Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 85: Trận chiến nguy hiểm



“Không thể nào là thật chứ. Nếu như thế thì gã đã nuốt sống chúng ta từ lâu rồi”.

“Các ngươi ngu vừa thôi, lão đại tu luyện một môn Biến Thú quyết, khi gã biến thú cũng là lúc gã mạnh nhất!”

“Hóa ra là vậy. Nếu như thế thì cái tên lão đại Hắc Tinh cũng là hợp với người quá còn gì”.



Đúng vậy, chiến quyết mà Hắc Tinh tu luyện chính là Biến Thú Tinh, là một môn chiến quyết không hoàn chỉnh, nếu không thì sao Hắc Tinh lại chỉ đạt cảnh giới chiến sĩ, chỉ sợ là đã sớm bước vào cảnh giới nhân tướng rồi.

Trước mắt, thân thể của Hắc Tinh trở nên vô cùng mạnh mẽ, hình dáng hung tợn hơn nhiều, sức mạnh toàn thân càng tiến gần tới cảnh giới nhân tướng, vượt qua tất cả sức mạnh mà cảnh giới chiến sĩ có được. Đây cũng chính là sự đáng sợ của Biến Thú Tinh.

Một khi xuất chiêu thì di chứng cũng rất rõ ràng, phải nửa tháng, thậm chí một tháng mới thoát ra được.

Hắc Tinh đã không còn quan tâm được nhiều như thế, gã chỉ biết phải xé nát thằng nhãi trước mặt. Gã căm hận nói: “Ép tao tới bước này thì chính là đường chết của mày”.

Hắc Tinh sải bước tới, đất rung núi chuyển, gậy sắt càn quét ngang núi.

Dương Ân không cảm nhận được sự thay đổi lớn mạnh của Hắc Tinh, nhưng hắn vẫn muốn thử xem nó có lợi hại thế nào, sức mạnh của đan điền dồn dập xuất ra, hai tay hiện lên ánh sáng màu lam phóng thẳng ra, như làn sóng cuồn cuộn, mãnh liệt và mạnh mẽ.

Bùm!

Gậy giao đấu với chưởng, huyền khí tung bay khắp bốn phía.

Dương Ân chỉ cảm nhận được một cỗ sức mạnh mãnh liệt rung động khiến hai cánh tay của hắn tê dại, cả người bị đẩy lùi về sau, cuối cùng va vào một viên nham thạch, khiến nó bị lõm vào thành hình người thì mới dừng lại.

“Oang oang!”, Tiểu Hắc cũng bị ảnh hưởng một chút, nhảy lên trước ngực Dương Ân sủa vang.

Hắc Tinh nhanh chóng đuổi tới, gậy sắt lại điên cuồng đập xuống, gã mang theo sát khí sôi sục mà gầm lên: “Chết đi!”

Cây gậy này mang theo huyền khí màu đen, cao tới gần hai trượng, khi chặt xuống đã biến hòn nham thạch thành bột phấn.

Dương Ân đã không còn cách nào trốn tránh, lại một lần nữa thúc đẩy lực trên hai tay để đón vết chém này, kết thành một làn sóng chưởng lực, toàn lực đẩy ra, bắt buộc phải ngăn chặn được đòn tấn công của Hắc Tinh.

Ầm ầm!

Lại một tiếng nổ kinh người vang lên, nham thạch nát vụn, bụi tung mịt mù, Dương Ân đã bị đánh ngập vào đám đá vụn, hai tay đầy máu, miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi, chắc chắn là bị thương không nhẹ.

Hắc Tinh vẫn tiếp tục đuổi đánh tới, Tiểu Hắc đã tung người nhảy lên, túm lấy khuôn mặt của Hắc Tinh.

Thân hình của Tiểu Hắc rất nhỏ, chỉ nhỏ như cánh tay, động tác vô cùng uyển chuyển vừa hay có lợi khi ra đòn.

Tuy Hắc Tinh phản ứng rất nhanh nhưng vẫn bị Tiểu Hắc cào cho bị thương trên mặt.

“Mày là đồ súc vật đáng chết!”, Hắc Tinh bực bội gào lên, gậy sắt vung tới Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc phản ứng rất nhanh, hết lần này tới lần khác trốn được tấn công của Hắc Tinh, còn không ngừng sủa vang, cái mông đong đưa, cái đuôi nhỏ lúc lắc, bộ dạng đủ khiêu khích.

Hắc Tinh cũng không ngu. Gã nhìn ra Tiểu Hắc đang giúp Dương Ân kéo dài thời gian, nên cười lạnh: “Tao thịt thằng nhãi này trước rồi lại giải quyết cái con súc sinh nhà mày!”

Hắc Tinh lao tới phía Dương Ân, sức mạnh men theo huyệt vị trên hai tay của gã tập trung lên gậy sắt, lại một gậy kinh hồn đánh xuống, uy thế mãnh liệt đó còn khiến người thuộc cảnh giới nhân tướng cảm thấy nguy hiểm.

Tiểu Hắc không cần nghĩ ngợi, vọt lên từ đằng sau, nhất định phải ngăn Hắc Tinh giết Dương Ân.

Vốn dĩ Hắc Tinh không thèm quan tâm tới Tiểu Hắc, cho dù gã bị chó cắn cho một phát thì cũng phải giết Dương Ân đã rồi nói.

Lúc này, Dương Ân cũng vụt lên, một cỗ khí thế kì lạ cứ thế dâng tràn, ý chí chiến đấu vọt thẳng tới đỉnh điểm, vô số huyền khí như yến về tổ, một chưởng như túm rồng, một đấm như bắt rùa, từng luồng sóng cuồn cuộn dâng trào, Long Quy kết ấn, bỗng nhiên phóng ra làn sóng tấn công, cực kỳ mãnh liệt.

“Giết!”, Dương Ân tức đỏ mắt, gầm lên.

Huyết mạch cuồn cuộn trong cơ thể hắn đã kích thích tới đỉnh điểm, tâm lý hiếu thắng điên cuồng khiến hắn đã đánh ra một đòn vô cùng khủng khiếp.

Vào khoảnh khắc đó, tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp, rất nhiều đá tạp bay tứ tung, bụi và huyền khí cuồn cuộn bốc lên, khiến cho ngục nô xung quanh ào ào cắm đầu cắm cổ chạy, sợ bị vạ lây.

Những tên lính gác ngục ở phía xa cũng đều nghe thấy động tĩnh bên này.

“Huynh đệ có cần qua xem, lần này Hắc Tinh chơi hơi lớn thì phải”, một tên ngục nô hỏi đồng bọn.

Tên kia trả lời: “Không cần lo, bên trên đã dặn dò, hôm nay, trong khu bảy có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không cần quan tâm”.

“Chuyện này là sao?”

“Nghe nói, một thằng nhãi được cấp trên quan tâm, muốn Hắc Tinh chăm sóc chu đáo chút ấy mà”.

“Người nào mang đáng để cấp trên xem trọng như vậy, xem ra cũng không đơn giản, náo loạn như vậy thì ta nghĩ có biến rồi. Chúng ta vẫn nên đến xem đi, nhỡ có chuyện gì không hay xảy ra, vẫn đến lượt chúng ta gánh tội!”

“Vội đi đầu thai à. Ta nói không cần là không cần, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm”.