Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 679: Đều là lỗi của ca!



Cuối xuân đầu hạ, cơn mưa rào đến trong chớp nhoáng rồi đi cũng nhanh chóng.

Thành Trường Đà liên tục có mưa, nhưng sau cơn mưa, trời lại hửng sáng. Đây là thay đổi thời tiết vào thời khắc chuyển giao giữa mùa xuân và mùa hạ.

Trong Mộ Dung gia, Dương Ân muốn dẫn Dương Nghĩa về đoàn tụ với cả nhà, nhưng Dương Nghĩa bỗng yêu cầu ngoài chu du tạm thời chưa muốn về nhà khiến tâm trạng Dương Ân không tốt lắm.

“Ta biết đệ rất buồn, rất đau lòng vì những chuyện xảy ra ở đây, nhưng đệ đã đi khỏi nhà một năm rồi, đệ không nhớ cha mẹ sao?”, Dương Ân nhíu mày nói.

Trạng thái Dương Nghĩa như vậy thì sao Dương Ân có thể yên tâm để cậu ấy ra ngoài được, huống gì nếu để cha mẹ hắn biết, tuyệt đối cũng không cho phép.

“Ca, đệ đã nghĩ thông suốt rồi, đọc hàng ngàn cuốn sách, đi hàng ngàn dặm đường. Đệ muốn tìm một lối đi của riêng mình, đồng thời cũng muốn nghỉ ngơi thả lỏng tâm trạng, nếu không đệ sẽ mất rơi vào vực sâu hận thù mất, sẽ đánh mất đi chính mình. Chắc chắn Cẩn không muốn nhìn thấy đệ như vậy, cha mẹ cũng không muốn thế!”, Dương Nghĩa nghiêm túc nói, ngừng một chốc cậu ấy lại nói: “Ca yên tâm, đệ sẽ không lùi bước! Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm, đệ tuyệt đối sẽ về nhà”.

“Lẽ nào đệ không muốn xem thử bây giờ trong nhà thế nào sao?”, Dương Ân lại hỏi.

Dương Nghĩa thoáng qua tia thấu hiểu nói: “Sau khi nhìn thấy ca, đệ đã biết mọi chuyện trong nhà đều đã ổn”.

Dương Nghĩa là mọt sách nhưng cậu ấy tuyệt đối không ngốc, hơn nữa cậu ấy còn thông minh hơn bất kỳ ai. Mấy ngày nay Dương Nghĩa vẫn cứ sa sút tinh thần nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy không suy nghĩ đến cái gì. Sau khi thấy ca ca mình mạnh mẽ xuất hiện thì cậu ấy biết mối nguy hiểm ban đầu đã không còn, kết hợp với mọi chuyện xảy ra ở Mộ Dung gia, chỉ sợ là có liên quan đến chuyện lúc trước của Dương Ân. Trong lòng cậu ấy không thể nào không có khúc mắc, nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, cậu ấy sẽ không trách ca ca mình. Chính vì nguyên nhân này mà cậu ấy phải đi chu du khắp nơi để buông xuống hết thảy những chuyện đã xảy ra ở đây, như thế mới có thể đối mặt với người nhà, đối mặt với cuộc sống sau này.

Dương Ân thấy đệ đệ mình đã quyết tâm như thế, hơn nữa hắn cũng hiểu tính cách em trai cứng đầu hơn cả mình, trừ khi trói lại dẫn về chứ nếu không hắn cũng chỉ có thể để mặc cậu ấy đi.

“Dương Trung đâu?”, Dương Ân lớn giọng gọi.

“Dương Trung đây!”, một giọng nói lảnh lót vang lên, một người xuất hiện bên cạnh Dương Ân đáp.

“Sau này ngươi là hộ vệ thân cận của nhị thiếu gia, bảo vệ an toàn cho nhị thiếu gia! Nếu nhị thiếu gia bị thương hay tổn hại gì thì đem đầu ngươi đến gặp ta!”, Dương Ân nghiêm nghị nói.

Dương Trung cúi đầu nói: “Vâng đại thiếu gia, ta tuyệt đối sẽ không để nhị thiếu gia bị thương dù chỉ một cọng tóc”.

Dương Nghĩa liếc nhìn Dương Trung rồi lại nhìn Dương Ân nói: “Ca, về nhà rồi thì gửi lời hỏi thăm cha mẹ thay đệ, nói hai người họ đừng lo lắng, đệ sẽ mau chóng quay về”.

“Ừ, chậm nhất là một năm, nếu ta không thấy đệ về thì dù có tìm đến cùng trời góc biển, ta cũng phải trói đệ về bằng được!”, Dương Ân vỗ vai Dương Nghĩa nói, sau đó ngừng một chốc hắn lại nói: “Ta xin lỗi, đều là lỗi của ta!”

Từ lúc hắn bị hãm hại thì đã khiến Dương Nghĩa mất đi vị trí Trạng nguyên bảng vàng rồi, đến mọi chuyện xảy ra bây giờ đều là lỗi của hắn, hắn không cứu vãn được, trong lòng vô cùng áy náy.

“Ca là ca của đệ!”, Dương Nghĩa khẽ nói.

Dương Nghĩa không nói gì thêm, dẫn Dương Ân rời khỏi Mộ Dung gia, đi đến chỗ cậu ấy sống.

Cậu ấy sống trong một căn nhà nhỏ không bắt mắt trong thành, nơi này là khu dân cư nghèo. Khi cậu ấy bước vào con hẻm nhỏ thì có vài đứa trẻ chạy đến vui mừng gọi: “Chào thầy Dương!”

Nụ cười của mấy đứa trẻ này rất ngây thơ, chúng vây quanh Dương Nghĩa xoay vòng vòng, Dương Nghĩa không cười bữa giờ cuối cùng cũng nở nụ cười.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Ân cũng biết đệ đệ hắn đã làm gì trong một năm nay.

“Giúp nhiều người được đọc sách hơn, càng nhiều người hiểu biết lý lẽ hơn”, trong đầu Dương Ân bỗng xuất hiện một câu lúc trước đệ đệ hắn từng nói.

Đệ đệ hắn có một tấm lòng cao cả muốn giáo dục giáo hóa mọi người.

Sau khi nói vài lời với mấy đứa trẻ này, Dương Nghĩa đi vào nhà của mình.

Dương Ân cũng vào theo, nhìn căn nhà cực kỳ đơn sơ trong lòng hắn lại dấy lên nỗi chua xót, đường đường là tân Trạng nguyên mà lại suy sút sống ở một nơi như vậy, dù tốt hơn sơn ngục lúc trước hắn ở nhưng cũng không hơn kém là bao.

Dương Nghĩa dọn dẹp sách của mình lại rồi để vào trong túi tre, sau đó dọn dẹp sơ vài bộ quần áo rồi đeo túi tre lên bắt đầu mục tiêu du chu ngàn dặm của mình.

“Ca, hãy chăm sóc cho cha mẹ thật tốt, đệ đi đây!”, Dương Nghĩa lại trịnh trọng nói với Dương Ân lần nữa.

Dương Ân gật đầu nói: “Ừ, chăm sóc tốt cho mình!”, ngừng một chốc hắn lại nói: “Ta phái thêm vài người nữa cho đệ nhé?”

Dương Nghĩa xua tay nói: “Không cần đâu, một người là đủ rồi”.

Nói rồi cậu ấy bước đến ôm Dương Ân, sau đó quả quyết bắt đầu hành trình của mình.

Dương Ân nhét vài món đồ vào tay Dương Nghĩa, trong này có đan dược trị thương, đan dược dưỡng khí hắn thường luyện chế, cũng có đan dược tăng khí và đan dược phá huyệt, có bảo châu vàng bạc, hắn không muốn để Dương Nghĩa chịu khổ.

Dương Nghĩa và Dương Trung đi xa rồi Dương Ân thầm cầu nguyện: “Nhất định đệ phải bình an trở về”.