Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 91: Mau thả trưởng bối nhà mày ra



Dương Ân mặc kệ Tuần Duệ, cầm xà beng lên bắt đầu luyện võ.

Cuộc chiến hôm qua là một cuộc chiến vô cùng sảng khoái, hắn đã hiểu biết thêm về Bão Vũ Thương quyết, các chiêu đều đã đạt đến giai đoạn đại thành, uy lực tỏa ra cũng mạnh mẽ vô cùng.

Nhưng hắn vẫn chưa thấy hài lòng, hắn phải tu luyện Bão Vũ Thương quyết đến giai đoạn hoàn mỹ thì lực chiến đấu mới có thể lên đến một tầng cao hơn được.

Mây đen che trời.

Mưa xuống như tên.

Gió gầm sấm dậy.



Dương Ân cứ luyện đi luyện lại Bão Vũ Thương quyết, động tác ngày càng thuần thục, huyền khí tỏa ra, uy thế phi phàm.

Tuần Duệ cũng không rời đi. Ông ta ngồi ở phía xa nhìn Dương Ân lúc thì chém, lúc thì vụt, lúc thì quét. Ánh mắt ông ta lộ ra vài phần hứng thú. Một lát sau, ông ta không kìm được, nói: “Mấy tư thế đó chỉ dọa được mấy bọn vô dụng thôi”.

Dương Ân coi như không nghe thấy, tiếp tục tu luyện theo thứ tự của mình.

Tuần Duệ lại không cảm thấy mình đang làm phiền người khác mà tiếp tục nói: “Tư thế bão vũ quan trọng ở tốc độ và sự mạnh mẽ. Ngươi cứ luyện kiểu ẻo lả như vậy mà muốn phát huy kỹ thuật chiến đấu lên đến cao nhất thì đáng tiếc quá!”

Dương Ân chịu ảnh hưởng, động tác miễn cưỡng trở nên cứng cỏi hơn.

Tuần Duệ như nói đến nghiện, lại trầm giọng: “Di chuyển như thỏ, mạnh như sấm sét, tung hoành như mưa, điên cuồng như bão…”

Dương Ân vốn cũng chẳng định nghe những gì Tuần Duệ nói, nhưng càng nghe thì hắn càng thấy mình như đang có một loại cảm giác lĩnh ngộ, hiểu được sự tinh túy chân chính của Bão Vũ Thương quyết.

“Di chuyển như thỏ, mạnh như sấm sét…”, Dương Ân lẩm bẩm rồi động tác cũng thay đổi rất nhiều, giống hệt như một con thỏ đang trốn khỏi những nanh vuốt, âm thanh thì như tiếng sấm đánh xuống, xà beng tốc biến như cây thương, thoắt ẩn thoắt hiện, uy thế tăng lên rất nhiều.

Soạt soạt!

Xà beng không ngừng vang ra những âm thanh kỳ lạ, huyền khí tràn đầy khắp mảnh đất, đá tạp bay đầy trời, bóng dáng đang luyện tập càng lúc càng nhanh, dường như không thể nhìn rõ chiêu thức của hắn nữa.

Ánh mắt Tuần Duệ lóe ra mấy phần tán thưởng, không biết đã móc ra một bình hồ lô từ khi nào. Ông ta mở nắp ra, uống một ngụm, thầm cảm thán: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Lúc này, không biết Tiểu Hắc ở đâu chui ra mà vồ vào bình hồ lô. Động tác nhanh như chớp, khiến người ta không kịp phản ứng.

Nhưng cũng không biết là do cảm ứng hay do trùng hợp mà Tuần Duệ đã ôm khư khư bình hồ lô vào trong người, khiến Tiểu Hắc vồ công cốc.

Oẳng oẳng!

Tiểu Hắc không vồ được bình hồ lô thì bất mãn sủa mấy tiếng, móng trước cào xuống đất liên tục, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào bình hồ lô của Tuần Duệ, lè lưỡi không ngừng, bộ dạng cực kỳ thèm thuồng.

“Mày cũng có linh tính đấy nhờ, biết hồ lô rượu này của tao ngon. Nhưng cũng không còn nhiều đâu, nên không thể cho mày được!”, Tuần Duệ giấu kỹ bình hồ lô của mình rồi nói với Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc thì không quan tâm, tiếp tục xông về phía ông ta, nhất định phải cướp lại cho bằng được.

Tuần Duệ thấy Tiểu Hắc hung dữ như vậy thì mới trốn tránh: “Con chó đen này mày đừng có tới đây, lão già tao không chịu được dày vò dâu”.

Tiểu Hắc tăng tốc, nhảy lên cao hơn, định bám vào góc áo của Tuần Duệ nhưng tiếc là còn kém một chút nữa.

“Oẳng oẳng!”, Tiểu Hắc như đang không phục, sủa lên mấy tiếng rồi tiếp tục tấn công.

“Á à, mày đừng tưởng mày có thể bắt nạt được lão già này nhé. Không có gì là tao không biết cả đâu. Nếu mày làm tao tức thì tao sẽ nướng mày lên ăn đó!”, Tuần Duệ hoảng loạn đưa chiêu ra, mỗi một động tác nhìn có vẻ rất ác độc.

Mấy lần ông ta suýt bị Tiểu Hắc bắt được, nhưng luôn trốn thoát trong tích tắc. Tiểu Hắc thật sự vô cùng tức tối.

Tuần Duệ cũng khó chịu, ông ta khom người thở hồng hộc, có vẻ lâu lắm rồi chưa hoạt động mạnh.

Tiểu Hắc nắm bắt thời cơ, dốc toàn lực cắn về phía Tuần Duệ.

Tuần Duệ lần này không thể tránh nổi nữa, bị Tiểu Hắc cắn vào mông, đau đớn hét lên: “Con chó đen này, mày mau buông tay, à không, nhả ra ngay, nếu không tao sẽ không khách sáo nữa đâu!”

Tuần Duệ lắc mông liên tục, hai tay với ra sau, nhưng Tiểu Hắc cứ cắn chặt không buông khiến ông ta khổ não vô cùng.

Dương Ân đang luyện tập Bão Vũ Thương quyết cũng bị làm phiền, vội vàng dừng lại rồi quát Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, mày làm cái gì đó, mau thả trưởng bối nhà mày ra đi!”

Tuần Duệ nói theo: “Đúng rồi, con chó đen kia ngươi mau nhả ra. Khoan đã, khi nào ta lại là trưởng bối của chó rồi hả, nhóc con ngươi đang mắng ta đấy à!”

Dương Ân tỏ vẻ ngại ngùng: “Khụ khụ, tiền bối Tuần, cháu lỡ mồm ấy mà, lỡ mồm thôi. Tiểu Hắc, ngươi mau thả ra đi, tiền bối Tuần là khách quý nhà chúng ta, đừng vô lễ với khách quý”.

Đúng vậy, ban nãy Dương Ân được Tuần Duệ chỉ điểm mấy câu nên đã gần như đạt đến giai đoạn hoàn mỹ của Bão Vũ Thương quyết.

Chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì sẽ hoàn hảo ngay. Hắn không thể không nhìn Tuần Duệ với con mắt khác, nhưng khi thấy Tuần Duệ bị chó cắn thì hình ảnh này lại bay đi mất.

Dưới sự khuyên bảo hết lời của Dương Ân, Tiểu Hắc mới thả Tuần Duệ ra. Mông Tuần Duệ đã có vết sẹo hồng hồng, đau đến mức phải vừa ôm mông vừa mắng Tiểu Hắc. Khi thấy Tiểu Hắc tỏ vẻ tức giận thì ông ta mới vội vàng ngậm miệng.

Bất kể Tuần Duệ là ông già thông minh hay là cao thủ thì Dương Ân cũng quyết định sẽ đối xử tốt với ông già này.

Hắn sẽ bảo Từ Kiều Hoa đến hầu hạ ông ta, đồng thời đưa căn phòng của Hắc Tinh cho ông ta ở, chuẩn bị chút đồ ăn ngon cho ông ta, tóm lại là chu đáo đến mức không thể chu đáo hơn.

Dù gì thì ông già này cũng là người mà em trai hắn sùng bái, coi như là kết một mối thiện duyên giúp em trai hắn vậy.

Từ Kiều Hoa thì khổ không thể nói.

Ả ta muốn hầu hạ Dương Ân chứ không phải lão già răng vàng này.

Nhưng tiếc là ả ta không có sự lựa chọn.

Có lúc loại phục tùng bất lực thế này chưa chắc đã là họa, mà còn là phúc.