Di Tích Của Nhà Vua

Chương 2



Ông William quá hiểu rõ đứa con gái của mình, nàng nổi giận, mỗi khi nhắc về chuyện của Joseph thì con bé không bao giờ chịu lắng nghe hay nhìn nhận lại tình hình. Hill đã hai mươi bảy tuổi, cái độ tuổi mà nhiều người đã bắt đầu kết hôn, hoặc ít nhất là có sự nghiệp ổn định, còn con gái ông thì không có một thứ gì trong số đó.

Thằng bé Joseph có thể thích con gái ông thì đó quả là một phước lành. Con trai thứ nhà Carter, một trong những gia đình hoàng gia danh giá bậc nhất, không chỉ có xuất thân nổi bật mà Joseph cũng cực kỳ tài giỏi và điển trai. Hiện Joseph đang làm trong Bộ Tài nguyên và tương lai hứa hẹn cho cậu nhóc một tương lai tươi sáng hơn ở tổng Bộ.

Một đứa con trai chẳng có điểm nào để chê cả.

Thân làm ba, ông không thể không lo nghĩ cho tương lai của con gái ông. Đến một thời điểm nào đó, nàng cũng sẽ kết hôn và sinh con, nhưng đến thời khắc như vậy thì chưa chắc sẽ còn một người giống như Joseph kiên nhẫn chờ đợi. Ông cho rằng trước hay sau gì thì kết quả này cũng đã được ấn định, chẳng có gì thay đổi cả ngoài thời gian tiến hành.

Bà Larissa tất nhiên hiểu những suy nghĩ của chồng mình. Không biết bao nhiêu năm tháng bà mất ngủ chỉ vì nghĩ đến tương lai của Hill. Một tương lai chẳng có điểm sáng gì ngoại trừ Joseph yêu thích con bé. Nó có thể cứu vớt cả cuộc đời của Hill nếu như nàng chịu đồng ý.

"Con bé chẳng bao giờ chịu lớn." Ông William thốt ra một câu.

Bà Larissa cũng thở dài một cách nặng nhọc: "Nếu ông đừng đề cập đến chuyện kết hôn thì có khi con bé đã không phản ứng quá lên như thế."

Dù nói vậy, bà vẫn biết Hill sẽ từ chối vì bất kỳ lý do gì. Con bé yêu thích tự do hơn bao giờ hết và nó coi công việc của ông William là một công việc bầy đàn. Chỉ có những gia đình quý tộc mới có thể đảm nhiệm các vị trí quan trọng và Hill cực kỳ ghét điều đó. Con bé thường nói rằng đất nước này trở nên bị kiềm hãm chỉ vì đám người phía trên không cho bất kỳ ai có cơ hội thay thế họ. Một đất nước nhàm chán khác hẳn với vô vàn những đất nước kỳ lạ bên ngoài kia. Bà từng nghe Hill kể về vùng đất Sinh Linh cổ, một nơi mà con người sống còn chẳng cần phải dùng tới tiền bạc, hay là một vùng đất mà thậm chí họ chẳng có ai cai trị, họ có thể làm bất cứ điều gì mà mình muốn miễn là chúng không gây hại tới người khác. Và nhiều điều lý thú khác nữa mà mỗi lần kể đến chúng thì mắt Hill lại sáng lấp lánh.

Con gái bà thích việc chu du và khám phá, bà biết rõ điều đó.

Dưới bầu không khí nặng nề và đôi câu trò chuyện qua lại giữa hai vợ chồng về chị gái mình, Shaun lẳng lặng đứng dậy và lên lầu. Đến cả cậu cũng cảm thấy căng thẳng khi ba mẹ cứ mãi thúc ép chị Hill làm những việc chị ấy không thích, cậu sợ những lần chị bỏ ra ngoài biền biệt và trở về với những vết thương mới trên người. Cậu nghĩ mà không hiểu lý do vì sao ba mẹ phải làm như thế. Cho dù chị ấy không kết hôn và không có việc làm, việc đó vẫn tốt hơn là việc cứ làm chị bực mình và bỏ đi không phải sao? Đã bao lâu rồi cậu không được nói chuyện với chị gái, và ngay khi cơ hội vừa chớm nở thì nó lại vụt tắt mất.

Hill về phòng. Việc đầu tiên nàng làm là thu dọn đồ đạc vào trong một cái balo. Nàng quyết định ra ngoài đổi gió cho đến khi mọi người đều nguôi ngoai chuyện này. Nhà là nơi mà gia đình tụ họp và trải qua những thời khắc vui vẻ, chứ không phải là nơi chỉ có ầm ĩ và cãi vã, sẽ tệ hơn nếu mọi sự lộn xộn trong nhà đều bắt nguồn chỉ từ nàng. Đó là lý do cho dù nàng có tức giận đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ to tiếng trong căn nhà này. Tất nhiên, nàng hiểu được những lo lắng của ba mẹ nhưng nó không có nghĩa là họ muốn gán ghép thế nào tùy thích. Nàng sẽ hẹn hò và kết hôn nếu trong đời nàng có xảy ra khoảnh khắc đó, nàng cũng sẽ tìm một công việc ổn định nếu như đó là điều nàng muốn.

Một nơi quen thuộc nàng thường đến mỗi khi sắp sửa đi xa là quán bia ở góc phố Flamingo. Nơi đó thường tu họp rất nhiều nhóm thợ săn đến giải khuây sau một chuyến đi vất vả hay sắp sửa bắt đầu một cuộc hành trình mới. Nàng thường chọn một điểm đi bất kỳ được nhắc đến trong những cuộc trò chuyện loáng thoáng từ bọn họ. Việc chọn lựa một hành trình ngẫu nhiên sẽ làm cho cuộc khám phá tăng sức hấp dẫn, không có dự tính gì hết.

Rời khỏi nhà lúc chín giờ tối, ông William đã đi ngủ còn bà Larissa có lẽ còn đang bận rộn với bữa tiệc tối của bà. Bà sẽ không về nhà trong vòng một hai tiếng nữa. Những bữa tiệc không có bia rượu thì thường kéo dài bằng những câu chuyện phiếm không có hồi kết.

Hill xuống cầu thang, bắt gặp Shaun đang đứng trước cửa phòng của cậu nhóc và ló đầu ra nhìn mình.

"Sao đó nhóc?" - Hill đứng lại giữa những bậc cầu thang.

"Chị lại muốn đi nữa đúng không?" Shaun hỏi nhưng trong lòng đã có câu trả lời.

Hill không muốn giấu giếm gì cậu em của mình, nhưng cũng rất khó để thừa nhận nó với cậu: "Ừ thì... lúc nào cũng vậy mà."

Shaun trầm lặng không nói gì, cậu tỏ ra đượm buồn nhưng không muốn nói điều đó với chị gái.

Hill cũng không biết phải nói gì với Shaun, nàng không thể ở đây trong tâm trạng tồi tệ như thế này, và trong tình huống bất kỳ lúc nào cũng có thể bị thúc ép chuyện hôn nhân. Nàng mỉm cười với Shaun: "Đừng lo. Nay là tháng tư nhỉ. Chị sẽ về sớm thôi."

Shaun không biết điều đó có xảy ra hay không vì những cuộc hành trình luôn có yếu tố bất ngờ. Như cậu Harry, một hành trình đằng đẵng mười năm mà không có một ngày trở về cụ thể nào. Cậu lo sợ chị Hill cũng sẽ giống vậy dù cậu cố phớt lờ điều đó nhiều lần trong tâm trí.

Hill nói thêm: "Ngủ đi nhóc. Chị đi đây."

Shaun vội nói: "Em đi cùng được không? Tối nay chị vẫn chưa đi mà, nhỉ?"

Cậu không biết Hill muốn đi đâu vào giờ này nhưng cậu chỉ muốn ở bên chị mình những lúc tâm trạng chị tồi tệ.

Hill cười rộ lên. Nàng vịn tay cầu thang, gõ những ngón tay mảnh khảnh lên chất gỗ dày đặc: "Không được. Mau vào ngủ đi nếu không muốn chị làm gì đó với em."

Shaun thuận miệng hỏi ngay: "Làm gì là làm gì?"

Hill quay đầu, bước xuống những bậc cầu thang xoắn: "Chị cá là em không muốn biết đâu, nhóc. Những lúc thế này thì em khát khao ra ngoài quá nhỉ? Ngủ sớm đi."

Shaun bĩu môi, nhìn theo bóng dáng chị mình khuất sau cánh cửa lớn. Cậu ước gì chị ấy có thể ở đây vào ngày mai, chỉ là ước thôi...

*****

Phố Flamingo vốn là một chuỗi các quán ăn và quán bar. Nó là một tụ điểm khá được ưa thích cho việc vui chơi về đêm của thành phố Đá quý này. Rồi không biết tự bao giờ, các nhóm thợ săn chọn nơi đây làm điểm hẹn, điểm giao dịch và nghỉ chân nên từ dạo đó nó có thêm một cái tên thân thuộc nữa: Phố thợ săn.

Quán Mèo đen nằm ở cuối góc phố. Đây là một trong số ít những quán hiếm hoi chỉ bán bia chứ không bán rượu, và nơi này cũng ít hỗn tạp hơn những nơi khác. Chúng có một loại không khí ấm cúng và lập dị như người chủ của mình vậy. Nơi này nhỏ xíu, chỉ chứa được chừng hai mươi người trong một lượt, và phong cách của nó theo hơi hướng cổ điển với chất liệu toàn dùng bằng gỗ và chiếu sáng bằng đèn dầu chứ không như những quán khác. Trên tấm biển gỗ treo ngoài quán thậm chí còn không để tên quán gọi là gì mà chỉ có hình một chú mèo đen nằm một cách lười biếng với đôi mắt liếc xuống khoảng sân lát đá trước cửa, do đó mọi người thường gọi quán bằng cái tên tượng trưng này.

Trước cửa tiệm trồng hai hàng cây không biết là giống cây gì, chủ tiệm từng nói nhưng nàng không nhớ lắm, chỉ biết chúng là một giống cây quý hiếm được lấy từ vùng đất Sabet khắc nghiệt. Sức sống của chúng rất cứng cỏi, tuy không có hoa hay quả nhưng lại tỏa ra một loại mùi hương thơm ngát.

"Leng keng"

Chuông gió ở trước cửa tiệm kêu lên vài tiếng khi Hill đẩy cửa bước vào. Trong quán đang mở một thứ nhạc dịu nhẹ nhưng vẫn bị át đi bởi tiếng người đang trò chuyện. Có hai ba nhóm người chiếm hết vị trí các bàn nằm trong góc, ngoài quầy pha chế thì có vài ba người ngồi tán tỉnh nhau. Mùi bia thơm lừng tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp ấm cúng.

Hill chọn một bàn đơn, nàng không có chỗ ngồi cố định và cũng không phải là người ưu tiên những góc tối nên cứ thế mà điền vào chỗ trống. Nàng gọi một loại thức uống lạnh, có một chút men nhưng không đắng giống như bia, thơm và một chút xíu cay, gọi là Chill. Chủ quán là người tùy hứng nên những loại thức uống ở đây đều có những cái tên rất kỳ lạ, chúng không dựa vào nguyên liệu mà hoàn toàn dựa vào trải nghiệm của chủ qua cách dùng chúng và tự nó trở thành tên.

"Của em đây."

Không bao lâu, một giọng nam trầm ấm vang lên, cùng với đó là một thức uống màu xanh lạnh được đặt xuống. Ly nước toát ra một ít khói trắng, những giọt nước thấm ra ngoài ly.

Hill cầm lấy rồi nhấp một ngụm. Vị mát lạnh của Chill tràn ngập trong khoang họng nàng, rồi đến một chút xíu cay nhẹ, một ít vị đắng, khi nàng nuốt chúng xuống cổ họng, một ít vị ngọt nơi đầu lưỡi dần tan ra. Quả là một loại thức uống kỳ lạ nhưng nàng lại thích vô cùng.

Nàng đặt ly nước xuống miếng lót gỗ, bình thản nói: "Anh đến đây làm phục vụ từ khi nào thế?"

Joseph Carter, với mái tóc đen bóng được chải vuốt gọn gàng, bộ âu phục lịch lãm và gương mặt điển trai mỉm cười ngay khi nàng nhận ra anh.

Kể từ khi anh đề xuất với Bộ về một công việc cho Hill thì anh cũng đã lường trước được việc này. Anh đã nghĩ nàng sẽ gọi ngay cho anh nhưng không có lấy một cuộc gọi nào kể từ khi ông William trở nhà sau buổi tiệc tùng, vì thế nên anh đoán rằng Hill sẽ đến đây, một thói quen mà anh biết của nàng.

Joseph đặt cái khay sang một bên bàn rồi ngồi xuống đối diện với Hill. Lần cuối anh được gặp nàng là vào đầu năm và bây giờ thì đã là tháng tư rồi.

Joseph tháo nút áo của chiếc sơ mi chật chội, anh vừa tan làm và đến thẳng đây mà không kịp thay một bộ đồ thích hợp. Quán Mèo đen là nơi anh cũng thường ghé mỗi khi anh muốn chờ nàng nhưng hầu hết mọi lần đều công cốc. Không ai biết được thời điểm nào nàng trở về và việc chờ đợi trông thật vô vọng.

"Em biết là anh chỉ cố tình đến để gặp em thôi mà."

Hill lại nhấp một ngụm nước, chờ đợi Joseph tiếp tục.

Joseph nói: "Ba em thường hay lo lắng về tương lai của em. Ông phải nghe rất nhiều lời mỉa mai từ những người trong Bộ. Anh nghĩ anh có thể giúp em có một công việc tốt."

Hill nhìn anh một cái, ánh nhìn thờ ơ, không có chút cảm kích nào. Joseph khá tốt nhưng anh luôn là người thích sắp đặt. Kể từ thuở bé thì Joseph đã là một người như thế rồi. Có vẻ anh đã được ba mẹ mình giáo dục rất tốt về xuất thân và bối cảnh gia tộc, do đó ở Joseph luôn có một niềm kiêu ngạo khác với người thường. Anh thường tránh xa những trò mà anh coi là ấu trĩ, vùi đầu vào những việc anh cho là có ích hơn như học tập và luyện tập, anh sắp xếp cuộc đời mình để trở thành một người xuất chúng. Không ai phủ nhận việc tự quy hoạch cuộc đời là không tốt, thậm chí những đứa trẻ có tố chất đó còn được coi là một người giỏi giang nữa kìa, nhưng nếu chúng chỉ dừng lại ở việc bản thân anh thì có khi lại hay, đằng này anh gần như muốn sắp xếp cuộc đời của tất cả những người có cuộc sống không như ý (theo cách nhìn của anh) một cách gọn gàng hơn, bao gồm cả nàng.

Hill chán phải lặp đi lặp lại những điều mà nàng không thích, nhưng với Joseph thì nàng có kiên nhẫn đó, giữa hai người như có một cuộc chiến đọ về sự bướng bỉnh vậy.

"Jos, em không thích."

Joseph cười hiền lành: "Anh biết chứ. Vì có lý do nên anh mới làm vậy. Em muốn nghe không?"

Hill tỏ ý thuận theo. Trong hầu hết các cuộc trò chuyện giữa hai người thì Joseph luôn là người nói, còn nàng chỉ đóng vai trò lắng nghe.

"Mấy ngày nay trong Bộ có một vài vụ án, và nó đã được xếp vào tài liệu mật. Anh không nghe được gì nhiều ngoại trừ việc một số người có dấu hiệu giống như bị nguyền rủa. Có tin đồn rằng có ai đó đã mang một thứ gì đó từ di tích ở đảo Radis ra ngoài và gây nên chuyện này..." Joseph thuật lại những gì mà anh biết với chất giọng thì thầm. Một câu chuyện dài với những khúc mắc chồng chéo vào nhau, và anh chưa biết được cách giải quyết chúng như thế nào. Không ai biết được vị vua tài ba nhất đã sắp đặt những gì ở bên trong di tích của ông. Hậu quả của chúng là thứ duy nhất mà mọi người biết đến về nó.

Những cái chết triền miên, dai dẳng, những dòng người chìm nghỉm tại đảo Radis cô độc, và giờ lại là một tai ương khác đang chuẩn bị giáng xuống.

Joseph nhìn vẻ mặt dần dần chuyển biến của Hill, nói tiếp: "Tổng Bộ đã lo liệu vụ này. Anh không có quyền hạn gì để được tiếp xúc với nó nhưng ít nhất bên Bộ phòng chống tội phạm vẫn sẽ được tham dự. Nhân lực của chúng ta đang thiếu thốn để xử lý nó một cách gọn gàng."

Hill hiểu ra, nàng miết những giọt nước thấm ở ngoài ly rồi dùng ngón tay gạt chúng xuống: "Vậy ra anh muốn tiến cử em vào Bộ Phòng chống tội phạm à?"

"Ừ. Với năng lực của em thì việc vào Bộ là không có gì bàn cãi. Với lại, em cũng sẽ có được một công việc khá tốt ở Bộ. Hill, nghe anh này, em vẫn sẽ được tự do nếu làm ở đó. Tự do và quyền lực, em đều sẽ có... "

Hill cười rộ lên, ngắt lời anh: "Em sẽ làm."

Joseph hơi ngạc nhiên một chút và dừng việc thuyết phục Hill lại. Anh đã chuẩn bị hàng tá lý do để có thể khiến nàng suy nghĩ lại nhưng anh thậm chí còn chưa nói hết một phần ba. Anh nhìn chằm chằm vào Hill như muốn tìm ra ý tứ đùa giỡn từ nàng. Theo kinh nghiệm của anh thì Hill sẽ không bao giờ dễ dàng chấp nhận như vậy dù anh biết rằng những thứ mà bản thân chúng mang theo cụm từ "di tích của nhà vua" luôn có một ma lực lạ kỳ.

Những bàn bên cạnh vốn đang trò chuyện về di tích được tìm thấy ở thành phố Cảng cũng trở nên yên lặng. Tuy rằng có một chút phong phanh gì đó nhưng bọn họ không biết rằng đảo Radis đã có người lấy được chiến lợi phẩm, còn vụ những người bị nguyền rủa... nếu xâu chuỗi lại với số người chết gần đây đang gia tăng vì cùng một nguyên nhân thì hẳn là nó rồi.

Hill cầm lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch đến khi chỉ còn những viên đá trắng nằm dưới đáy ly. Vị mát lạnh tràn xuống khoang bụng nàng, rồi xộc lên trí óc.

"Anh nghĩ em sẽ nói vậy phải không? Tiếc thật, em không muốn, Jos." Hill đứng dậy, đặt một đồng tiền vàng xuống bàn rồi đi ra khỏi đó.

Nàng đi một cách thật dứt khoát.

Joseph không theo sau, anh ngồi tại chỗ. Anh đã dự tính đến việc này nhưng không ngờ cuộc trò chuyện lại ngắn ngủi đến thế.

Anh đan những ngón tay lại với nhau rồi đặt cằm mình lên chúng. Bộ dạng anh trầm tư, ánh mắt chòng chọc nhìn những viên đá đang tan thành những giọt nước bé nhỏ. Vết son môi trên miêng ly làm anh bỗng nhớ đến hôm nay Hill đẹp một cách lạ lùng. Vẫn là vẻ đẹp mà anh yêu thích lúc trước nhưng có thứ gì đó lôi cuốn hơn. Càng ngày Hill càng bí ẩn, đến nỗi anh rất muốn khám phá nàng. Cái lòng ham muốn ấy còn hơn cả việc đi khám phá những di tích cổ. Chết tiệt, anh quên mất là không khen nàng như mọi khi. Thật sơ ý khi không thể hiện lòng mến mộ của mình với nàng mà chỉ bàn tới công việc.

Cơn giận đột ngột đổ đầy trong lồng ngực anh cho đến khi anh nhận ra và kiềm chế chúng lại.

Ổn thôi nếu Hill không quan tâm đến chuyện này.

Những tay thợ săn trong quán bắt đầu rục rịch, lân la đi lại chỗ của Joseph. Họ muốn biết thêm một chút về chiến lợi phẩm từ đảo Radis. Nhưng khi đến gần, họ bỗng dưng không dám cất lời trước mặt anh, có thứ gì đó từ anh làm họ cảm thấy hãi hùng. Linh cảm của một thợ săn chuyên nghiệp mách bảo họ hãy tránh xa.