Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 809: Thánh nữ Côn Lôn



Phụt!

Một ngụm máu tươi bị phun ra, ngay sau đó là một thân ảnh bị đánh bay ngược ra phía sau, đó chắc chắn là Kỷ Lan Du.

"Nguồn năng lượng này mạnh quá!", Kỷ Lan Du hết sức kinh ngạc.

“Giết!”, Mộng Băng Tuyết nhất định phải giết cho bằng được Kỷ Lan Du, cô ta nhận thấy Kỷ Lan Du sớm đã toát ra sát ý đối với Dương Ân, cho nên cô ta đã cùng với Dương Ân phối hợp ra tay, chiêu thức của cả hai biến hóa không ngừng, phối hợp hết sức ăn ý, kiếm thế mang theo hai luồng băng hỏa tương khắc đồng loạt oanh tạc về phía Kỷ Lan Du từ nhiều hướng khác nhau.

Sức mạnh của Dương Ân không bằng Mộng Băng Tuyết, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến việc hắn trợ lực cho Mộng Băng Tuyết, đây chính là chỗ ảo diệu của "Lạc Dương Thăng Nguyệt quyết".

Hai người cùng nhau tấn công, chiến lực có thể phát huy gấp hai lần.

Kỷ Lan Du liên tục chống trả nhưng thất bại thảm hại, thiên địa huyền khí mà bà ta điều động đều vô ích, ngay cả thanh kiếm và giáp chiến trên người đều đã bị đánh vỡ nát.

Sư Văn Mị không hề ra tay, bà ấy chỉ lạnh lùng quan sát, trong lòng thầm nghĩ: "Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, sao bọn họ có thể ở chung với nhau, rõ ràng là một người đã chết nhưng vẫn có thể xuất hiện ở đây, đúng là kỳ lạ".

Kỷ Lan Du bị ép tới mức càng lúc càng chật vật, không nhịn được phải quát lên: "Các ngươi dừng tay, đừng ép ta ra chiêu tuyệt sát".

Bà ta vẫn nhớ rõ cảnh Dương Ân làm thịt Dược Viêm Hải, nếu như bà ta cứ tiếp tục đánh thì chỉ sợ sẽ thật sự bị giết chết, bà ta muốn bỏ trốn nhưng cũng không được vì như vậy là tự vứt hết thể diện của bản thân. Bà ta cuối cùng cũng chỉ có thể chờ quyết định của Dương Ân, xem hắn có thể nể mặt bà ta hay là không.

"Giết!", Dương Ân còn chưa kịp đáp lời thì Mộng Băng Tuyết đã quả quyết quát lớn, ngoại trừ việc Dương Ân muốn cô ta giết Kỷ Lan Du ra, thì ở sâu bên trong cô ta không biết tại sao cũng có thôi thúc muốn giết chết Kỷ Lan Du ngay lập tức.

Dương Ân cùng Mộng Băng Tuyết tâm ý tương thông, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc của cô ta, không khỏi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Băng Tuyết có thù với bà ta?"

Mặc kệ mọi chuyện có phải như hắn suy nghĩ hay không, hắn vẫn sẽ làm theo ý định của Mộng Băng Tuyết, chuyện của cô ta cũng chính là chuyện của hắn, người cô ta muốn giết cũng chính là người hắn muốn giết.

Hai người phối hợp với nhau, vị trí lần lượt thay đổi không ngừng, song kiếm liên tục đánh tới, trên bầu trời có thể nhìn thấy sức mạnh của hỏa và băng như thể mặt trời và mặt trăng đang luân phiên nhau, hơn nữa sức mạnh của cả hai còn không ngừng tăng lên.

Kỷ Lan Du liên tục đánh chặn, trên người đã chồng chéo vết thuơng, khủng khiếp nhất là còn bị một kiếm của Mộng Băng Tuyết đâm trúng bụng, một luồng khí tức băng giá xâm nhập vào cơ thể của bà ta, hủy hoại sinh lực của bà ta.

"Chết tiệt, hôm nay xem như ta xúi quẩy. Mộng Băng Tuyết, Dương Ân, các ngươi sẽ hối hận", Kỷ Lan Du không muốn liều chết chiến đấu, đến cuối cùng vẫn không dám dùng tới chiêu tuyệt sát. Dù sao Sư Văn Mị vẫn còn ở đây, bà ta phải đề phòng Sư Văn Mị nhân cơ hội ném đá xuống giếng, cho nên bà ta chỉ có thể quát lên một câu rồi nhanh chóng chạy trốn.

"Kỷ tỷ tỷ sao lại không đánh nữa, đừng chạy chứ, ta còn có thể xem tiếp mà", Sư Văn Mị thốt lên nhạo báng.

Nhìn thấy Kỷ Lan Du chạy trốn trối chết, trong lòng Sư Văn Mị rất vui vẻ, bà ấy vốn không thích người của núi Nga Mi.

Kỷ Lan Du chạy trốn nhưng Mộng Băng Tuyết vẫn muốn truy đuổi, Dương Ân không thể không ngăn cô ta lại, hắn không còn nhiều sức lực để trợ chiến cho cô ta nữa.

"Băng Tuyết đừng nóng vội, tương lai vẫn sẽ có cơ hội", Dương Ân trấn an cô ta.

"Giết bà ta!", Mộng Băng Tuyết dời mục tiêu, nhìn về phía Sư Văn Mị.

"Đừng làm vậy, Mộng Băng Tuyết, giữa chúng ta không có thù hận", Sư Văn Mị vội nói.

Dương Ân kinh ngạc nói: "Bà quen biết cô ấy sao?"

"Ha ha, ai mà không biết thánh nữ Côn Lôn chứ, nhiều năm trước có lời đồn là cô ta đã chết rồi, không ngờ cô ta vẫn còn sống trong giới trần tục, thảo nào không ai có thể tìm thấy cô ta", Sư Văn Mị cười nói, dừng một chút bà ấy còn nói thêm: "Mộng Băng Tuyết, không ngờ cô cũng giống như ta, trâu già thích gặm cỏ non".

Mộng Băng Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn Sư Văn Mị, vừa nghe thấy bốn chữ "thánh nữ Côn Lôn" thì trong đầu mơ hồ như thức tỉnh được một ký ức nào đó, nhưng cô ta lại không thể nhớ rõ được, đầu cô ta đau đớn, khí tức băng giá bộc phát ra càng lúc càng mạnh.

Dương Ân từ bên cạnh hỏi: "Băng Tuyết, cô đã nhớ ra chuyện gì rồi phải không?"

"Côn... Lôn...", Mộng Băng Tuyết ú ớ, cảm thấy cái tên này vừa xa lạ vừa quen thuộc, một vài mảnh vỡ ký ức khó giải thích lướt qua trong sâu thẳm tâm hồn của cô ta, hơn nữa còn có một cảm giác đau đớn ập đến, khiến cho cô ta phải nắm chặt tay mình, ôm đầu gào lên thảm thiết: "Á!"

"Băng Tuyết, đừng nghĩ nữa, không cần nghĩ nữa", Dương Ân nhận ra tình hình của Mộng Băng Tuyết và ôm cô ta vào lòng để an ủi.

Lần này phản ứng của Mộng Băng Tuyết rất kịch liệt, cô ta thô bạo đẩy Dương Ân ra, khí tức băng giá mà cô ta bộc phát ra càng lúc càng dày đặc, cứ như thể sắp đóng băng cả trời đất.

“Mộng Băng Tuyết mất trí nhớ sao?”, Sư Văn Mị kinh ngạc hỏi.

Bà ấy không biết nhiều về Mộng Băng Tuyết, cho nên từ đầu không hề để ý đến sự bất thường của Mộng Băng Tuyết, bây giờ mới có thể hiểu được tình huống của cô ta.

Mộng Băng Tuyết rất đau đớn, những mảnh ký ức kia như đang giày xéo linh hồn của cô ta, hơi thở của cô ta trở nên vô cùng hỗn loạn, và cô ta đã rơi từ trên cao xuống.

Dương Ân lao tới, mạnh mẽ ôm Mông Băng Tuyết vào lòng lần nữa, cố gắng hết sức để trấn an cô ta: "Băng Tuyết, không cần suy nghĩ, không cần suy nghĩ, còn có ta ở đây".

"Tránh ra!", Mộng Băng Tuyết mất kiểm soát quát lên một tiếng, hung hăng đánh Dương Ân một chưởng, Dương Ân ngay lập tức phun máu giàn giụa, bay ra xa như con diều bị đứt dây.

Máu của Dương Ân bắn tung tóe trên mặt Mộng Băng Tuyết, dòng máu nóng ấy ngay lập tức đánh thức Mộng Băng Tuyết, cô ta thất thanh kêu lên: "Minh Tử!"