Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 89: Mưu sĩ Tuần Duệ



Thế là Từ Kiều Hoa nói hết những gì mình biết cho Dương Ân.

Hóa ra 7 lão đại đã có ước định từ xưa, rằng người hạng dưới có thể khiêu chiến kẻ hạng trên, mỗi một tháng tiến hành một lần, mỗi lần phải đưa ra ít nhất 5 ngàn cân đá Xích Cương, ai thắng thì sẽ được nhận đá.

Hắc Tinh được xếp vào khu 7, lực chiến đấu cũng chưa hẳn đã là mạnh nhất. Nhưng trên thực tế thì gã xếp thứ 6, hai lão đại của khu 5 thì không kém hơn chút nào, cho nên gã chưa từng khiêu chiến với họ.

Gã phải chuẩn bị đầy đủ, đánh thắng một trận chứ không muốn làm bàn đạp cho ai.

Nhưng tiếc là còn chưa khiêu chiến thì đã bị Dương Ân giết chết.

Giờ chỉ còn 7 ngày nữa là đến ngày khiêu chiến, chỉ cần Dương Ân có đủ thực lực thì có thể khiêu chiến với lão đại khu 6.

“Có giới hạn số cược không?”, Dương Ân hỏi.

“Không có giới hạn, chỉ cần đối phương chấp nhận thôi!”, Từ Kiều Hoa đáp lời.

“Vậy thì tốt!”, ánh mắt Dương Ân lóe lên, sau đó hắn phất tay: “Hai ngươi lui đi, nói với người bên dưới rằng ta không rảnh quan tâm đến chúng, cũng sẽ không chấp nhặt chuyện cũ, chỉ cần giao đá Xích Cương đúng giờ là được”.

“Dạ, thưa thiếu gia!”, Từ Kiều Hoa và Đổng Mập ngoan ngoãn đáp.

Đổng Mập đi xuống, nhưng Từ Kiều Hoa thì vẫn chưa đi.

Ả ta to gan tiến gần về phía Dương Ân, dán bộ ngực của mình lên, đỏ mặt nói nhỏ: “Thiếu gia, nếu ngài cần thì nô tì có thể hầu hạ ngài ạ!”

Nói xong, Từ Kiều Hoa cởi đồ ra, để lộ đôi gò bồng đảo hấp dẫn, nhìn vô cùng quyến rũ.

Từ Kiều Hoa vốn không phải loại lương thiện gì, ả ta bị đưa đến sơn ngục này, nếu không có chút bản lĩnh thì e là đã sớm trở thành đồ chơi của đám đàn ông này như những nữ ngục nô khác rồi.

Ả ta bám lấy Hắc Tinh cũng chỉ là một thủ đoạn tự bảo vệ bản thân mà thôi, vẫn hơn là bị đám đàn ông khác lợi dụng.

Còn Dương Ân, ngoài lực chiến đấu khổng lồ ra thì còn trẻ tuổi đẹp trai, dù ả ta đã không còn trẻ thì vẫn cực kỳ yêu thích, nếu như được Dương Ân yêu thích thì có khi còn thoải mái hơn cả Hắc Tinh ấy chứ.

Nhưng tiếc là Dương Ân còn chẳng buồn nhìn ả ta, vẫy tay nói: “Ngươi làm mẹ ta còn được đấy, tự trọng giùm!”

Từ Kiều Hoa chỉ thấy bản thân như bị đánh một cái thật đau, tủi nhục đến mức muốn ngất đi.

Từ Kiều Hoa không còn mặt mũi nói gì nữa, kéo quần áo lên rồi nhanh chóng đi xuống.

Sau khi Từ Kiều Hoa rời đi, Dương Ân mới khẽ khàng ọe một cái: “Thời buổi này ít ai còn trẻ mà kiên định như Tử tước ta lắm!”

Nếu có ai ở đây nghe được lời này thì chắc là sẽ thấy xấu hổ thay Dương Ân mất. Đã rơi vào hoàn cảnh này rồi còn ý chí kiên định cái gì nữa, tem tém lại giùm.

Nhưng cũng không trách Dương Ân được, hắn chỉ là một thiếu niên khí huyết tràn trề, cũng biết bản thân đang ở nơi bất tiện.

Sau cái đêm lăn lộn trên giường với Vạn Lam Hinh, đến giờ hắn vẫn không hiểu nổi tình hình.

So sánh Từ Kiều Hoa và Vạn Lam Hinh thì đúng là trời với đất, so sánh thế nào được chứ. Hắn có phản ứng như vậy cũng là bình thường.

Vào lúc Dương Ân đang muốn đứng dậy tu luyện kỹ thuật chiến đấu thì hắn lại nhìn về một góc, ánh mắt khẽ nhíu.

Không biết từ khi nào mà đã có một lão già ngục nô đang đứng cách hắn không xa.

Huyệt Thần Đình của Dương Ân đã trở nên mạnh mẽ vô cùng, trong phạm vi mấy mét đổ lại, nếu có người tiếp cận thì không thể nào mà thoát khỏi tai mắt của hắn được.

Thế mà tên ngục nô già này lại xuất hiện cách hắn ba trượng mà không bị phát hiện, đúng là đáng sợ.

Tên ngục nô già này đang nhìn Dương Ân, miệng mỉm cười, làn da thô ráp như vỏ cây, hàm răng vàng kè như chưa bao giờ vệ sinh.

Tay ông ta còn cầm một cây quạt nan phe phẩy, nhìn có chút phong phạm.

Nhưng Dương Ân không thấy kỳ lạ về cái đó mà là xiềng xích dưới chân tên ngục nô già đó đã bị đứt gẫy.

Số xiềng xích đó không bị cắt bằng vũ khí mà là như bị giằng co đến đứt, lộ ra những đường cắt không đều.

Tiểu Hắc bò trên vai Dương Ân cũng trừng mắt nhìn về tên ngục nô già, chớp mắt mấy cái rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ gật.

“Ông là?”, Dương Ân hỏi tên ngục nô già.

“Tại hạ là mưu sĩ Tuần Duệ!”, tên ngục nô già phe phẩy quạt nan và đáp.

“Cẩu Duệ? Nghe giống Tiểu Hắc nhà ta quá!”, Dương Ân cười nói.

“Không, ta là Tuần trong “giả hổ tuần long” (nghĩa là văn võ song toàn) chứ không phải cẩu trong chó!”, tên ngục nô già phản bác.

“Thì cũng có khác gì đâu!”, Dương Ân đáp rồi hỏi tiếp: “Ông đến đây có việc gì?”

“Có ba chuyện cơ, không biết ngươi muốn nghe cái nào!”, Tuần Duệ úp mở.

“Nghe một và nghe cả ba có khác gì nhau không?”

“Rất khác luôn đấy, vì ý nghĩa không giống nhau đâu”.

“Ờ, vậy thì thôi khỏi nói”.

“Đừng mà, mưu sĩ ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, hành quân bày trận, đưa ra sách lược, không gì không biết…”, Tuần Duệ tự thổi phồng bản thân.

Ông ta còn chưa nói xong thì Dương Ân đã phải cắt ngang: “Ông Tuần à, ông thổi phồng bản thân đến mức đó mà không thấy thẹn lòng à?”

Tuần Duệ lại khoe ra bộ răng vàng khè: “Đâu có, ta nói thật mà”.

“Vậy sao ông lại bị bắt vào đây?”

“Ờ… Thì “24 cuốn cứu nước giúp đời” mà ta cống hiến cho triều đình quá mức kinh diễm, bị ai đó ganh ghét nên mới bị bắt tới đây?”

“Hình như ta có nghe nói, có người đã hiến kế “24 cuốn bàn luận về tai họa đất nước” vào 10 năm trước, rồi bị phán là bôi nhọ triều đình, đó chắc không phải ông hả?”

“Khụ khụ, đám gian thần đó thì hiểu cái gì!”

….