Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 707: Thuật tôi thể cửu lôi



Dương phủ Vương thành.

Sau khi liên tiếp luyện chế ra vài lò đan dược, Dương Ân dừng lại nghỉ ngơi.

Hắn cất rất nhiều đan dược vào trong bình ngọc, cẩn thận đậy kín từng bình lại, viết tên dán nhãn lên bề mặt, không có ý định tiếp tục luyện nữa.

“Thuật luyện đan chú trọng quen tay hay việc, sau khi tu luyện “Ngự Hồn Tâm Kinh”, khả năng khống chế dược thảo càng tăng thêm một bậc, giảm bớt hao tổn. Đợi tới lúc mình lại luyện chế Dược Vương, nhất định sẽ càng dễ dàng hơn, muốn luyện chế ra Thiên Đan chắc cũng không có gì khó!”, Dương Ân lẩm bẩm một mình một cách hài lòng.

“Tiểu Ân Tử, nếu giờ ngươi muốn luyện chế thiên đan, nói không chừng là ngươi đang tự tìm đường chết!”, Tiểu Hắc nằm ở một góc nhắc nhở.

“Tại sao?”, Dương Ân hỏi.

“Thiên lôi của thiên đan sẽ đánh chết ngươi”, Tiểu Hắc đáp.

“Ờ… quên mất vụ này, vậy chuyện này làm sao mới tốt đây?”, Dương Ân có chút sầu não nói.

Lúc trước, hắn luyện chế ra Địa vương đan, cũng suýt bị đan lôi đánh trọng thương, nếu lại luyện chế ra thiên đan cao cấp hơn, sức mạnh của thiên lôi kia không chừng sẽ kinh khủng hơn. Hắn không thể đảm bảo là mình có thể chịu đựng nổi, ngay cả khi hắn đã sở hữu một cơ thể bất tử cũng sẽ như vậy.

“Thiên lôi chính là đối với phàm nhân, nhưng đối với bổn Tiên Hoàng mà nói thì nó lại là vật đại bổ, đối với ngươi thì cũng vậy!”, Tiểu Hắc thừa nước đục thả câu.

Dương Ân truy hỏi: “Tiểu Hắc ngươi mau nói đi, ta nên làm sao?”

“Mượn nhờ thiên lôi tôi thể, sau này thân xác ngươi có thể thành thánh!”

“Nghe có vẻ rất lợi hại!”

“Đó là đương nhiên, có muốn học không?”

“Đương nhiên muốn rồi, mau dạy ta đi!”

“Gọi Tiên Hoàng đại nhân một tiếng nghe thử!”

“Tiểu Hắc đừng quậy nữa, ngươi là linh sủng của ta đấy!”

“Gâu gâu, cắn chết ngươi!”

...

Thuật tôi thể cửu lôi, là một môn dị thuật không hề tầm thường, có thể giúp con người tái sinh chín kiếp, luyện ra một Thánh thể vô địch.

Những người tu luyện thuật này đều phải trải qua quá trình rửa tội của thiên lôi, trải qua chín loại kiếp nạn sinh tử, phá kén tái sinh thì mới có thể tu luyện thuật này đến giai đoạn hoàn mỹ.

Đã từng có người mượn thuật này tu luyện thành Vô Lôi tiên nhân, không sợ sét đánh, lực chiến đấu mạnh mẽ phi thường.

Dương Ân tu luyện nghiêng về thủy huyền lực, phụ tu hỏa huyền lực thì đã định sẵn không thể mượn thuật này để tu luyện thành Vô Lôi tiên nhân, cùng lắm cũng chỉ có thể giúp hắn rèn luyện điểm cực hạn tiềm năng của thân xác.

Võ giả bình thường không thể tu luyện được thuật này, cho dù là những người có nghị lực cao, khi tu luyện thuật này, họ cũng phải trải qua nhiều lần tôi luyện thân thể, tạo ra thể xác và tinh thần mạnh mẽ mới miễn cưỡng chịu đựng thiên lôi, bằng không kết cục sẽ chính là bị sét đánh chết.

Dù gì Dương Ân cũng là thân thể không chút tì vết, không chỉ từng được tôi luyện bằng nước thuốc của Tiểu Hắc, mà còn được tẩy tủy một lần bởi Lam Yêu Cơ. Ở giai đoạn này, thể chất của hắn đã khá mạnh mẽ, rất nhiều võ thể đều không thể so sánh được.

Nếu lại tu luyện thuật tôi thể cửu lôi này nữa, vậy thì liền có thể vượt xa người khác, siêu thoát phàm tục.

Dương Ân mang vẻ mặt sầu não nói: “Tiểu Hắc, thuật này tuy bất phàm, nhưng nếu không có lôi huyền lực, ta cũng không thể tu thành, thế thì có thể dùng nó để tôi luyện thể chất sao? Chỉ sợ tủy luyện còn chưa thành công thì ta đã bị thiên lôi đánh chết trước rồi!”

“Với điều kiện của ngươi, muốn tu luyện thành công thì không được, nhưng nếu mượn nhờ ngoại lực trợ giúp, thì liền có thể tu luyện tiểu thành, cũng đủ để ngươi hưởng lợi ích vô hạn rồi”, Tiểu Hắc nói.

“Mượn nhờ ngoại lực trợ giúp thế nào?”, Dương Ân hỏi.

“Lấy viên đá mà ngươi có được ngày hôm nay ra đi!”, Tiểu Hắc nói, dừng lại một lúc nó lại nói: “Không thể không nói, vận may của tên nhóc con nhà ngươi rất không tệ, nếu như ta cảm ứng không sai thì đó chắc là một mảnh “thiên ngoại lôi thạch”, nó sẽ thay ngươi giảm bớt xung kích của lôi lực, đồng thời còn có thể tập hợp lôi lực, có thể cho phép ngươi có đủ thời gian tu luyện thuật tôi thể cửu lôi”.

Dương Ân lấy mảnh đá cuội mình tìm được từ hàng đồ cổ ra, hắn vừa nghịch nó vừa nói: “Đây là một mảnh thiên ngoại lôi thạch à?”

Hắn cảm ứng được dường như có một tia sáng màu tím lóe lên, nhưng thần niệm của hắn lại không thể tiến vào trong viên đá, không thể xác định được nó là loại đá gì.

“Tự dùng Mắt hồn thử xem, nhưng phải cẩn thận chút, kẻo bị sét đánh bị thương.”, Tiểu Hắc nhắc nhở nói.

Thế là, Dương Ân điều động Mắt hồn, nhìn về phía mảnh thiên ngoại lôi thạch kia.

Bỗng nhiên, hắn như nhìn thấy một tia sấm chớp xẹt qua, muốn bổ về phía Mắt hồn của hắn, dọa hắn sợ tới mức phải vội vàng thu Mắt hồn lại.

“Mảnh lôi thạch này còn có thể tấn công người!”, Dương Ân kinh hãi kêu lên.

“Thiên ngoại lôi thạch được hình thành ở Lôi Trì hoặc vùng ven Lôi Trì, lôi lực kinh người biết nhường nào, là một trong những vật liệu để luyện chế thần binh lôi lực, đương nhiên là khi ấy sẽ cần có lôi lực to lớn. Còn đây chỉ là một mảnh nhỏ thiên ngoại lôi thạch, nếu như là một mảnh lớn thì vừa nãy ngươi đã bị sét đánh thành than rồi!”, Tiểu Hắc giải thích.

“Lần này phát tài rồi, 100 lượng bạc đổi lấy một miếng vật liệu cấp Thần!”, Dương Ân dương dương tự đắc nói.

Sau đó, hắn lại lấy ra một cái bô, hắn đặt cái bô ra xa một chút, có chút ghét bỏ nói: “Cái bô này thì có lịch sử thế nào?”

Không đợi Tiểu Hắc nói, hắn đã điều động Mắt hồn, để nhìn rõ cái bô này.

Sau khi Dương Ân nhìn thấy thứ bên trong cái bô, hắn ta cũng bị dọa giật mình, kinh hãi kêu lên: “Ma aaa!”