Thần ơi, xin hãy tiếp nhận lời thỉnh cầu của con, con muốn tu luyện võ công cái thế, trở thành một đời hào hiệp!”