Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 781: Lẽ nào cứ bỏ qua vậy sao



Thân là con cái, lúc gặp nguy hiểm mà bỏ mặc cha mẹ thì hắn còn không bằng súc vật.

Dương Ân là một người hiếu thảo, ngày trở lại từ biên quan, hắn đã quỳ lạy khi gặp lại cha mẹ cả quãng đường, nay lại càng không thể bỏ mặc bọn họ không màng.

Tô Nhu Mai khẽ thở dài một tiếng: “Chúng ta không đấu lại bọn họ đâu, bây giờ chúng ta thu dọn hành lý rồi đi thôi. Cha con và Quách bá bá đều đã bị thương không nhẹ, chỉ e không chịu được xóc nảy nữa”.

“Mẹ yên tâm chúng ta không cần đi đâu cả!”, Dương Ân khuyên giải an ủi một câu rồi đi vào trong phòng xem tình hình của cha mình.

Dương Trấn Nam đang nằm trên giường, hơi thở rất mỏng manh, sắc mặt tái nhợt. Dương Ân lật chiếc chăn đang đắp trên người ông ấy ra, nhìn thấy lớp băng gạc băng bó quanh ngực ông ấy rất dày, trên đó còn hơi rỉ ra một vết máu, trong lòng hắn đau như dao cắt.

Dương Ân không nói hai lời, lập tức móc đan dược trị thương cấp vương mà mình đã luyện chế ra, đút nó vào trong miệng miệng cha hắn.

Đây là đan dược trị thương cao cấp mà mấy ngày nay hắn vừa mới luyện chế ra, hiệu quả dược khá mạnh, đủ để bảo vệ tính mạng phụ thân.

Dương Ân cảm thấy vẫn chưa đủ, lập tức sai người bưng thùng tắm tới. Hắn thả rất nhiều thảo dược chữa trị ngoại thương, luyện thành nước thuốc rót vào trong thùng, lại cởi bỏ băng gạc quấn trên người phụ thân ra, đặt ông ấy vào trong thùng này ngâm mình.

Nước thuốc vô cùng có hiệu quả, tác dụng kép thông qua việc uống thuốc vừa dùng trong vừa dùng ngoài có thể đẩy nhanh quá trình chữa bệnh của cha hắn.

Dương Trấn Nam uống Nghịch Chuyển Thiên Khí đan không bao lâu, vẫn phần lớn dược hiệu trong đó còn chưa phát huy hết, hiện tại vừa hay luyện hóa hấp thu cùng nhau.

Dương Ân không phải chỉ quan tâm tới cha mình, hắn cũng chuẩn bị một viên đan trị thương cấp vương và một thùng nước thuốc cho Quách Hiệp Phi. Đối với việc giúp đỡ người nhà họ Dương, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi.

Sau đó hắn lại đi xem tình hình thương vong của quân đoàn Tử Thần, may mắn đều chỉ bị thương không chết người.

Lần này người núi Nga Mi tới đây khiêu khích, phần lớn bộ phận tinh nhuệ trong quân đoàn Tử Thần đều theo hắn đi tới dược khố trước, chỉ có một mình thống lĩnh Độ Quảng Phật với thực lực cảnh giới Địa Hải ở nhà. Nếu như hắn để rùa vân bạc, đám người Huyết Cơ ở lại, có lẽ còn có khả năng chống cự được một chút.

“Lực lượng phòng ngự trong nhà vẫn quá yếu, Tiểu Hắc, ta phải tăng cường phòng ngự trong nhà, không muốn để xảy ra chuyện như vậy nữa”, Dương Ân nói với Tiểu Hắc.

“Ừ, hôm nay ngươi cho ta huyền linh thạch, ta giúp ngươi bày bố ra một thiên trận. Cho dù là võ giả cấp Thiên tới đây cũng phải chịu phục”, Tiểu Hắc cảm nhận được lửa giận trong lòng Dương Ân, hứa hẹn với hắn rất nghiêm túc.

Dương Ân đi tới đại sảnh nhà họ Dương, vẫn may là nhà chính không bị sụp đổ gì. Lục Trí, Huyết Cơ, Lý Đại Chủy, Chu Dũng, Trịnh Tiểu Hổ, Cảnh Kiện, Hoàng Xương Kiên cùng những cấp dưới quan trọng đều đã tập trung tại đây.

Dương Khả Nhân không hề xuất hiện, có lẽ cô ấy đã rời khỏi Vương thành rồi cũng nên.

Dương Ân nhìn những người trong sân, khẽ lên tiếng: “Mọi người đều đã nhìn thấy chuyện lớn xảy ra trong nhà họ Dương rồi, ngay cả hoàng uy mà kẻ địch hiện tại của nhà họ Dương cũng dám khiêu khích, đối phương còn ra lệnh cho ta phải quỳ xuống đất cầu xin, mọi người thấy thế nào?”

Hành động này của Dương Ân chính là thời khắc muốn kiểm nghiệm lòng người, ai trung thành, ai không trung thành, vào lúc này sẽ có thể nhìn ra được một vài manh mối.

“Chủ công, đối phương ức hiếp người quá đáng, ta phải phản kích hắn”, Lục Trí là người đầu tiên đứng dậy, trả lời kiên định.

Khí sắc hiện tại của Lục Trí đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, chính là nhờ tu luyện cường hóa thể chất.

“Đoàn trưởng bảo ta giết ai thì ta sẽ giết kẻ đó”, người thứ hai là Lý Đại Chủy.

Chu Dũng và Trịnh Tiểu Hổ cũng nhao nhao bày tỏ thái độ. Bọn họ là người của quân đoàn Tử Thần, đã sớm không còn để ý đến chuyện sống chết. Hiện giờ đã tôn Dương Ân làm chủ thì sẽ không nổi hai lòng.

“Đoàn trưởng, ngài muốn ta chọc mù mắt kẻ nào thì ta sẽ chọc mù mắt kẻ đó”, Huyết Cơ khẽ cắn kim của gã, lạnh lùng nói.

Cảnh Kiện cũng không chút do dự, nhanh chóng bày tỏ thái độ: “Thiên sư hầu tước, ta sinh ra là người nhà họ Dương, chết làm ma nhà họ Dương!”

Sau khi ông ta chứng kiến thuật luyện đan của Dương Ân thì đã bội phục hắn sát đất, đương nhiên sẽ không chọn rời bỏ Dương Ân vào lúc này. Ông ta là người cực kỳ có nguyên tắc.

Lúc đầu, dưới sự cưỡng bức ở Dược Vương các mà ông ta cũng không đầu quân cho Dược Vương các, hiện giờ lại càng không rời khỏi đây chỉ vì nhà họ Dương phải chịu uy hiếp.

Hoàng Xương Kiên cũng vất vả lắm mới bám chân được Dương Ân, cũng chỉ có thể cắn răng theo đến cùng.

“Rất tốt! Lần này kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt là núi Nga Mi, thế lực lớn mạnh nhất ở vùng này. Các người có còn tiếp tục kiên trì theo bản hầu tước không?”, Dương Ân lại hỏi một lần nữa.

Ba chữ “Núi Nga Mi” nặng như núi thái sơn, khiến cho hô hấp của tất cả mọi người trở nên dồn dập khó chịu. Bọn họ đều ý thức được đây gần như không có bất kỳ tính thử thách nào cả, hoàn toàn là tự tìm đường chết.

“Chủ công, chúng ta thật sự phải đối đầu với núi Nga Mi sao?”, Lục Trí phản ứng nhanh nhất, bắt được trọng điểm, hỏi ngược lại.

Nếu như thật sự đối địch với núi Nga Mi thì hoàn toàn không cần phải hồi hộp thấp thỏm làm gì cả, mọi người nhanh chóng giải tán thôi.

Nếu không phải thì có lẽ còn có một đường sống.

“Ta chỉ là để cho các ngươi chuẩn bị tâm lý trước, còn bọn chúng không đại diện cho toàn bộ núi Nga Mi”, Dương Ân đáp lại nói.