Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 852



Lương Âu Khắc cười nói: “Ngải Toa, nàng rất thông minh, tình thế như thế nào, chắc nàng hiểu rõ, nếu không đồng ý yêu cầu của ta, sau này bọn chúng sẽ khó sống, thậm chí là có thể chết, ta biết nàng rất quan tâm bọn chúng, nàng không suy nghĩ cho bản thân thì cũng nên suy nghĩ cho bọn chúng chứ”.

Ngải Toa liền trở nên rối rắm.

Nàng ta được cao nhân chỉ điểm, tu luyện thuận lợi đến giờ, đạt tới cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp. Trong đám thiếu niên ở con hẻm này thì nàng ta là người mạnh nhất, nhưng để so với Lương Âu Khắc thì còn kém xa, đối mặt với một đám ăn mày đều là võ binh, mà đám đàn em cả trai lẫn gái sau lưng nàng ta lại chẳng có ai là võ binh hết, nếu đánh nhau thì họ chắc chắn không đánh lại đối thủ, nàng ta nên làm gì đây?

“Nếu như thầy không chết thì tốt biết mấy”. Ngải Toa thầm nghĩ.

“Ngươi muốn bắt nạt Ngải Toa tỷ, trừ khi chúng ta chết!”. Khi Ngải Toa còn đang do dự, thiếu niên ở bên cạnh đã cầm gậy sắt xông ra.

Những thiếu niên, thiếu nữ khác cũng lộ ra ánh mắt hung dữ như những con thú hoang, cầm binh khí thấp kém của mình xông ra ngoài.

Bọn chúng đã phải chịu khổ nhiều, chỉ muốn tiếp tục sống, sau hai năm trưởng thành cùng Ngải Toa, Ngải Toa đã dẫn dắt bọn chúng lăn lộn kiếm ăn rất tốt, thế nên bọn chúng tuyệt đối không cho phép Ngải Toa bị người khác bắt nạt.

“Mấy đứa quay lại đây!”, Ngải Toa hét lên.

Nhưng đáng tiếc, bọn họ không nghe lọt tai, mà đám ăn mày bên cạnh Lương Âu Khắc đã bắt đầu ra tay.

“Đám bụi đời nhãi nhép, còn chưa từng thấy máu tanh mà đã học đòi đánh nhau, ta sẽ giết chết các ngươi!”, tên ăn mày to khỏe mắng, bắt đầu ra tay với đám trẻ con.

Đám người đánh nhau loạn xạ trong con hẻm nghèo nhỏ này, từng tiếng la hét không ngừng vang lên.

Đám thiếu niên thiếu nữ đang nóng máu kia bị đánh tơi tả, thực lực họ còn thua xa đám Cái Bang.

“Các ngươi đáng chết!”, Ngải Toa mất đi sự bình tĩnh trước đây, sự tàn ác bùng lên, cầm theo một con dao ngăm xông lên chém giết.

Ngải Toa chạy rất nhanh, băng qua đám đông, con dao găm ngắn và nhọn đâm thẳng vào tên ăn mày to khỏe, hung hãn nhất.

Ngải Toa ra tay rất tàn nhẫn, đâm thẳng về phía trái tim của tên ăn mày to khỏe kia, tỏ vẻ muốn giết chết đối phương.

“Béo, cẩn thận!”, Lương Âu Khắc nhắc nhở.

Trong đám người này, chỉ có Lương Âu Khắc đạt tới cảnh giới nhân tướng, những tên khác đều ở cấp chiến sĩ, hắn ta có thể nhìn rõ đòn tấn công của Ngải Toa thì không có nghĩa là người khác nhìn thấy.

Phản ứng của tên ăn mày cũng rất nhanh, gã tránh được đòn tấn công chí mạng của Ngải Toa, nhưng vai lại bị Ngải Toa đâm ra một cái lỗ máu khiến gã đau đến mức hét lên.

Ngải Toa được thế nên không tha cho đối thủ, thừa cơ lao vào tên ăn mày khác.

Ngải Toa ra tay rất có kết cấu, mỗi một chiêu đều vô cùng gian xảo và tàn nhẫn, lần lượt đâm bị thương bốn, năm tên ăn mày, khiến cho đám ăn mày sợ đến mức rùng mình.

“Con điếm, chết đi!”, một tên ăn mày nhân lúc Ngải Toa đang tấn công người khác, cầm con dao trong tay chém về phía nàng ta.

“Cẩn thận, đừng khiến Ngải Toa bị thương!”, Lương Âu Khắc lo lắng kêu lên.

Ngải Toa cảm nhận được nguy hiểm, né người, tránh được một đao nguy hiểm kia. Nàng ta lăn trên mặt đất, con dao đâm thẳng vào bàn chân tên ăn mày định đánh lén nàng ta.

A!

Tên ăn mày đó hét lên đau đớn.

Ngải Toa không hề suy nghĩ giơ tay đánh bay gã ta, rồi chém giết những tên khác.

“Ngải Toa lợi hại quá! Không ổn, cái tên nào kia, ngươi đừng có làm Ngải Toa bị thương, nàng là người mà ta đã chọn!”

“Trời ạ, Ngải Toa nàng đừng đánh thuộc hạ của ta nữa, nếu không thì ta không khách khí nữa đâu”.

“Ngải Toa, mau ngồi xuống, đằng sau có kiếm đang chém tới!”

Mấy tên ăn mày nghe Lương Âu Khắc không ngừng nhắc nhở Ngải Toa, bọn họ muốn hết quách cho rồi!

Hóa ra thủ lĩnh của bọn họ là một tên phản bội!

“Lương thiếu gia, ngài đừng nói nữa được không? Chúng ta sắp bị ả ta đánh bại rồi”, một tên ăn mày bất mãn nói.

Kết quả tên đó bị Lương Âu Khắc tát cho hai cái rồi còn bị mắng: “Cái đám phế vật các ngươi, ta bảo các ngươi không được làm Ngải Toa bị thương, bắt sống nàng về cho ta!”

Tên ăn mày khóc lóc, thực lực của bọn họ không bằng Ngải Toa, sao có thể bắt mà không khiến nàng ta bị thương được.

Một tên ăn mày thông minh bắt được bạn của Ngải Toa, uy hiếp: “Ngải Toa, ngươi mau dừng tay, nếu không ta sẽ giết nó!”

Quả nhiên, Ngải Toa phải dừng tấn công, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, nàng ta trừng mắt nhìn tên ăn mày: “Mau thả Tiểu Kiệt ra!”

“Ngươi đầu hàng trước đã!”, tên ăn mày lại nói.

“Ngải Toa tỷ đừng quan tâm ta, ta không sợ chết đâu!”, thiếu niên bị tên ăn mày bắt làm con tin hét lên.

Cậu ta không nói thì không sao, sau khi nói vậy thì Ngải Toa ném luôn con dao găm xuống đất như thể đã từ bỏ việc phản kháng.

Lương Âu Khắc lập tức vỗ tay: “Ha ha, Cẩu Đản làm tốt lắm, cuối cùng cũng biết dùng não!”

“Thả họ ra, ta sẽ đi cùng các ngươi!”, Ngải Toa lau vết máu trên mặt, bình tĩnh nói.

“Như thế này mới đúng chứ! Sau này nàng đi theo ta ăn uống no say, đám em trai, em gái của nàng cũng sẽ được sắp xếp ổn thỏa”, Lương Âu Khắc vô cùng đắc ý nói, bước về phía Ngải Toa.

“Mong rằng ngươi nói được thì sẽ làm được!”, Ngải Toa nhìn Lương Âu Khắc rồi nói.

Lương Âu Khắc nắm cằm Ngải Toa nói: “Tất nhiên rồi, chỉ cần nàng trở thành nữ nhân của ta, bọn chúng sẽ ổn thôi!”

Đột nhiên, một giọng nói từ đâu vọng đến: “Thằng ăn mày kia, mau thả cô bé đó ra!”