Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 806: Sao lại là ngươi?



Dương Ân sẽ để ông ta đi sao?

Đương nhiên là không thể!

Dương Ân lấy ra một cái bô, dùng Mắt hồn khiến linh hồn của Dược Viêm Hải phải dừng lại, quát lên: “Biến về đây cho ta!”

Cái bô là một thứ rất phi thường, bây giờ nó đang trấn áp một linh hồn yếu ớt, có thêm một linh hồn khác thì cũng không thành vấn đề.

Dương Ân vẫn chưa thể thúc giục sức mạnh thật sự của cái bô, nhưng hút được linh hồn của Dược Viêm Hải thôi cũng đã đủ rồi.

“Thả ta ra, thả ta ra!”, Dược Viêm Hải sợ hãi, liên tục kêu lên.

Nhưng đáng tiếc, dù ông ta có kêu la thế nào thì cũng không có ai nghe thấy, chỉ có những cường giả siêu cấp đạt tới cảnh giới Thiên Ngư mới có thể nghe được.

Dược Viêm Hải bị Dương Ân lạnh lùng thu vào trong cái bô, sau đó hắn mệt mỏi rơi từ trên không xuống.

Bịch!

Sau những trận chiến ác liệt lặp đi lặp lại, Dương Ân đã hao hết sức lực, khi đột phá xong thì sức cũng cạn kiệt năng lượng vừa mới khôi phục, kinh mạch khí cơ trong cơ thể tương đối hỗn loạn, hắn đã không thể chống đỡ cơ thể, nếu té xuống như vậy, chắc chắn sẽ bị thương.

Kỷ Lan Du và Sư Văn Mị cùng lúc từ trên cao sà xuống, hai người đều muốn cướp người, nhân lúc Dương Ân đang suy yếu để đem hắn đi.

Những người khác vẫn đang vô cùng hoảng sợ, bọn họ không thể nhìn rõ sao Dược Viêm Hải lại bị chém thành như thế?

Dược Viêm Hải là một nhân vật truyền kỳ trong vương triều Đại Hạ, đã từng là luyện dược sư đứng đầu, thành lập Dược Vương các, tạo thành thế lực một phương, lũng đoạn kinh doanh đan dược trong vương triều. Đến Hoàng thượng cũng nể mặt ông ta ba phần, một nhân vật truyền kỳ như vậy chết trong đại viện hoàng cung, trước mặt biết bao người, đúng thật là chuyện khó tin!

Kỷ Lan Du và Sư Văn Mị bay xuống rất nhanh, hai người chắc chắn sẽ bắt được Dương Ân khi hắn rơi xuống đất, nhưng điều bọn họ không ngờ chính là còn có người khác đỡ được Dương Ân nhanh hơn bọn họ.

Đó là một bóng người mặc đồ trắng, trên người cô ta tỏa ra khí tức lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh đều giảm mạnh, đây chính là một khí cơ khiến người khác kinh ngạc.

Kỷ Lan Du và Sư Văn Mị tỏ ra ngạc nhiên, bọn họ cảm nhận được cô gái đột ngột xuất hiện này không thể nào hề yếu hơn mình, thậm chí có thể mạnh hơn vài phần, không biết nàng ta đến từ đâu.

Ngoài Mộng Băng Tuyết ra còn ai quan tâm đến sự sống chết của Dương Ân nữa chứ?

Từ khi đi theo Dương Ân, Mộng Băng Tuyết chính là cái bóng của hắn, dù đi tới đâu, cô ta cũng sẽ như hình với bóng. Dù Dương Ân không cho cô ta đi theo, nhưng cô ta cũng sẽ âm thầm ở đó, không có hắn, cô ta không có cảm giác an toàn.

Đường đường là một cường giả siêu cấp cảnh giới Thiên Ngư mà lại rơi vào tình trạng như thế, nếu nói ra chắc chắn sẽ khiến người khác rất đau lòng, một con người ở cấp bậc này mà lại không có cảm giác an toàn, vậy thì những bách tính bình thường như họ sống thế nào?

Trên thực tế, đó là sự thật, ai bảo linh hồn của Mộng Băng Tuyết không trọn vẹn làm gì, ai bảo cô ta chỉ có thể “chịu” một mình Dương Ân làm chi?

“Khiến cô khó xử rồi!”, Dương Ân ngã vào vòng tay Mộng Băng Tuyết, cười khổ.

Khi hắn xảy ra chuyện, Mộng Băng Tuyết luôn muốn giúp một tay, hắn liên tục cảm nhận được cảm xúc bị đè nén của đối phương nên đây chính là lý do hắn không bao giờ cho cô ta ra tay, cho đến bây giờ, cô ta mới xuất hiện, thật sự là khiến cô ta rất khó xử.

“Ta đau lòng!”. Mộng Băng Tuyết nói ngắn gọn, ứng với câu nói: “Hắn bị thương thì ta đau lòng!”

“Ừ, chúng ta về nhà thôi”. Dương Ân cảm thấy ấm áp trong lòng, có một người lúc nào cũng quan tâm mình như vậy là một loại may mắn và hạnh phúc.

“Ngươi là ai?”, Kỷ Lan Du sau khi đáp xuống đất, tập trung vào Mộng Băng Tuyết rồi hỏi.

Mộng Băng Tuyết ôm Dương Ân, không thèm nhìn lấy Kỷ Lan Du một cái, chỉ lo đưa Dương Ân rời đi.

Kỷ Lan Du nhíu mày, nói: “Thả người xuống rồi hãy đi!”

Sau đó, bà ta ra tay với Mộng Băng Tuyết, một móng vuốt ngưng tụ từ huyền khí tóm lấy cô ta.

“Cút!”, Mộng Băng Tuyết đã chịu đựng đủ rồi, cô ta sẽ không nói quá nhiều, nhưng cô ta đã chịu đựng cơn phẫn nộ trong lòng quá đủ rồi, cô ta không bao giờ… muốn đè nén tiếp nữa. Sau đó cô ta phóng ra một đợt sóng âm đáng sợ, âm thanh này chứa đựng cả sự tức giận và hàn khí của cô ta, trong chốc lát đã khiến móng vuốt huyền khí vỡ vụn.

Những người ở phía xa vô cùng khó chịu, sức mạnh của đợt sóng âm này quá mạnh, khiến những người ở phía xa đều choáng váng tại chỗ, còn có người thất khống chảy máu, rồi ngất đi, có thể thấy được sức mạnh này đáng sợ đến mức nào.

Sư Văn Mị cũng bị dọa sợ, bà ấy và Kỷ Lan Du có tu vi tương đương nhau, Kỷ Lan Du ra tay cũng chỉ mang mục đích dò xét, thực lực cũng không đơn giản nhưng cô gái trước mắt này chỉ mới hét lên một tiếng mà đã phá vỡ móng vuốt, chứng tỏ năng lực của cô ta rất ghê gớm.

Bà ấy có thể cảm nhận được cô gái này chỉ dùng một khí kình, chứ không phải kỹ thuật chiến đấu bằng âm thanh. Nếu như cô ta dùng thứ đó, có lẽ sức công phá sẽ càng đáng sợ hơn, bà ấy không khỏi nghi hoặc: “Đây lại là ai vậy?”

Bà ấy không ngờ trong giới phàm tục sẽ có một người như vậy, cũng mơ hồ đoán được thân phận của Dương Ân sẽ không tầm thường.

Kỷ Lan Du bị khí thế kinh người này dọa sợ, chuẩn bị ra tay, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Mộng Băng Tuyết thì hét lên giống như gặp quỷ: “Sao lại là ngươi?”