Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 740: Huênh hoang



Trong sáu người này, hắn không biết ai có thực lực thật sự, cần phải quan sát thêm vài ngày nữa thì mới rõ được, đến lúc đó hắn sẽ có tính toán khác.

Thanh danh của Dương Ân dần được nhiều người biết đến thì Dương phủ cũng liên tục được mở rộng, vài mảnh đất và ngôi nhà xung quanh đều đã được mua lại từ lâu, người trong quân đoàn Tử thần đều đang giám sát việc xây dựng sân vườn, lầu gác với tốc độ nhanh nhất.



Khi Dương gia nhanh chóng mở rộng hoàn toàn thì trong thành xảy ra chuyện lớn, nhấn chìm sự nhiệt tình của việc Dương Ân sau khi trở thành Thiên sư Hầu tước, đó là hai nhà Phúc An Vương và Tống tướng kết thông gia.

Tin tức này lập tức bùng nổ, Phúc An Vương có dòng máu hoàng thất, là một Vương tước, Tống tướng là hiện tại tể tướng đứng đầu, là Hầu tước nhất đẳng. Họ đều là những nhân vật tầm cỡ có quyền lực dưới một người trên hàng ngàn người, thế mà lại thông báo kết thông gia vào lúc này khiến mọi người không thể không nghĩ nhiều.

Thông thường, ở địa vị của hai người này thì nên tránh hiềm nghi, từ đó họ cũng sẽ hạn chế việc kết thông gia vì lợi ích để tránh Hoàng thượng suy nghĩ sâu xa nhưng giờ họ đã làm vậy, như thể không sợ mấy lời đàm tiếu kia.

Thật ra không phải hai người không sợ mà là tình cảnh bây giờ của họ đã rất bất lợi, phải liên hợp lại với nhau thì mới đủ sức uy hiếp kẻ thù chung.

Ngoài ra, tất nhiên họ cũng có âm mưu khác.

Từ sau khi Dương Ân trở về đến nay, Đường Kiều Diễm và Tống Hữu Minh hoàn toàn không dám ra khỏi nhà nửa bước, họ đều sợ mình bị Dương Ân báo thù, mà bây giờ, sau khi hai nhà tuyên bố kết thông gia, chỉ cần hai người thành thân thì sức mạnh của hai nhà có thế khiến Dương Ân cân nhắc lại.

Thế nên họ mới yên tâm ra ngoài.

Khoảng thời gian này, họ đã sắp trầm cảm tới nơi rồi.

Hai người dẫn theo tùy tùng của mình, một đám mấy chục người rầm rộ rời Vương thành.

Lần này họ đều đề phòng Dương Ân có phái người đến đối phó với họ không nhưng cả ngày trời trôi qua cũng không thấy hắn làm gì nên mới yên lòng.

Lúc trở về, Đường Kiều Diễm cưỡi một con ngựa trông có vẻ lành tính, mặc một bộ quần áo lộng lẫy, nhìn như đóa hoa xinh đẹp, cực kỳ chói mắt, thỉnh thoảng cô ta bật cười thành tiếng, tâm trạng có vẻ khá thoải mái.

Tống Hữu Minh cưỡi một con tuấn mã màu đen, gã cười nói: “Quận chúa, lần này có thể yên tâm rồi nhỉ, tên tiểu tử kia không dám làm gì chúng ta nữa”.

“Ha ha, nếu hắn dám đối phó chúng ta thì Dương gia sẽ bị hủy diệt!”, Đường Kiều Diễm đắc ý cười nói.

“Đúng thế, đợi sau khi chúng ta thành thân, hắn cũng chỉ có thể làm con chó cụp đuôi”, Tống Hữu Minh đáp.

Đường Kiều Diễm hỏi: “Lúc nào thì đại tỷ và nhị ca của huynh mới về?”

“Trước khi chúng ta thành thân, họ chắc chắn sẽ về”, Tống Hữu Minh đáp, ngừng một lát gã mới nói thêm: “Tỷ ta đã là vương giả, là Thiên Kiêu tuyệt thế ở giới siêu phàm, đợi tỷ ấy về thì bảo tỷ ấy giải quyết tên tiểu tử đó”.

“Nếu chúng ta cũng có thể vào giới siêu phàm thì tốt quá!”, Đường Kiều Diễm nói.

“Chuyện này không đơn giản, đợi đại tỷ về sẽ nói tỷ ấy dẫn chúng ta tới đó”.

“Tốt quá, là huynh nói đấy nhé, chúng ta đến đó làm quen thêm nhiều tài năng trẻ tuổi, nghĩ đến đó ta cực kỳ vui”.

Tống Hữu Minh cảm giác đầu mình bỗng mọc thêm một cái sừng, lúc gã định nói gì đó thì phát hiện một đội quân đang chạy về phía hai người.

Đội quân này đều cưỡi những con ngựa vô cùng dũng mãnh, chạy rất nhanh, bụi bay đầy trời, người dẫn đầu cao giọng nói: “Đám người phía trước tránh ra, đừng cản trở nhiệm vụ của quân đội, nếu không giết không tha”.

“Giết không tha!”, những người khác trong đội quân đều đồng thanh hô.

Đám người này phải có đến năm trăm người, ai nấy cũng đều đạt đến cảnh giới cấp tướng, hợp sức lại thì uy thế rất khủng khiếp.

Những tùy tùng đi trước bảo vệ cho Đường Kiều Diễm và Tống Hữu Minh đều run lên vì sợ hãi, vũ khí cầm trên tay rơi lộp bộp xuống đất.

Người dẫn đầu đó quát: “Các ngươi to gan thật, bọn ta là người của vương phủ Phúc An, đây là quận chúa của bọn ta”.

Người dẫn đầu có thực lực rất khá, đã là cảnh giới cấp tướng đỉnh cao, khả năng giữ bình tĩnh tương đối tốt.

“Ta mặc kệ các ngươi là ai, nếu không tránh đường thì các ngươi là kẻ địch của bọn ta”, người của đội quân lại cao giọng nói.

Năm trăm chiến mã cùng chạy đến, các chiến tướng toát ra sát khí, họ đều là những người từng vào ra chiến trường, từng nhìn thấy máu, nào phải là kẻ mà người thường có thể ngăn được.

“Quận chúa, Tống thiếu, mau… mau tránh ra, họ là người của quân đội, chúng ta mau tránh!”, người dẫn đầu thấy đối phương hùng hổ xông đến thì hô lên, sau đó vội vàng hộ tống Đường Kiều Diễm và Tống Hữu Minh né sang một bên.

Đường Kiều Diễm và Tống Hữu Minh chưa từng rơi vào tình cảnh như vậy bao giờ nên đều sợ hãi hoảng hốt kêu lên, dắt ngựa của mình chạy sang một bên.

Kết quả họ đều bị người và ngựa của mình ngăn lại, không chỉ giẫm đạp lên người của mình mà bản thân còn ngã nhào xuống đất.

Lúc này đám người quân đội đó đã chạy đến trước mặt họ, nhìn từ trên cao xuống, sắp đạp vào người họ.

“Đừng mà, ta không muốn chết, không muốn chết!”, Đường Kiều Diễm ngã trong đám người, cảm thấy được mình như sắp chết vội vã hét lên.

Tống Hữu Minh chẳng tốt hơn Đường Kiều Diễm là bao, gã hét lên: “Cha ta là Tống tướng, cha ta là Tống tướng, các ngươi mau tránh ra”.