Dị Thế Võ Thần (Dương Ân)

Chương 967: Chia sẻ



Từ lúc ban đầu, nhóm ni cô cũng từng đoán ra Dương Ân là luyện dược sư nhưng tới khi phát hiện hắn là Dương Ân thì họ vẫn rất chấn động.

Dù ở đâu, luyện dược sư cũng là nghề nghiệp cao quý, đan dược do họ luyện chế ra chưa bao giờ ế hàng, nhất là loại đan dược có thể giúp tăng thực lực, giá trị của chúng càng thêm quý. Bao nhiêu người bợ đỡ luyện dược sư, thậm chí nhiều thế lựu còn tôn họ lên làm khách quý, cố gắng lôi kéo về phía mình. Các ni cô phái Hằng Sơn ít để ý tới việc trần tục nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ vô tri, trong môn phái của họ cũng có luyện dược sư, dù vậy thường ngày, ai muốn có một viên đan dược tốt cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Dương Ân luyện chế đan dược dẫn tới đan lôi cũng chứng minh ít nhất hắn đã là luyện dược sư cấp bậc Dược Vương. Còn trẻ như thế mà đã đạt tới cấp bậc đó, dù là trong giới siêu phàm, người như thế cũng rất hiếm.

Điều khiến các ni cô càng thêm bất ngờ là Dương Ân dẫn tới đan lôi cũng không sao, hắn còn nhào về phía đan lôi đánh xuống, so găng với đan lôi nữa chứ.

Rầm!

Sấm sét đánh xuống như con rắn uốn lượn, Dương Ân phóng lên trời, quyền kình ngưng tụ, đánh ra hết cú này đến cú khác, hắn muốn đánh rớt thiên lôi này để chúng không thể gây ra thương tổn nặng nề cho mình.

Sau khi thiên lôi bị đánh tan, sức mạnh lôi hảo bị Lam Yêu Cơ trong tim hắn nhanh chóng hấp thu, sức mạnh tâm hỏa cũng lớn mạnh dần.

Sức mạnh lôi kiếp đan vương có thể tạo thành uy hiếp đối với vương giả đỉnh cấp, các ni cô ở đó đều cảm nhận được lực sát thương đáng sợ của thiên lôi. Thấy Dương Ân thoải mái hứng lấy, trong lòng họ đều trầm trồ khen: “Đúng là Thiên  luyện đan xuất chúng mà còn có sức chiến đấu mạnh mẹ, đúng là Thiên Kiêu tuyệt thế, như Vương!

Khi Dương Ân đã thành công ngăn chặn lôi kiếp, hắn mở nắp lò, có mười viên vương đan đã thành công ngưng tụ, hắn hài lòng nói: “Sau khi lực tinh thần thăng cấp, trình độ thuật luyện đan của mình cũng được nâng cao rồi, dược lực được tinh luyện càng thêm hoàn mỹ, đan dược ngưng tụ lại tăng thêm hai viên”.

Dương Ân cất mười viên vương đan này đi nơi nguy hiểm trùng trùng này, hắn phải chuẩn bị đầy đủ sung túc để đề phòng tình huống bất ngờ.

Màn đêm buông xuống, Dương Ân đã luyện chế ra được năm lò vương đan, tốc độ nhanh tới mức làm các ni cô khiếp sợ. Vị sư bá thiên dược sư kia của họ cũng không thể luyện chế vương đan nhanh như vậy.

Cả một đêm này, Dương Ân không chỉ luyện một lò huyền khí đan. Sau đó hắn chia sẻ thuốc trị thương cho các ni cô, mỗi người một viên, ni cô Thanh Tĩnh được cấp riêng thêm một viên.

Sự phân biệt đối xử này lại khác các ni cô khác hâm mộ, họ cảm thán: “Đúng là người tốt thì có phúc!”

Thanh Tĩnh chỉ lấy một thuốc trị thương: “Ta và các sư tỷ có một viên đan trị thương giống nhau là được!”

“Cho thì cô thì cô cứ nhận, ta đã nói rồi, người tốt sẽ có phúc mà!”, Dương Ân đáp.

“Ý tốt của ngươi, lòng ta xin nhận nhưng ta không thể mắc tội tham lam!”, Thanh Tĩnh kiên quyết nói.

Ánh mắt Dương Ân lại nhìn sang Thanh Lợi, chỉ có cô ta mới thuyết phục được Thanh Tĩnh.

Thanh Lợi cũng thức thời nói vun vào: “Tiểu sư muội, Dương thí chủ tặng thì muội cứ nhận đi, nếu muội không để hắn báo ân, vậy hắn sẽ còn vướng khúc mắc, đó cũng là một loại tội lỗi!”

Thanh Lợi không hề giảm bớt sự cảnh giác đối với Dương Ân nhưng nhận lợi ích từ người khác thì phải nể mặt người ta, cô ta không thể không nói đỡ cho hắn.

Quả nhiên, Thanh Tĩnh rất nghe lời Thanh Lợi, nàng ta bất đắc dĩ nhận lấy đan dược.

Dương Ân và các ni cô tiếp tục đi, trời đã định hôm đó không phải là ngày bình yên, họ phát hiện vài loại vương dược mà gần chúng đều có mãnh thú mạnh mẽ ẩn núp.

Sức chiến đấu của mãnh thú không thua kém gì vương giả, chúng nó không sợ chết, cắn giết là bản năng nên đã tấn công Dương Ân và các ni cô cực kỳ hung bạo và mãnh liệt.

Các mãnh thú ở đây trông vừa dữ tợn vừa kỳ dị, có đầu heo và thân thể của hổ, lại có con giống chuột nhưng mọc tới sáu cánh, có cả con trâu ba sừng... Chúng còn có thiên phú tấn công khiến người ta khó mà đề phòng.

Các ni cô cùng nhau chiến đấu nên sức chiến đấu cũng không hề yếu, nhất là Thanh Lợi, sức chiến đấu của cô ta là đứng đầu. Chiêu thức tuyệt diệu của cô ta đã giết hai con mãnh thú, điều này đã thể hiện khí phách của người dẫn đầu.

Nhưng các ni cô vẫn không có nhiều kinh nghiệm thực chiến nên dưới sự tấn công kịch liệt của mãnh thú, họ nhanh chóng rơi vào hiểm cảnh, nhất là Thanh Tĩnh gần như không có kinh nghiệm chiến đấu kia. Nàng ta không chỉ không giúp được gì trong chiến đấu mà còn làm vướng chân người khác, đúng là khiến người ta cạn lời!

Dương Ân luôn bảo vệ họ, khi ra tay thì hắn đều không hề chần chờ.

Khi con thú đầu heo thân hổ sắp ngoạm được Thanh Tĩnh, Dương Ân đã chắn trước mặt nàng ta, tung ra một chân, đá bay con mãnh thú nặng tới ngàn cân này bay ra ngoài. Sau đó hắn nhanh chóng xoay thân, liên tục tung ra vài cú đá, từng mũi nhọn lần lượt nhằm về phía các mãnh thú ở các hướng khác nhau. Chúng nó hoàn toàn không chịu nổi lực tấn công của Dương Ân nên đều bị đá tới ói máu, bay ra ngoài, cái thân cường tráng nện lên đất tạo thành từng mảng bụi đất.