Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 794: Khiêu chiến Hoàn Tuấn Bác (2)



Dương Ân bình tĩnh nói: "Hai người các ngươi có thể cùng lên, ta không ngại đâu".

Vừa dứt lời, hắn liền không nói nhiều lời với bọn họ nữa, ngay lập tức nhảy lên võ đài.

"Tên nhóc bẩn thỉu, ta nhất định sẽ đập nát miệng của ngươi", Hoàn Tuấn Bác lạnh lùng nói, ngay sau đó cũng nhảy lên võ đài.

Hoàng thượng nhìn Kỷ Lan Du, bất lực nói: "Kỷ chấp sự, chúng ta cứ để cho bọn chúng gây náo loạn như thế này sao? Dương Ân vẫn còn trẻ, chỉ cần quản giáo thêm là có thể trở thành một thiên tài toàn diện, không thể bỏ lỡ được".

"Hoàng thượng, lời ấy sai rồi. Người tâm thuật bất chính như hắn, cho dù có là thiên tài thì cũng chỉ là đại họa, hắn ngay cả thánh chỉ cũng dám bất tuân, ngài có thể nhịn, nhưng chúng thần thì không thể", Phúc An Vương lại thêm dầu vào lửa.

Tống Lý Duệ cũng nói: "Dương Ân đã từng là một ngục nô, tính tình thô bạo man rợ, phải bị trừng phạt nghiêm khắc".

"Cứ để cho bọn chúng đánh một trận rồi nói sau", Kỷ Lan Du trầm giọng nói.

Trên võ đài, Dương Ân và Hoàn Tuấn Bác đứng đối diện nhau, văn võ bá quan bốn phía đều bàn tán ầm ĩ.

"Dương Ân này quá lớn gan, đoạt được danh hiệu võ trạng nguyên rồi mà còn không cam tâm, lại muốn khiêu chiến với đệ tử núi Nga Mi, đúng là tự mình tìm chết".

"Dương Ân kẻ này trước nay đều không coi ai ra gì, tự cho mình là cao nhất, khiến cho hắn chịu chút đau khổ cũng tốt".

"Việc từ chối gia nhập núi Nga Mi của Dương Ân sẽ là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của hắn. Dương gia hắn xong đời rồi".

"Thật đáng tiếc, vất vả lắm mới có thể trở thành thiên dược sư, cho dù có thể thoát chết, thì e rằng nửa đời sau cũng không thể sống yên ổn được nữa".

...

Văn võ bá quan không ai xem trọng Dương Ân, ai cũng cảm thấy Dương Ân sắp bị đạp xuống đáy vực, tương lai mờ mịt.

Đường Hiểu Hàm cũng vô cùng lo lắng, nhưng nàng ta cũng không thể giúp được gì trong chuyện này, chỉ có thể cầu mong cho Dương Ân không xảy ra chuyện.

Trong lòng Trần Diệm cũng nặng nề, ông ấy thở dài: "Thân cây quá thẳng sẽ dễ gãy, Dương Ân vẫn không hiểu đạo lý lùi một bước trời cao biển rộng, xem ra lần này hắn phải chịu tổn thất lớn rồi".

"Ta không có bất bình với núi Nga Mi, thậm chí còn khao khát được gia nhập vào đó, nhưng giữa đường lại xuất hiện những kẻ tiểu nhân, Dương Ân ta cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đòi lại công đạo cho cha của mình", Dương Ân bày ra bộ dạng bất đắc dĩ nói.

Tất cả những kế hoạch của hắn đều đã bị đám tiểu nhân này biến thành bọt nước, cho nên hắn cũng không ôm hy vọng gia nhập núi Nga Mi nữa.

"Loại tiện nô như ngươi không có tư cách phê phán thiếu gia ta, bây giờ ta sẽ tiêu diệt ngươi", Hoàn Tuấn Bác kiêu ngạo nói, làm sao hắn ta có thể để cho Dương Ân khiêu khích mình liên tục như vậy, cho nên hắn ta đã ngay lập tức ra tay.

Thanh Quang Thủ Nhẫn!

Hắn ta vẫn đứng tại chỗ, vung tay chém ra một đường đao màu xanh lục dài mười trượng, lưỡi đao vô cùng dữ dội bá đạo, tốc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã chém tới sát người của Dương Ân, muốn chém Dương Ân thành hai nửa.

Đây là một chiêu thức rất ưu việt, tuy huyền khí sử dụng chỉ bằng với chiêu thức của cảnh giới cấp tướng, nhưng uy lực bộc phát ra lại mạnh hơn cảnh giới cấp tướng gấp mấy chục lần, thậm chí gấp mấy trăm lần.

Văn võ bá quan đều biết Dương Ân thân là trung tướng, ở ngoài biên quan lập được vô số đại công, nhưng bọn họ đều chưa được tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Dương Ân, bọn họ đều muốn biết Dương Ân mạnh yếu thế nào, cùng với đệ tử núi Nga Mi tỷ thí sẽ có bao nhiêu chênh lệch.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Dương Ân đương nhiên không thể so sánh với đệ tử của núi Nga Mi.

Dương Ân giơ nắm đấm lên đánh bật đường đao vừa chém tới chỉ bằng một quyền, hắn nhìn Hoàn Tuấn Bác giống như đang nhìn một con mồi rồi nói: "Ngươi chỉ có chút sức mạnh này thôi sao, vậy thì ngươi làm cho ta thất vọng quá rồi".

"Ha ha, thú vị đó, tiếp tục tiếp chiêu đi", Hoàn Tuấn Bác cười gian ác, lại chém ra hai đường đao như long như xà quấn vào nhau, oanh tạc về phía Dương Ân.

Đao kỹ của Hoàn Tuấn Bác đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, chỉ cần vung tay lên là có thể tung ra chiêu thức cực mạnh, khó ai có thể chống đỡ nổi.

Hoàn Tuấn Bác đã đạt tới cảnh giới Địa Hải cao cấp mà vẫn chưa tới ba mươi tuổi, xứng đáng là thiên kiêu của giới siêu phàm.

Hai mắt của Dương Ân rất nhanh nhạy, hắn có thể thấy rõ hai đường công kích này, hắn liền vung tay tung ra hai quyền chống đỡ, nhưng không hề vận dụng huyền khí.

Bang bang!

Hai đường đao lại bị đánh tan tành, nhưng Dương Ân cũng không hề bị động chống đỡ, hắn đạp mạnh chân, thân hình vọt tới chỗ của Hoàn Tuấn Bác nhanh như gió.

"Kẻ đả thương cha ta phải chết!", trong mắt Dương Ân tràn đầy lửa giận, cơn tức giận đã bị hắn đè nén nhiều ngày, bây giờ mới có cơ hội bộc phát. Năng lượng trong đan điền vận chuyển cực nhanh, sức mạnh bùng nổ như thác lớn, đường quyền màu lam hướng về phía Hoàn Tuấn Bác không chút lưu tình.

Dương Ân lao tới rất đột ngột, hơn nữa sức mạnh còn vô cùng cường hãn, Hoàn Tuấn Bác đã bị Dương Ân đánh gục tại chỗ trước khi hắn ta kịp phản ứng.

Thân hình của Hoàn Tuấn Bác bị trúng một quyền bật ngược ra phía sau, ngay sau đó lại có một cơn mưa quyền cước giáng xuống cơ thể của hắn ta, Hoàn Tuấn Bác phản ứng lại khá nhanh, ngay lập tức phòng thủ, sau vô số đường quyền, hắn ta liền tiến vào trạng thái phòng thủ hoàn toàn.

Thanh Luân Thành Giáp!

Khí tức màu lục của Hoàn Tuấn Bác nhanh chóng biến thành hình ảnh những bánh xe, từng bánh xe lại kết thành một bộ áo giáp dày cấp vương, chống lại mưa quyền cước của Dương Ân.

“Thanh Luân Thành Giáp" là chiến kỹ phòng thủ của Hoàn Tuấn Bác, có thể hỗ trợ vương giáp huyền khí dày thêm ba bốn lần, cho dù là vương giả đỉnh cấp cũng đừng nghĩ tới chuyện đánh vỡ được.

Dương Ân hoàn toàn không để ý tới những thứ này, sức mạnh của hắn một lần nữa bùng nổ, quyền kình mạnh khủng khiếp tập trung đánh thẳng vào lớp giáp mới hình thành của Hoàn Tuấn Bác.

Ầm!