Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 78: Lĩnh hội sự ảo diệu của chưởng pháp



Chiến!

Dương Ân sục sôi hô vang một tiếng, ánh mắt ngập tràn chiến ý, giống như máu hiếu chiến bẩm sinh đã được kích hoạt triệt để, hắn muốn đánh một trận đã ghiền.

Thái Thượng Cửu Huyền quyết đã đạt tới cực hạn, lỗ chân lông mở ra đóng lại, huyền khí thiên địa không ngừng đi vào, chỉ cần tấn Long Quy trấn thủy chạm đất liền có thể hút thủy huyền khí vào trong.

Nó dường như gắn liền với chân, khiến cho hắn có cảm giác giống như đang nổi trên mặt nước, thanh tao nhẹ nhàng, trạng thái của Dương Ân hiện giờ đã đạt đến mức tốt chưa từng có. . ngôn tình sủng

Thương tích của hắn đang hồi phục nhanh chóng, gần như có thể được gọi là cơ thể bất tử.

Đặc biệt là sau khi hấp thụ huyền tinh khí Tiên Thai, những vết sẹo bình thường đều đã được chữa lành trong nháy mắt. Lúc này rất khó để có thể gây ra quá nhiều thương tổn cho hắn.

Đối mặt với biết bao nhiêu ngục nô, Dương Ân thật sự dám khiêu chiến, ở trong mắt người khác, hắn thật sự là kẻ ngu ngốc, nhưng đối với người luyện võ chân chính theo đuổi sự hoàn thiện bản thân mà nói, đây chính là khảo nghiệm thực sự.

Chỉ có như vậy thì mới có thể nâng cao giới hạn của mình và trở nên mạnh mẽ hơn.

“Làm thịt hắn, hắn thật sự cho rằng mình có thể khiêu khích Bang Hắc Tinh của chúng ta!”, Đổng Mập ra lệnh cho những người khác.

Đổng Mập vốn dĩ muốn thay Hắc Tinh mời chào Dương Ân vào bang, nhưng Dương Ân chẳng những không cảm kích chút nào, mà còn đánh tàn phế mười ngón tay của Trương Bình, giữa hai bên không có khả năng hòa giải, chỉ có thể giết chết hắn.

“Giết, nhất định phải giết hắn cho ta!”, Trương Bình ôm tay, lộ ra vẻ mặt điên cuồng.

Tuy nhiên, trước khi bị bọn ngục nô bao vây hoàn toàn, Dương Ân đã lao tới trước.

Khi Dương Ân bị đưa đến khu bảy, chân của hắn đã bị xích lại, di chuyển của hắn không được thuận tiện như những ngục nô khác, cả hai chân chỉ có thể di chuyển trong một phạm vi nhỏ, nhưng có tấn Long Quy trấn thủy giúp đỡ, hắn vẫn có thể di chuyển rất nhanh.

Hắn giẫm trên mặt đất, như đang lướt trên sóng nước, đồng thời xà beng sắt trong tay mạnh mẽ vung ra, một dòng huyền khí màu lam nhạt vượt quá mười thước liền hóa thành một đám mây đen hướng về phía đám ngục nô mà lao tới.

Đám ngục nô hiện tại đã đạt đến cảnh giới chiến sĩ sơ cấp, vừa nhìn thấy dòng huyền khí này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, biết mình không thể trốn thoát, chỉ còn cách cầm xà beng trong tay nghênh chiến, nhưng xà beng lại lảo đảo, tia lửa bắn ra khắp nơi, xà beng sắt lập tức bung ra khỏi tay bọn chúng, dòng huyền khí vẫn xẹt qua không trung, trúng vào lồng ngực của bọn chùng, máu tươi lập tức văng ra tung tóe.

Từng lớp người đang nghênh chiến bị đánh ngã thành một đống hỗn độn.

Dương Ân sau khi tung ra một chiêu thuận lợi cũng không tiếp tục dây dưa, liền đột phá vòng vây theo hướng mà mình đã mở ra, một cước giẫm lên thân thể của tên ngục nô đang ngã xuống trước mặt hắn, lướt qua những kẽ hở, xà beng trong tay cũng không nhàn rỗi, liên tục đánh dọn đường, càn quét đám ngục nô, máu tươi rất nhanh văng đầy ra đất.

Rất ít ngục nô có thể đánh lại được Dương Ân, nhưng bọn chúng rất đông, lại còn không sợ chết, xà beng sắt trên tay bọn chúng liên tục vung ra đánh vào Dương Ân, không cho Dương Ân có quá nhiều cơ hội nghỉ ngơi.

Sức phòng ngự của Dương Ân đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng dưới những đòn tấn công này, hắn vẫn bị tổn thương không ít, may mắn thay, thân thể của hắn đã phi thường, nay với sự khai thông của đan điền trung tâm, hắn có thể dễ dàng khôi phục lại.

Lúc này, Dương Ân mới vừa đánh ngã một tên định đánh lén hắn, thì đã có hai cây xà beng khác đập tới đầu hắn, hắn mới vừa giơ xà beng lên đỡ được thì sau lưng lại lộ ra sơ hở, lập tức có ba bốn tên ngục nô vung xà beng đánh vào đó.

Dưới sự chèn ép như vậy, Dương Ân dù có phản ứng tốt cỡ nào thì cũng không thể tránh được nữa, suýt chút nữa đã bị đánh ngã.

“Có quá nhiều người, phải nghĩ biện pháp đối phó khác!”, Dương Ân thầm nói trong lòng, liền bắt đầu thay đổi chiến lược, không còn đánh nhau với lũ ngục nô này nữa, khéo léo tìm cách thoát khỏi vòng vây của đám người này.

Bọn ngục nô này càng đánh càng hăng, có tên hét lớn: "Giết chết hắn, sức lực của hắn không còn trụ được bao lâu đâu".

"Làm tổn thương nhiều huynh đệ của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể để cho hắn sống".

Trên đỉnh núi, Hắc Tinh đã nhìn thấy hết cảnh tượng trước mắt, trong lòng lẩm bẩm cười nhạo: "Đúng là một đứa không có đầu óc, mày nghĩ có chút sức lực thì có thể giết tao sao? Quá ngây thơ!"

Sau đó gã không thèm nhìn nữa, trong mắt gã, Dương Ân đã là một kẻ chết rồi.

Tuy nhiên, lúc này Dương Ân lại ném xà beng đi.

Buông vũ khí xuống, hắn muốn đầu hàng sao?

Dương Ân làm sao có thể thừa nhận thất bại? Càng bị thương, máu trong người càng sôi trào, ý chí chiến đấu dị thường quét qua cơ thể, khiến cho hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái giết chóc điên cuồng.

Ba Lãng Toàn Liệt chưởng!

Song chưởng đánh ra, các huyệt đạo giữa hai bàn tay giống như bị thúc giục, hai dòng huyền khí xuất ra, dao động như sóng nước, trong nháy mắt áp đảo bảy tám người.

Cùng lúc đó, chính giữa đầu hắn xuất hiện một lão rùa đang đón gió lướt sóng, công kích tứ phương, hắn tựa như cùng lão rùa đó hợp lại với nhau, nhanh chóng lĩnh ngộ được sự ảo diệu của Ba Lãng Toàn Liệt chưởng.

Vốn dĩ Ba Lãng Toàn Liệt chưởng là một kỹ thuật chiến đấu liên quan đến sức mạnh của tầng nước sâu.

Sóng do những gợn nước nhỏ tạo thành, sóng nước dời đá, sóng nước đập nứt đá.

Điều này giống hệt với thuật Long quy lật biển, chỉ có điều thuật Long quy lật biển thì bí ẩn hơn, còn quy luật của sóng nước thì đơn giản, dễ hiểu.