Di Thư [Thủy Tháp TK]

Chương 8



Năm mười chín tuổi, tôi mang thai.

Trên kệ ở phòng đồ vặt có cái album ảnh cũ, đã đóng nhiều bụi, hình như lần đầu Liễu Tự Hàn nhìn thấy, cậu nhón chân lên rút album ra khỏi đống đồ. Bức ảnh đầu tiên là một tấm ảnh gia đình, có bố mẹ và bà nội, cậu dựa trên vai bà nội, bởi vì vừa thay răng, răng cửa hở, cho nên lúc cười rất mất tự nhiên.

Mẹ nói để chai ở phòng đồ lặt vặt, đợi người thu ve chai lần sau đến bán luôn, Liễu Tự Hàn gật đầu, hai tay xách tay cầm của túi nylon buộc hành một túm, đi đến phòng đồ vặt.

Tay con nhỏ tí, nắm chặt lại, bởi vì xương cốt vẫn chưa nảy nở, trên mu bàn tay có mấy chỗ lõm.

Có lẽ vẫn là vì khi đó tuổi còn nhỏ, tôi lại cảm thấy cuộc sống như thế đã tốt đẹp rồi.“Ôi em biết rồi,” Liễu Tự Hàn hình như vội vã có chuyện cần làm, không nhịn được ngắt lời anh, “Thức ăn lên rồi, em cúp đây.”Tôi rất sợ, nhưng Liễu Quốc Hòa bảo tôi đừng sợ, nói rằng anh ta nhất định sẽ mãi yêu tôi, còn chủ động yêu cầu đến gặp cha mẹ tôi. Khi đó tôi cảm thấy chỉ cần có anh ta ở bên tôi, tôi không sợ gì nữa.

Nhớ em, không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau. Khoảng thời gian này anh đang nghĩ tên cho con, nghĩ rụng cả tóc rồi. Anh nghĩ con sinh trong ngày lạnh nhất, vậy đặt tên là Súc Hàn, nhưng chữ “Súc”[1] này không dễ viết, nhìn lại giống “Súc”[2], vậy đặt tên con là “Tự Hàn” nhé. Mấy ngày sau anh đến Thành Đô Một chuyến, chúng ta cùng điền vào hộ khẩu cho con.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, Tưởng Khai Dương nhíu mày, tắt màn hình điện thoại nhét vào trong túi, đặt hai hộp bánh trung thu trước cửa nhà Liễu Tự Hàn, giẫm lên ánh trăng đi về nhà.

Vân:Năm mười chín tuổi, tôi mang thai.“Tưởng Khai Dương…?”Còn nhớ ngày gặp cha mẹ là tháng hai, tuyết rơi nên hơi trơn, lúc sắp đến cửa tôi ngã một cái, Quốc Hòa suýt khóc, cũng mặc kệ chuyện phải gặp cha mẹ, nhanh chóng bỏ ra năm mươi tệ đưa tôi đến kiểm tra mẹ và bé ở thành phố. May mà em bé khỏe mạnh, không có gì đáng ngại.

Mẹ Tưởng vẫn chưa kịp nói gì, Tưởng Khai Dương đã ra khỏi cửa.

Người đàn ông nghe thấy giọng cậu, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại nhanh chóng nghiêng đầu đi.Khoảng sáng sớm hai ngày sau, Tưởng Khai Dương bị tiếng pháo nổ đánh thức, anh mơ mơ màng màng xuống giường, thay quần áo rửa mặt qua loa xong, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy mẹ đang bưng bữa sáng lên bàn, thế là thuận miệng hỏi, “Bên ngoài sao vậy mẹ?”Vài ngày sau, tôi lại dẫn Quốc Hòa đến nhà gặp cha mẹ tôi, vốn dĩ họ rất vui khi tôi có bạn trai, nhưng nghe thấy tôi có con, mẹ tôi giận ngất xỉu ngay tại chỗ. Quốc Hòa quỳ trên mặt đất, dập đầu với bố tôi, xin ông cho chúng tôi ở bên nhau, bố tôi không đồng ý, còn đánh Quốc Hòa một trận, Quốc Hòa cũng không tránh.

Mùa đông Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, nhưng trong phòng có máy sưởi, mỗi ngày Quốc Hòa tan làm, sẽ mua ít khoai tây, củ cải gì đó, tôi sẽ nấu món thập cẩm, ăn một bữa nóng hổi, trước khi ngủ Quốc Hòa nói chuyện với con qua cái bụng.

Năm đó có lẽ còn quá nhỏ, tôi cảm thấy yêu một người sẽ chống lại hết thảy vì anh ta. Vì thế tôi giận bỏ nhà đi, đến cả một bộ quần áo cũng không lấy, đến Cáp Nhĩ Tân với Quốc Hòa.

“Đi ăn quán?” Tưởng Khai Dương nhíu mày, “Vậy em chú ý, đừng ăn đồ lung tung, ăn gì đó thanh đạm, còn có đồ uống khác…”

Tưởng Khai Dương chỉ cảm thấy da đầu nháy mắt giống như bị điện giật, tê dại đến mức cả người cứng đờ, anh vẫn khó có thể tin, giơ tay kéo tóc mình, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.Quốc Hòa lớn hơn tôi năm tuổi, khi đó anh ta đã tốt nghiệp đại học bắt đầu làm việc, vậy nên anh ta dùng tiền tích góp được cho tôi học một trường dạy nghề ở đó.

Chapter 7

Ánh sáng trước mắt dần dần tối lại, giống như mặt trời chạng vạng, cuối cùng rơi xuống.Trong trường dạy nghề loạn, thường xuyên nghe nói có người mang thai, sẩy thai, tôi yên lặng học thiết kế, chờ sinh mệnh trong bụng chào đời. Hình thể tôi hơi gầy, cho dù đã năm, sáu tháng cũng không lộ bụng, nhất là mặc sau khi mặc quần áo dày thì không khác gì bình thường.

Liễu Tự Hàn chết rồi?

Tôi rất sợ, nhưng Liễu Quốc Hòa bảo tôi đừng sợ, nói rằng anh ta nhất định sẽ mãi yêu tôi, còn chủ động yêu cầu đến gặp cha mẹ tôi. Khi đó tôi cảm thấy chỉ cần có anh ta ở bên tôi, tôi không sợ gì nữa.

Liễu Tự Hàn gật đầu, nói con biết rồi sau đó chậm rãi đi ra ngoài.Người đàn ông nghe thấy giọng cậu, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại nhanh chóng nghiêng đầu đi.Mùa đông Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, nhưng trong phòng có máy sưởi, mỗi ngày Quốc Hòa tan làm, sẽ mua ít khoai tây, củ cải gì đó, tôi sẽ nấu món thập cẩm, ăn một bữa nóng hổi, trước khi ngủ Quốc Hòa nói chuyện với con qua cái bụng.

Trong trường dạy nghề loạn, thường xuyên nghe nói có người mang thai, sẩy thai, tôi yên lặng học thiết kế, chờ sinh mệnh trong bụng chào đời. Hình thể tôi hơi gầy, cho dù đã năm, sáu tháng cũng không lộ bụng, nhất là mặc sau khi mặc quần áo dày thì không khác gì bình thường.

Cậu trở về phòng, chậm rãi ngồi xuống mạn giường, dùng nước ấm uống mấy viên thuốc, cảm thấy bụng càng khó chịu hơn, trong dạ dày như thể có một trăm con ếch xanh ồn ào đang chen chúc, đều ra sức xông ra ngoài.Khi đó đèn trong nhà màu vàng cam, chiếu vào mỗi một góc trong phòng, ấm áp lại lười biếng.

Bỏ một đứa con, sau này vẫn có thể mang thai, nhưng bố chỉ có một người thôi…

Cậu trở về phòng, chậm rãi ngồi xuống mạn giường, dùng nước ấm uống mấy viên thuốc, cảm thấy bụng càng khó chịu hơn, trong dạ dày như thể có một trăm con ếch xanh ồn ào đang chen chúc, đều ra sức xông ra ngoài.

Tôi nhờ quan hệ làm việc trong một nhà trẻ ở Thành Đô, con nhờ mẹ trông, mùa xuân đến, cuộc sống cũng tốt lên từng ngày.“Dương Dương… cái, cái này Tiểu Hàn bảo cô… bảo cô đưa cho… cháu…” Mẹ Liễu khóc không thể nào nói hết một câu đầy đủ, mũi Tưởng Khai Dương cũng chợt cay. Anh gật đầu nhận lấy bức thư này, muốn nói gì đó, há miệng lại không nói được gì cả.Vào một ngày lạnh nhất, Tiểu Hàn chào đời, là một bé trai hoạt bát, lúc vừa ra chưa khóc, bị bác sĩ tét cho mấy cái vào mông, kết quả gào vang động trời, bác sĩ đều cười nói đúng là “Không lên tiếng thì thôi vừa cất tiếng khiến ai cũng kinh ngạc.”

Năm mười chín tuổi, tôi mang thai.



Mẹ Tưởng vẫn chưa kịp nói gì, Tưởng Khai Dương đã ra khỏi cửa.Lúc chúng tôi bế con vào lòng, chúng tôi mừng rỡ lại sợ hãi. Làm sao chăm sóc con đây? Con nhỏ xíu thế kia, hai mắt giống Quốc Hòa, vừa to vừa tròn, con ngươi đen láy trong suốt, nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích, miệng há ra đóng lại, hình như có lời muốn nói với tôi.

Vài ngày sau, tôi lại dẫn Quốc Hòa đến nhà gặp cha mẹ tôi, vốn dĩ họ rất vui khi tôi có bạn trai, nhưng nghe thấy tôi có con, mẹ tôi giận ngất xỉu ngay tại chỗ. Quốc Hòa quỳ trên mặt đất, dập đầu với bố tôi, xin ông cho chúng tôi ở bên nhau, bố tôi không đồng ý, còn đánh Quốc Hòa một trận, Quốc Hòa cũng không tránh.

Bên kia điện thoại im lặng, hồi lâu sau, Tưởng Khai Dương nghe thấy Liễu Tự Hàn cười “hì hì” hai tiếng, “Hôm nay là Tết trung thu mà? Bà nội em tới đây, bọn em ra ngoài ăn quán.”“Dương Dương… cái, cái này Tiểu Hàn bảo cô… bảo cô đưa cho… cháu…” Mẹ Liễu khóc không thể nào nói hết một câu đầy đủ, mũi Tưởng Khai Dương cũng chợt cay. Anh gật đầu nhận lấy bức thư này, muốn nói gì đó, há miệng lại không nói được gì cả.Tay con nhỏ tí, nắm chặt lại, bởi vì xương cốt vẫn chưa nảy nở, trên mu bàn tay có mấy chỗ lõm.

Năm đó có lẽ còn quá nhỏ, tôi cảm thấy yêu một người sẽ chống lại hết thảy vì anh ta. Vì thế tôi giận bỏ nhà đi, đến cả một bộ quần áo cũng không lấy, đến Cáp Nhĩ Tân với Quốc Hòa.

Tưởng Khai Dương chỉ cảm thấy da đầu nháy mắt giống như bị điện giật, tê dại đến mức cả người cứng đờ, anh vẫn khó có thể tin, giơ tay kéo tóc mình, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.

Liễu Tự Hàn đi tới, cúi người xách túi nilon đựng một đống chai lên, “Mẹ để con làm cho.”

Liễu Tự Hàn lại lật ra sau, phần lớn đều là ảnh của cậu, ảnh cuối cùng dừng ở năm cậu 12 tuổi.Có lẽ vẫn là vì khi đó tuổi còn nhỏ, tôi lại cảm thấy cuộc sống như thế đã tốt đẹp rồi.

“Tưởng Khai Dương…?”

Giọng cậu nghe rất nhẹ nhàng, hình như trạng thái khá tốt, Tưởng Khai Dương “Ừ” một tiếng, hỏi tiếp, “Em đi đâu? Anh mang bánh Trung thu đến cho em này.”Liễu Tự Hàn chết rồi?Nhưng tôi vẫn chưa vui được bao lâu, thì nhận được điện thoại của mẹ, bà khóc nói, bố sắp không xong rồi, bảo tôi về nhanh. Tôi và Quốc Hòa mang theo con ngồi xe lửa hai ngày về nhà, lúc về đến nhà, bố nằm ở trên giường, còn có một hơi.

Khi đó đèn trong nhà màu vàng cam, chiếu vào mỗi một góc trong phòng, ấm áp lại lười biếng.

Hôm Tết trung thu, bạn bè bố mẹ Tưởng Khai Dương tặng một đống bánh trung thu, sau khi nhận được sự đồng ý của bố mẹ, Tưởng Khai Dương xách hai hộp, gõ cửa nhà Liễu Tự Hàn.Mùa đông Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, nhưng trong phòng có máy sưởi, mỗi ngày Quốc Hòa tan làm, sẽ mua ít khoai tây, củ cải gì đó, tôi sẽ nấu món thập cẩm, ăn một bữa nóng hổi, trước khi ngủ Quốc Hòa nói chuyện với con qua cái bụng.Ông nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ áy náy lại tiếc hận, sờ lên khuôn mặt nhỏ của con, bé con toét miệng cười nhìn ông, ông gật đầu một cái, nhắm mắt lại, giống như mỗi lần ông chìm vào giấc ngủ.

Mẹ vừa mở miệng đã khóc, bà nói sau khi tôi nổi giận rời đi, ngày nào bố cũng không ngủ được, một ngày mấy bao thuốc. Về sau lúc làm việc trên công trường, bị rơi khỏi giàn giáo, đầu đập lên tấm xi măng, vốn dĩ lúc ấy đã không ổn, nhưng luôn gắng gượng đợi tôi về, nhìn tôi và con một cái, mới ra đi.Mẹ thở dài, dường như hơi không đành lòng mở miệng. Bà kéo ghế ngồi xuống, cau mày chớp mắt.Ở nhà bảy ngày, Quốc Hòa về trước đi làm, tôi và mẹ chôn cất bố xong, đến khi cảm xúc của mẹ ổn định lại, mới lấy can đảm hỏi có chuyện gì.

Vân:

Mẹ vừa mở miệng đã khóc, bà nói sau khi tôi nổi giận rời đi, ngày nào bố cũng không ngủ được, một ngày mấy bao thuốc. Về sau lúc làm việc trên công trường, bị rơi khỏi giàn giáo, đầu đập lên tấm xi măng, vốn dĩ lúc ấy đã không ổn, nhưng luôn gắng gượng đợi tôi về, nhìn tôi và con một cái, mới ra đi.

Lúc chúng tôi bế con vào lòng, chúng tôi mừng rỡ lại sợ hãi. Làm sao chăm sóc con đây? Con nhỏ xíu thế kia, hai mắt giống Quốc Hòa, vừa to vừa tròn, con ngươi đen láy trong suốt, nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích, miệng há ra đóng lại, hình như có lời muốn nói với tôi.

“Đi ăn quán?” Tưởng Khai Dương nhíu mày, “Vậy em chú ý, đừng ăn đồ lung tung, ăn gì đó thanh đạm, còn có đồ uống khác…”Nhớ em, không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau. Khoảng thời gian này anh đang nghĩ tên cho con, nghĩ rụng cả tóc rồi. Anh nghĩ con sinh trong ngày lạnh nhất, vậy đặt tên là Súc Hàn, nhưng chữ “Súc”[1] này không dễ viết, nhìn lại giống “Súc”[2], vậy đặt tên con là “Tự Hàn” nhé. Mấy ngày sau anh đến Thành Đô Một chuyến, chúng ta cùng điền vào hộ khẩu cho con.Đêm hôm đó tôi không kiềm chế được khóc mãi, tôi cảm thấy tôi có tội, là tôi hại chết bố. Nếu như tôi không bướng bỉnh, nếu như tôi nghe lời hơn, có lẽ bố sẽ không như vậy…

Có lẽ vẫn là vì khi đó tuổi còn nhỏ, tôi lại cảm thấy cuộc sống như thế đã tốt đẹp rồi.

Còn nhớ ngày gặp cha mẹ là tháng hai, tuyết rơi nên hơi trơn, lúc sắp đến cửa tôi ngã một cái, Quốc Hòa suýt khóc, cũng mặc kệ chuyện phải gặp cha mẹ, nhanh chóng bỏ ra năm mươi tệ đưa tôi đến kiểm tra mẹ và bé ở thành phố. May mà em bé khỏe mạnh, không có gì đáng ngại.

Khi Liễu Tự Hàn tỉnh dậy đã cảm thấy dạ dày không thoải mái, quặn đau từng cơn, mẹ đưa cháo cho cậu cậu cũng ăn không trôi, lại bảo mẹ bưng đi.

Ở nhà bảy ngày, Quốc Hòa về trước đi làm, tôi và mẹ chôn cất bố xong, đến khi cảm xúc của mẹ ổn định lại, mới lấy can đảm hỏi có chuyện gì.Hình như mẹ Liễu bị giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, nước mắt lập tức trào ra. Tưởng Khai Dương vẫn chưa nói ra lời an ủi, mẹ Liễu lại lấy thứ gì đó giống một lá thư ra khỏi túi, đưa vào tay anh.Nếu như bỏ con…

Hôm Tết trung thu, bạn bè bố mẹ Tưởng Khai Dương tặng một đống bánh trung thu, sau khi nhận được sự đồng ý của bố mẹ, Tưởng Khai Dương xách hai hộp, gõ cửa nhà Liễu Tự Hàn.

Cậu che miệng vẫn chưa kịp duỗi tay lấy thùng rác, chất lỏng tanh ngọt chảy ra ngoài từ kẽ ngón tay. Cậu muốn đứng lên, nhưng đầu không hiểu sao choáng váng khiến cậu ngã xuống đất.

Cậu trở về phòng, chậm rãi ngồi xuống mạn giường, dùng nước ấm uống mấy viên thuốc, cảm thấy bụng càng khó chịu hơn, trong dạ dày như thể có một trăm con ếch xanh ồn ào đang chen chúc, đều ra sức xông ra ngoài.Tôi nhìn con ngủ say bên cạnh, cảm giác tội lỗi không cách nào kiểm soát kia tuôn trào ra.

Lần thứ nhất Liễu Tự Hàn không nghe máy, anh vừa chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi Liễu Tự Hàn đi đâu, Liễu Tự Hàn lại gọi lại.

Lá thư trong tay nóng như lửa, Tưởng Khai Dương nhắm mắt hít sâu một hơi không khí mang theo mùi thuốc pháo, mùi gay mũi nồng nặc, giống như Liễu Tự Hàn luôn vui tươi nhiệt tình.

Nhớ em, không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau. Khoảng thời gian này anh đang nghĩ tên cho con, nghĩ rụng cả tóc rồi. Anh nghĩ con sinh trong ngày lạnh nhất, vậy đặt tên là Súc Hàn, nhưng chữ “Súc”[1] này không dễ viết, nhìn lại giống “Súc”[2], vậy đặt tên con là “Tự Hàn” nhé. Mấy ngày sau anh đến Thành Đô Một chuyến, chúng ta cùng điền vào hộ khẩu cho con.Vân:Con… con!

Về sau nhận được thư của Quốc Hòa, đến bây giờ tôi vẫn giữ lại thư kia

Nhưng rất nhanh, tôi lại cảm thấy khó chịu vì suy nghĩ này. Con của tôi, thằng bé nhỏ xíu, không hiểu gì cả, con tin tưởng tôi, ỷ lại tôi như vậy, bởi vì tôi mà mẹ của thằng bé.

Ngồi một lúc, lại cảm thấy đói, bèn tự đi dép lê ra khỏi phòng. Mẹ đang luống cuống dọn dẹp chai rượu người đàn ông kia tiện tay ném, người đàn ông ngồi vắt chéo chân ở trên sofa lướt điện thoại.Bỏ một đứa con, sau này vẫn có thể mang thai, nhưng bố chỉ có một người thôi…

Con… con!

Cậu đến một cách nhiệt liệt như thế, nổ vang lốp đốp trong đời anh, sau ồn áo ngắn ngủi, cậu biến thành một mảnh giấy lạnh như băng – lại không có âm thanh và nhiệt độ.Vài ngày sau, tôi lại dẫn Quốc Hòa đến nhà gặp cha mẹ tôi, vốn dĩ họ rất vui khi tôi có bạn trai, nhưng nghe thấy tôi có con, mẹ tôi giận ngất xỉu ngay tại chỗ. Quốc Hòa quỳ trên mặt đất, dập đầu với bố tôi, xin ông cho chúng tôi ở bên nhau, bố tôi không đồng ý, còn đánh Quốc Hòa một trận, Quốc Hòa cũng không tránh.Nhưng rất nhanh, tôi lại cảm thấy khó chịu vì suy nghĩ này. Con của tôi, thằng bé nhỏ xíu, không hiểu gì cả, con tin tưởng tôi, ỷ lại tôi như vậy, bởi vì tôi mà mẹ của thằng bé.

Khoảng sáng sớm hai ngày sau, Tưởng Khai Dương bị tiếng pháo nổ đánh thức, anh mơ mơ màng màng xuống giường, thay quần áo rửa mặt qua loa xong, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy mẹ đang bưng bữa sáng lên bàn, thế là thuận miệng hỏi, “Bên ngoài sao vậy mẹ?”

Tưởng Khai Dương chỉ cảm thấy da đầu nháy mắt giống như bị điện giật, tê dại đến mức cả người cứng đờ, anh vẫn khó có thể tin, giơ tay kéo tóc mình, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, Tưởng Khai Dương nhíu mày, tắt màn hình điện thoại nhét vào trong túi, đặt hai hộp bánh trung thu trước cửa nhà Liễu Tự Hàn, giẫm lên ánh trăng đi về nhà.Dưới yêu cầu của tôi, tôi ở lại Thành Đô, nơi tôi sinh ra và lớn lên, nhưng Quốc Hòa vẫn kiên trì làm việc ở Cáp Nhĩ Tân, đây là lần đầu tiên chúng tôi bất đồng.

Bên kia điện thoại im lặng, hồi lâu sau, Tưởng Khai Dương nghe thấy Liễu Tự Hàn cười “hì hì” hai tiếng, “Hôm nay là Tết trung thu mà? Bà nội em tới đây, bọn em ra ngoài ăn quán.”

Tấm thứ hai là ảnh chụp của bố mẹ, thời điểm đó trông mẹ trẻ lắm, dáng vẻ cũng mới trưởng thành không lâu, đứng sóng vai với bố, hai người nắm tay, mặt mẹ đỏ thấu vì thẹn thùng.Tôi nhờ quan hệ làm việc trong một nhà trẻ ở Thành Đô, con nhờ mẹ trông, mùa xuân đến, cuộc sống cũng tốt lên từng ngày.

Ở nhà bảy ngày, Quốc Hòa về trước đi làm, tôi và mẹ chôn cất bố xong, đến khi cảm xúc của mẹ ổn định lại, mới lấy can đảm hỏi có chuyện gì.

Mẹ vừa mở miệng đã khóc, bà nói sau khi tôi nổi giận rời đi, ngày nào bố cũng không ngủ được, một ngày mấy bao thuốc. Về sau lúc làm việc trên công trường, bị rơi khỏi giàn giáo, đầu đập lên tấm xi măng, vốn dĩ lúc ấy đã không ổn, nhưng luôn gắng gượng đợi tôi về, nhìn tôi và con một cái, mới ra đi.

Liễu Tự Hàn cau mày ném chai nước vào thùng rác.Về sau nhận được thư của Quốc Hòa, đến bây giờ tôi vẫn giữ lại thư kia

Mẹ thở dài, dường như hơi không đành lòng mở miệng. Bà kéo ghế ngồi xuống, cau mày chớp mắt.

Nhưng tôi vẫn chưa vui được bao lâu, thì nhận được điện thoại của mẹ, bà khóc nói, bố sắp không xong rồi, bảo tôi về nhanh. Tôi và Quốc Hòa mang theo con ngồi xe lửa hai ngày về nhà, lúc về đến nhà, bố nằm ở trên giường, còn có một hơi.Bỏ một đứa con, sau này vẫn có thể mang thai, nhưng bố chỉ có một người thôi…Vân:

Vào một ngày lạnh nhất, Tiểu Hàn chào đời, là một bé trai hoạt bát, lúc vừa ra chưa khóc, bị bác sĩ tét cho mấy cái vào mông, kết quả gào vang động trời, bác sĩ đều cười nói đúng là “Không lên tiếng thì thôi vừa cất tiếng khiến ai cũng kinh ngạc.”

Liễu Tự Hàn chết rồi?

Lúc chúng tôi bế con vào lòng, chúng tôi mừng rỡ lại sợ hãi. Làm sao chăm sóc con đây? Con nhỏ xíu thế kia, hai mắt giống Quốc Hòa, vừa to vừa tròn, con ngươi đen láy trong suốt, nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích, miệng há ra đóng lại, hình như có lời muốn nói với tôi.Bên kia điện thoại im lặng, hồi lâu sau, Tưởng Khai Dương nghe thấy Liễu Tự Hàn cười “hì hì” hai tiếng, “Hôm nay là Tết trung thu mà? Bà nội em tới đây, bọn em ra ngoài ăn quán.”Nhớ em, không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau. Khoảng thời gian này anh đang nghĩ tên cho con, nghĩ rụng cả tóc rồi. Anh nghĩ con sinh trong ngày lạnh nhất, vậy đặt tên là Súc Hàn, nhưng chữ “Súc”[1] này không dễ viết, nhìn lại giống “Súc”[2], vậy đặt tên con là “Tự Hàn” nhé. Mấy ngày sau anh đến Thành Đô Một chuyến, chúng ta cùng điền vào hộ khẩu cho con.

[1], [2]
    [1] chữ Súc – 蓄 này nghĩa là tích trữ, giữ
    [2] chữ Súc – 畜 này nghĩa là gia súc, vật nuôi


Ngồi một lúc, lại cảm thấy đói, bèn tự đi dép lê ra khỏi phòng. Mẹ đang luống cuống dọn dẹp chai rượu người đàn ông kia tiện tay ném, người đàn ông ngồi vắt chéo chân ở trên sofa lướt điện thoại.

“Haizz… Liễu Tự Hàn… Tiểu Hàn, đêm qua đi rồi…”

“Haizz… Liễu Tự Hàn… Tiểu Hàn, đêm qua đi rồi…”Khi Liễu Tự Hàn tỉnh dậy đã cảm thấy dạ dày không thoải mái, quặn đau từng cơn, mẹ đưa cháo cho cậu cậu cũng ăn không trôi, lại bảo mẹ bưng đi.Sau đó Liễu Tự Hàn chỉ cảm thấy cuống lưỡi đột nhiên trào ra nước chua, ngay sau đó có thứ gì nóng hổi đốt cháy dọc thực quả.Chapter 7

Lúc đến phòng khách người đàn ông kia lại không ở nhà, trên mặt bàn có hai chai nước bị bóp bẹp.

Nhưng tôi vẫn chưa vui được bao lâu, thì nhận được điện thoại của mẹ, bà khóc nói, bố sắp không xong rồi, bảo tôi về nhanh. Tôi và Quốc Hòa mang theo con ngồi xe lửa hai ngày về nhà, lúc về đến nhà, bố nằm ở trên giường, còn có một hơi.

Liễu Tự Hàn đi tới, cúi người xách túi nilon đựng một đống chai lên, “Mẹ để con làm cho.”Khi Liễu Tự Hàn tỉnh dậy đã cảm thấy dạ dày không thoải mái, quặn đau từng cơn, mẹ đưa cháo cho cậu cậu cũng ăn không trôi, lại bảo mẹ bưng đi.

Chợt nghe thấy mẹ đang gọi cậu, cậu vừa đáp vừa đặt album về chỗ cũ.Ngồi một lúc, lại cảm thấy đói, bèn tự đi dép lê ra khỏi phòng. Mẹ đang luống cuống dọn dẹp chai rượu người đàn ông kia tiện tay ném, người đàn ông ngồi vắt chéo chân ở trên sofa lướt điện thoại.

Hình như mẹ Liễu bị giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, nước mắt lập tức trào ra. Tưởng Khai Dương vẫn chưa nói ra lời an ủi, mẹ Liễu lại lấy thứ gì đó giống một lá thư ra khỏi túi, đưa vào tay anh.

Ở nhà bảy ngày, Quốc Hòa về trước đi làm, tôi và mẹ chôn cất bố xong, đến khi cảm xúc của mẹ ổn định lại, mới lấy can đảm hỏi có chuyện gì.

Liễu Tự Hàn đi tới, cúi người xách túi nilon đựng một đống chai lên, “Mẹ để con làm cho.”

Mẹ vừa mở miệng đã khóc, bà nói sau khi tôi nổi giận rời đi, ngày nào bố cũng không ngủ được, một ngày mấy bao thuốc. Về sau lúc làm việc trên công trường, bị rơi khỏi giàn giáo, đầu đập lên tấm xi măng, vốn dĩ lúc ấy đã không ổn, nhưng luôn gắng gượng đợi tôi về, nhìn tôi và con một cái, mới ra đi.

Sau đó Liễu Tự Hàn chỉ cảm thấy cuống lưỡi đột nhiên trào ra nước chua, ngay sau đó có thứ gì nóng hổi đốt cháy dọc thực quả.Nhưng rất nhanh, tôi lại cảm thấy khó chịu vì suy nghĩ này. Con của tôi, thằng bé nhỏ xíu, không hiểu gì cả, con tin tưởng tôi, ỷ lại tôi như vậy, bởi vì tôi mà mẹ của thằng bé.Người đàn ông nghe thấy giọng cậu, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại nhanh chóng nghiêng đầu đi.

Nhưng tôi vẫn chưa vui được bao lâu, thì nhận được điện thoại của mẹ, bà khóc nói, bố sắp không xong rồi, bảo tôi về nhanh. Tôi và Quốc Hòa mang theo con ngồi xe lửa hai ngày về nhà, lúc về đến nhà, bố nằm ở trên giường, còn có một hơi.

Ánh sáng trước mắt dần dần tối lại, giống như mặt trời chạng vạng, cuối cùng rơi xuống.

Mẹ nói để chai ở phòng đồ lặt vặt, đợi người thu ve chai lần sau đến bán luôn, Liễu Tự Hàn gật đầu, hai tay xách tay cầm của túi nylon buộc hành một túm, đi đến phòng đồ vặt.



Mẹ thở dài, dường như hơi không đành lòng mở miệng. Bà kéo ghế ngồi xuống, cau mày chớp mắt.Liễu Tự Hàn cau mày ném chai nước vào thùng rác.Trên kệ ở phòng đồ vặt có cái album ảnh cũ, đã đóng nhiều bụi, hình như lần đầu Liễu Tự Hàn nhìn thấy, cậu nhón chân lên rút album ra khỏi đống đồ. Bức ảnh đầu tiên là một tấm ảnh gia đình, có bố mẹ và bà nội, cậu dựa trên vai bà nội, bởi vì vừa thay răng, răng cửa hở, cho nên lúc cười rất mất tự nhiên.

Cậu che miệng vẫn chưa kịp duỗi tay lấy thùng rác, chất lỏng tanh ngọt chảy ra ngoài từ kẽ ngón tay. Cậu muốn đứng lên, nhưng đầu không hiểu sao choáng váng khiến cậu ngã xuống đất.

Dưới yêu cầu của tôi, tôi ở lại Thành Đô, nơi tôi sinh ra và lớn lên, nhưng Quốc Hòa vẫn kiên trì làm việc ở Cáp Nhĩ Tân, đây là lần đầu tiên chúng tôi bất đồng.

Quốc Hòa lớn hơn tôi năm tuổi, khi đó anh ta đã tốt nghiệp đại học bắt đầu làm việc, vậy nên anh ta dùng tiền tích góp được cho tôi học một trường dạy nghề ở đó.Mẹ vừa mở miệng đã khóc, bà nói sau khi tôi nổi giận rời đi, ngày nào bố cũng không ngủ được, một ngày mấy bao thuốc. Về sau lúc làm việc trên công trường, bị rơi khỏi giàn giáo, đầu đập lên tấm xi măng, vốn dĩ lúc ấy đã không ổn, nhưng luôn gắng gượng đợi tôi về, nhìn tôi và con một cái, mới ra đi.Tấm thứ hai là ảnh chụp của bố mẹ, thời điểm đó trông mẹ trẻ lắm, dáng vẻ cũng mới trưởng thành không lâu, đứng sóng vai với bố, hai người nắm tay, mặt mẹ đỏ thấu vì thẹn thùng.

Mẹ Tưởng vẫn chưa kịp nói gì, Tưởng Khai Dương đã ra khỏi cửa.

“Haizz… Liễu Tự Hàn… Tiểu Hàn, đêm qua đi rồi…”Liễu Tự Hàn lại lật ra sau, phần lớn đều là ảnh của cậu, ảnh cuối cùng dừng ở năm cậu 12 tuổi.

Liễu Tự Hàn gật đầu, nói con biết rồi sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Khi đó đèn trong nhà màu vàng cam, chiếu vào mỗi một góc trong phòng, ấm áp lại lười biếng.Chợt nghe thấy mẹ đang gọi cậu, cậu vừa đáp vừa đặt album về chỗ cũ.

Mẹ rửa rau ở phòng bếp, nói với cậu Tết trung thu bà nội sẽ đến căn cơm, bảo cậu biểu hiện sinh động hơn.

Liễu Tự Hàn lại lật ra sau, phần lớn đều là ảnh của cậu, ảnh cuối cùng dừng ở năm cậu 12 tuổi.

Khi Liễu Tự Hàn tỉnh dậy đã cảm thấy dạ dày không thoải mái, quặn đau từng cơn, mẹ đưa cháo cho cậu cậu cũng ăn không trôi, lại bảo mẹ bưng đi.Bà nội không biết chuyện cậu bị bệnh, cậu phải giả vờ, tránh cho bà lo lắng rồi buồn.

“Ôi em biết rồi,” Liễu Tự Hàn hình như vội vã có chuyện cần làm, không nhịn được ngắt lời anh, “Thức ăn lên rồi, em cúp đây.”

Khoảng sáng sớm hai ngày sau, Tưởng Khai Dương bị tiếng pháo nổ đánh thức, anh mơ mơ màng màng xuống giường, thay quần áo rửa mặt qua loa xong, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy mẹ đang bưng bữa sáng lên bàn, thế là thuận miệng hỏi, “Bên ngoài sao vậy mẹ?”

Năm mười chín tuổi, tôi mang thai.Mẹ rửa rau ở phòng bếp, nói với cậu Tết trung thu bà nội sẽ đến căn cơm, bảo cậu biểu hiện sinh động hơn.Liễu Tự Hàn gật đầu, nói con biết rồi sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, Tưởng Khai Dương nhíu mày, tắt màn hình điện thoại nhét vào trong túi, đặt hai hộp bánh trung thu trước cửa nhà Liễu Tự Hàn, giẫm lên ánh trăng đi về nhà.

Lúc đến phòng khách người đàn ông kia lại không ở nhà, trên mặt bàn có hai chai nước bị bóp bẹp.

Nếu như bỏ con…Liễu Tự Hàn cau mày ném chai nước vào thùng rác.

Tôi nhìn con ngủ say bên cạnh, cảm giác tội lỗi không cách nào kiểm soát kia tuôn trào ra.Trên kệ ở phòng đồ vặt có cái album ảnh cũ, đã đóng nhiều bụi, hình như lần đầu Liễu Tự Hàn nhìn thấy, cậu nhón chân lên rút album ra khỏi đống đồ. Bức ảnh đầu tiên là một tấm ảnh gia đình, có bố mẹ và bà nội, cậu dựa trên vai bà nội, bởi vì vừa thay răng, răng cửa hở, cho nên lúc cười rất mất tự nhiên.Cậu trở về phòng, chậm rãi ngồi xuống mạn giường, dùng nước ấm uống mấy viên thuốc, cảm thấy bụng càng khó chịu hơn, trong dạ dày như thể có một trăm con ếch xanh ồn ào đang chen chúc, đều ra sức xông ra ngoài.

Tôi rất sợ, nhưng Liễu Quốc Hòa bảo tôi đừng sợ, nói rằng anh ta nhất định sẽ mãi yêu tôi, còn chủ động yêu cầu đến gặp cha mẹ tôi. Khi đó tôi cảm thấy chỉ cần có anh ta ở bên tôi, tôi không sợ gì nữa.Sau đó Liễu Tự Hàn chỉ cảm thấy cuống lưỡi đột nhiên trào ra nước chua, ngay sau đó có thứ gì nóng hổi đốt cháy dọc thực quả.

Chapter 7

Cậu che miệng vẫn chưa kịp duỗi tay lấy thùng rác, chất lỏng tanh ngọt chảy ra ngoài từ kẽ ngón tay. Cậu muốn đứng lên, nhưng đầu không hiểu sao choáng váng khiến cậu ngã xuống đất.

Nhớ em, không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau. Khoảng thời gian này anh đang nghĩ tên cho con, nghĩ rụng cả tóc rồi. Anh nghĩ con sinh trong ngày lạnh nhất, vậy đặt tên là Súc Hàn, nhưng chữ “Súc”[1] này không dễ viết, nhìn lại giống “Súc”[2], vậy đặt tên con là “Tự Hàn” nhé. Mấy ngày sau anh đến Thành Đô Một chuyến, chúng ta cùng điền vào hộ khẩu cho con.

Liễu Tự Hàn cau mày ném chai nước vào thùng rác.

Tôi nhìn con ngủ say bên cạnh, cảm giác tội lỗi không cách nào kiểm soát kia tuôn trào ra.Ánh sáng trước mắt dần dần tối lại, giống như mặt trời chạng vạng, cuối cùng rơi xuống.

Đêm hôm đó tôi không kiềm chế được khóc mãi, tôi cảm thấy tôi có tội, là tôi hại chết bố. Nếu như tôi không bướng bỉnh, nếu như tôi nghe lời hơn, có lẽ bố sẽ không như vậy…

Nhớ em, không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau. Khoảng thời gian này anh đang nghĩ tên cho con, nghĩ rụng cả tóc rồi. Anh nghĩ con sinh trong ngày lạnh nhất, vậy đặt tên là Súc Hàn, nhưng chữ “Súc”[1] này không dễ viết, nhìn lại giống “Súc”[2], vậy đặt tên con là “Tự Hàn” nhé. Mấy ngày sau anh đến Thành Đô Một chuyến, chúng ta cùng điền vào hộ khẩu cho con.

Lúc chúng tôi bế con vào lòng, chúng tôi mừng rỡ lại sợ hãi. Làm sao chăm sóc con đây? Con nhỏ xíu thế kia, hai mắt giống Quốc Hòa, vừa to vừa tròn, con ngươi đen láy trong suốt, nhìn tôi chằm chằm không nhúc nhích, miệng há ra đóng lại, hình như có lời muốn nói với tôi.Hôm Tết trung thu, bạn bè bố mẹ Tưởng Khai Dương tặng một đống bánh trung thu, sau khi nhận được sự đồng ý của bố mẹ, Tưởng Khai Dương xách hai hộp, gõ cửa nhà Liễu Tự Hàn.

Trong trường dạy nghề loạn, thường xuyên nghe nói có người mang thai, sẩy thai, tôi yên lặng học thiết kế, chờ sinh mệnh trong bụng chào đời. Hình thể tôi hơi gầy, cho dù đã năm, sáu tháng cũng không lộ bụng, nhất là mặc sau khi mặc quần áo dày thì không khác gì bình thường.

Vân:Hình như mẹ Liễu bị giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, nước mắt lập tức trào ra. Tưởng Khai Dương vẫn chưa nói ra lời an ủi, mẹ Liễu lại lấy thứ gì đó giống một lá thư ra khỏi túi, đưa vào tay anh.Rất kỳ lạ, nhà Liễu Tự Hàn không có ai. Tưởng Khai Dương ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng trưng, lại chần chừ dạo một vòng, sau đó cầm điện thoại lên gọi điện cho Liễu Tự Hàn.

Lần thứ nhất Liễu Tự Hàn không nghe máy, anh vừa chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi Liễu Tự Hàn đi đâu, Liễu Tự Hàn lại gọi lại.

Nếu như bỏ con…Lần thứ nhất Liễu Tự Hàn không nghe máy, anh vừa chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi Liễu Tự Hàn đi đâu, Liễu Tự Hàn lại gọi lại.

Mùa đông Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, nhưng trong phòng có máy sưởi, mỗi ngày Quốc Hòa tan làm, sẽ mua ít khoai tây, củ cải gì đó, tôi sẽ nấu món thập cẩm, ăn một bữa nóng hổi, trước khi ngủ Quốc Hòa nói chuyện với con qua cái bụng.Tôi rất sợ, nhưng Liễu Quốc Hòa bảo tôi đừng sợ, nói rằng anh ta nhất định sẽ mãi yêu tôi, còn chủ động yêu cầu đến gặp cha mẹ tôi. Khi đó tôi cảm thấy chỉ cần có anh ta ở bên tôi, tôi không sợ gì nữa.“Tưởng Khai Dương…?”

Liễu Tự Hàn gật đầu, nói con biết rồi sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

Giọng cậu nghe rất nhẹ nhàng, hình như trạng thái khá tốt, Tưởng Khai Dương “Ừ” một tiếng, hỏi tiếp, “Em đi đâu? Anh mang bánh Trung thu đến cho em này.”

Cậu đến một cách nhiệt liệt như thế, nổ vang lốp đốp trong đời anh, sau ồn áo ngắn ngủi, cậu biến thành một mảnh giấy lạnh như băng – lại không có âm thanh và nhiệt độ.

Trong trường dạy nghề loạn, thường xuyên nghe nói có người mang thai, sẩy thai, tôi yên lặng học thiết kế, chờ sinh mệnh trong bụng chào đời. Hình thể tôi hơi gầy, cho dù đã năm, sáu tháng cũng không lộ bụng, nhất là mặc sau khi mặc quần áo dày thì không khác gì bình thường.Mẹ nói để chai ở phòng đồ lặt vặt, đợi người thu ve chai lần sau đến bán luôn, Liễu Tự Hàn gật đầu, hai tay xách tay cầm của túi nylon buộc hành một túm, đi đến phòng đồ vặt.Bên kia điện thoại im lặng, hồi lâu sau, Tưởng Khai Dương nghe thấy Liễu Tự Hàn cười “hì hì” hai tiếng, “Hôm nay là Tết trung thu mà? Bà nội em tới đây, bọn em ra ngoài ăn quán.”

Mùa đông Cáp Nhĩ Tân rất lạnh, nhưng trong phòng có máy sưởi, mỗi ngày Quốc Hòa tan làm, sẽ mua ít khoai tây, củ cải gì đó, tôi sẽ nấu món thập cẩm, ăn một bữa nóng hổi, trước khi ngủ Quốc Hòa nói chuyện với con qua cái bụng.

Chapter 7Năm đó có lẽ còn quá nhỏ, tôi cảm thấy yêu một người sẽ chống lại hết thảy vì anh ta. Vì thế tôi giận bỏ nhà đi, đến cả một bộ quần áo cũng không lấy, đến Cáp Nhĩ Tân với Quốc Hòa.“Đi ăn quán?” Tưởng Khai Dương nhíu mày, “Vậy em chú ý, đừng ăn đồ lung tung, ăn gì đó thanh đạm, còn có đồ uống khác…”

Nếu như bỏ con…

Lần thứ nhất Liễu Tự Hàn không nghe máy, anh vừa chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi Liễu Tự Hàn đi đâu, Liễu Tự Hàn lại gọi lại.“Ôi em biết rồi,” Liễu Tự Hàn hình như vội vã có chuyện cần làm, không nhịn được ngắt lời anh, “Thức ăn lên rồi, em cúp đây.”

Trong điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, Tưởng Khai Dương nhíu mày, tắt màn hình điện thoại nhét vào trong túi, đặt hai hộp bánh trung thu trước cửa nhà Liễu Tự Hàn, giẫm lên ánh trăng đi về nhà.



Rất kỳ lạ, nhà Liễu Tự Hàn không có ai. Tưởng Khai Dương ngẩng đầu nhìn mặt trăng sáng trưng, lại chần chừ dạo một vòng, sau đó cầm điện thoại lên gọi điện cho Liễu Tự Hàn.—

Khoảng sáng sớm hai ngày sau, Tưởng Khai Dương bị tiếng pháo nổ đánh thức, anh mơ mơ màng màng xuống giường, thay quần áo rửa mặt qua loa xong, vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy mẹ đang bưng bữa sáng lên bàn, thế là thuận miệng hỏi, “Bên ngoài sao vậy mẹ?”

Đêm hôm đó tôi không kiềm chế được khóc mãi, tôi cảm thấy tôi có tội, là tôi hại chết bố. Nếu như tôi không bướng bỉnh, nếu như tôi nghe lời hơn, có lẽ bố sẽ không như vậy…Mẹ thở dài, dường như hơi không đành lòng mở miệng. Bà kéo ghế ngồi xuống, cau mày chớp mắt.

Về sau nhận được thư của Quốc Hòa, đến bây giờ tôi vẫn giữ lại thư kia

“Tưởng Khai Dương…?”

“Haizz… Liễu Tự Hàn… Tiểu Hàn, đêm qua đi rồi…”

Tưởng Khai Dương chỉ cảm thấy da đầu nháy mắt giống như bị điện giật, tê dại đến mức cả người cứng đờ, anh vẫn khó có thể tin, giơ tay kéo tóc mình, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.

Mẹ Liễu nhìn anh, hình như chờ mong anh có thể nói lời gì liên quan đến Liễu Tự Hàn, nhưng đợi đến cuối cùng, Tưởng Khai Dương cũng không mở miệng, bà cực kỳ đau khổ thất vọng lắc đầu, lại cúi đầu rời đi.

Mẹ Tưởng vẫn chưa kịp nói gì, Tưởng Khai Dương đã ra khỏi cửa.

Ông nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ áy náy lại tiếc hận, sờ lên khuôn mặt nhỏ của con, bé con toét miệng cười nhìn ông, ông gật đầu một cái, nhắm mắt lại, giống như mỗi lần ông chìm vào giấc ngủ.

Nhưng rất nhanh, tôi lại cảm thấy khó chịu vì suy nghĩ này. Con của tôi, thằng bé nhỏ xíu, không hiểu gì cả, con tin tưởng tôi, ỷ lại tôi như vậy, bởi vì tôi mà mẹ của thằng bé.Anh vẫn chưa đi bao xa, thì nhìn thấy mẹ Liệu cúi đầu đi tới. Xoắn xuýt trong chốc lát, anh vẫn chủ động gọi mẹ Liễu.

Quốc Hòa lớn hơn tôi năm tuổi, khi đó anh ta đã tốt nghiệp đại học bắt đầu làm việc, vậy nên anh ta dùng tiền tích góp được cho tôi học một trường dạy nghề ở đó.

Hình như mẹ Liễu bị giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy là Tưởng Khai Dương, nước mắt lập tức trào ra. Tưởng Khai Dương vẫn chưa nói ra lời an ủi, mẹ Liễu lại lấy thứ gì đó giống một lá thư ra khỏi túi, đưa vào tay anh.

Ngồi một lúc, lại cảm thấy đói, bèn tự đi dép lê ra khỏi phòng. Mẹ đang luống cuống dọn dẹp chai rượu người đàn ông kia tiện tay ném, người đàn ông ngồi vắt chéo chân ở trên sofa lướt điện thoại.Liễu Tự Hàn đi tới, cúi người xách túi nilon đựng một đống chai lên, “Mẹ để con làm cho.”“Dương Dương… cái, cái này Tiểu Hàn bảo cô… bảo cô đưa cho… cháu…” Mẹ Liễu khóc không thể nào nói hết một câu đầy đủ, mũi Tưởng Khai Dương cũng chợt cay. Anh gật đầu nhận lấy bức thư này, muốn nói gì đó, há miệng lại không nói được gì cả.

Nhưng rất nhanh, tôi lại cảm thấy khó chịu vì suy nghĩ này. Con của tôi, thằng bé nhỏ xíu, không hiểu gì cả, con tin tưởng tôi, ỷ lại tôi như vậy, bởi vì tôi mà mẹ của thằng bé.

Mẹ Liễu nhìn anh, hình như chờ mong anh có thể nói lời gì liên quan đến Liễu Tự Hàn, nhưng đợi đến cuối cùng, Tưởng Khai Dương cũng không mở miệng, bà cực kỳ đau khổ thất vọng lắc đầu, lại cúi đầu rời đi.

Năm đó có lẽ còn quá nhỏ, tôi cảm thấy yêu một người sẽ chống lại hết thảy vì anh ta. Vì thế tôi giận bỏ nhà đi, đến cả một bộ quần áo cũng không lấy, đến Cáp Nhĩ Tân với Quốc Hòa.

Liễu Tự Hàn chết rồi?

Năm đó có lẽ còn quá nhỏ, tôi cảm thấy yêu một người sẽ chống lại hết thảy vì anh ta. Vì thế tôi giận bỏ nhà đi, đến cả một bộ quần áo cũng không lấy, đến Cáp Nhĩ Tân với Quốc Hòa.Lá thư trong tay nóng như lửa, Tưởng Khai Dương nhắm mắt hít sâu một hơi không khí mang theo mùi thuốc pháo, mùi gay mũi nồng nặc, giống như Liễu Tự Hàn luôn vui tươi nhiệt tình.

Cậu đến một cách nhiệt liệt như thế, nổ vang lốp đốp trong đời anh, sau ồn áo ngắn ngủi, cậu biến thành một mảnh giấy lạnh như băng – lại không có âm thanh và nhiệt độ.