Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 850: Hoang mang, mờ mịt



“Đùa à, trẫm không có thời gian, nếu ngươi không còn việc gì khác thì ra ngoài đi”, Đường Hiểu Hàm lớn tiếng nói.

Dương Ân khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên sự tức giận, hắn nói với Đường Hiểu Hàm: “Vậy thần cáo từ!”

Hắn xoay người rời đi, không định nói gì thêm với Đường Hiểu Hàm nữa, hắn không ngờ người phụ nữ này lại thay đổi nhanh như vậy!

Hắn không biết sau khi mình ra khỏi điện Kim Loan, người ở trên long án đó đã rơi nước mắt.

“Bệ hạ, thật ra người không cần phải đối xử với hắn như thế, hắn cũng vì muốn tốt cho người!”, trong điện vang lên giọng nói yếu ớt.

“Vậy thì thế nào, ta không phải là con rối hắn muốn điều khiển thế nào thì sẽ làm thế ấy!”, Đường Hiểu Hàm khó chịu nói.

“Có lẽ hắn giúp người lên vị trí này cũng vì mục đích nào đó, nhưng ta nghĩ hắn không xem người là con rối đâu, cùng lắm là chỉ mong khi lên ngôi, bệ hạ có thể quan tâm đến Dương gia một chút, suy cho cùng hắn vẫn là người phải rời khỏi đây”.

“Hừ, hắn là người không có lương tâm, muốn ta giúp hắn là chuyện không thể”.



Dương Ân ra khỏi hoàng cung, tâm trạng rất khó chịu, hắn thấy Đường Hiểu Hàm thay đổi quá nhiều khiến bản thân hơi khó chấp nhận.

“Lẽ nào sức hấp dẫn của ngôi vị Hoàng đế lớn đến thế sao, một khi đã ngồi lên vị trí đó thì ai cũng sẽ đánh mất bản tính của mình à?”, Dương Ân thầm tự hỏi.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại mà cũng không hiểu nổi, trong lòng lại cảm thấy Đường Hiểu Hàm trở nên như vậy ngoài nguyên nhân này ra, có lẽ còn là bởi cái chết của phụ hoàng cũng đã gây ra cú sốc quá lớn.

Hắn lắc đầu tạm thời không nghĩ nhiều nữa, đi thẳng đến Túy Tiên Lâu uống rượu.

Túy Tiên Lâu là sản nghiệp của Bách Hoa Giáo, nếu không phải Sư Văn Mị xuất hiện trong hoàng cung thì hắn cũng không biết lai lịch của Túy Tiên Lâu này lại lớn đến thế.

Hắn không rõ tại sao một Bách Hoa Giáo có thế lực lớn ở giới siêu phàm lại muốn mở sản nghiệp nhỏ thế này, vậy chẳng phải là dùng gáo vàng múc nước giếng à?

Khi Dương Ân đến Túy Tiên Lâu, chưởng quầy đích thân ra đón hắn nói: “Chào mừng Vương gia tới chơi, đúng là rồng đến nhà tôm”.

Dương Ân nhận ra chưởng quầy này, hắn cười nói: “Chưởng quầy ra đón tiểu vương thế này khiến tiểu vương cảm thấy sợ vì được để ý đấy”.

“Nào có, người là đại thiếu gia của chúng tiểu nữ mà, chúng ta đã để lại một chỗ cho người, mời lên lầu!”, chưởng quầy vui vẻ nói.

Đây là một người rất lanh lợi!

Dương Ân lập tức hiểu được ý đồ của Bách Hoa Giáo, tửu lầu nho nhỏ này không chỉ là nơi để kiếm tiền mà còn là nơi để thu thập đủ loại tin tức.

Như vậy cũng có thể thấy được Bách Hoa Giáo nắm giữ rất nhiều tin tức về các thế lực khắp mọi nơi, điều này chắc chắn rất có ích cho sự phát triển của họ.

Ngoài ra còn có ý định sâu xa hơn nhưng mà hắn không muốn tìm hiểu quá kỹ.

Dương Ân ngồi sát cửa sổ trên lầu, gọi một bình rượu và vài món ăn, một mình vừa ăn vừa uống, đầu óc lại nghĩ ngợi lung tung.

Từ trước đến nay đều là Đường Hiểu Hàm theo đuổi mình, Dương Ân cảm thấy có thể nắm giữ Đường Hiểu Hàm hoàn toàn nhưng bây giờ nàng ta lại khác xưa rất nhiều, điều này khiến hắn có cảm giác thật xa lạ, không biết tại sao trong lòng lại thấy khó chịu.

“Lẽ nào mình thích Đường Hiểu Hàm? Không thể nào!”, Dương Ân tự hỏi rồi bưng ly rượu lên hớp một hơi.

Một lát sau vang lên tiếng đàn nhị.

Tiếng đàn nhị dấy lên cảm xúc não nề, bi thương khiến người khác rơi lệ, như có một đôi trai gái yêu nhau bị hãm hại, không thể không chia xa, cuối cùng một người trong đó buồn bã sầu não kết thúc cuộc đời, câu chuyện nhân gian bi kịch này không hề mới lạ.

Dương Ân không khỏi nhớ đến Sên Nhỏ - Ngữ Nguyệt, cũng không biết bây giờ nàng sống thế nào.

Hẹn ước ba năm đã trôi qua được gần hết hai năm, còn khoảng một năm nữa là đến thời hạn, hắn bỗng thấy thời gian hơi lâu, lòng có chút xúc động, không nhịn được mà muốn gặp lại nàng.

“Xong chuyện này rồi sẽ đi tìm nàng ấy, dù nàng đang ở đâu, ta cũng muốn đưa nàng về bên cạnh ta!”, Dương Ân khát vọng nói.

Giai điệu đàn nhị bỗng thay đổi như tái hiện cảnh tượng ở chiến trường, hàng vạn con ngựa phi nước đại, sát khí dâng lên chung quanh, đao quang kiếm ảnh, máu thịt tứ tung, vô cùng ác liệt và nguy hiểm.

Dường như Dương Ân lại nhớ đến cảnh tượng giao đấu với tộc Man di ở biên giới trước đây, lúc đó hắn xem thường sự sống chết, đã chuẩn bị tâm lý có thể chết ở biên quan bất cứ lúc nào. Cũng may hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt!

Hắn vẫn luôn kiên trì với niềm tin của mình khi đi trên suốt con đường này, hiện tại hắn lấy lại được những gì đã mất, báo được thù, tiếp theo hắn nên đi thế nào nữa đây?

Ngoài việc tìm Ngữ Nguyệt ra thì còn phải tiếp tục tìm huyền tinh khí với Tiểu Hắc sao? Hay là tiếp tục mở rộng Dương gia để đối đầu với kẻ địch mạnh?

Hắn cảm thấy những việc này không phải là việc mình cần làm ngay lúc này, vậy rốt cuộc hắn muốn gì?

Hắn bỗng cảm thấy mờ mịt.

Tiếng đàn nhị dừng lại.

Dương Ân hoàn hồn lại, nhìn cô gái mù kéo đàn nhị đang từ từ mò mẫm đi xuống cầu thang, hắn bỗng nhận ra mình cần gì.

“Ngay cả một cô gái mù cũng cố gắng tồn tại ở thế giới này, mình đã là người có địa vị cao, lại có Tiểu Hắc giúp đỡ, sao lại cứ phải hoang mang không biết bản thân mình muốn làm gì! Chỉ cần sống cuộc sống mình muốn, bảo vệ người mình yêu, người thân của mình, theo đuổi cả đời, theo đuổi đỉnh cao của võ đạo chính là cuộc đời mà mình muốn”.

“Đã đến lúc đặt ra mục tiêu nhỏ rồi”.