Đi Về Phía Chân Trời

Chương 48: Phòng giam tăm tối



Nhà tù Bách Hải…

Tiêu Sĩ Quân thoáng chốc khoác lên người bộ quần áo của tù nhân mà tưởng chừng suốt cả một đời một người như anh không bao giờ đến đây. Nếu có chắc cũng chỉ là đến trong tư cách là người thăm hỏi mà thôi.

Cánh cửa phòng giam lạnh lẽo mở ra, Tiêu Sĩ Quân bị lính gác đẩy vào một phòng giam cùng chung rất nhiều người. Vẻ mặt ai nấy đều rất bặm trợn, nghe bảo đa số bọn họ đều là kẻ sát nhân. Ngay khi nhìn thấy Tiêu Sĩ Quân với gương mặt vô cùng thư sinh chẳng giống với tội danh, liền lập tức bọn chúng bật cười thật lớn mà mỉa mai nói:

- “Không ngờ cậu thanh niên này mặt mày có vẻ sáng sủa tri thức lại tàn ác đến mức phải vào nhà lao sao?”

Tiêu Sĩ Quân mặc cho bọn chúng nói gì thì nói mà không chút biểu cảm liền lập tức đi đến một góc tối lặng lẽ ngồi xuống. Tuy nhiên, lúc này bên tai anh bỗng vang lên giọng nói quen thuộc ở phía phòng giam đối diện:

- “Hahaha, Tiêu Sĩ Quân, cuối cùng nghiệp báo cũng đổ lên vai mày. Đáng đời lắm. Ai bảo mày khi trước luôn đối đầu với tao cho nên cuối cùng nhận kết thúc thê thảm thế này đây.”

Người đàn ông không ngừng buông lời châm chọc. Ông ta chính là Hứa Thạnh. Mặc dù đã được Chương Khã dùng nhiều cách để có thể cứu ông ra nhưng lừa gạt với số tiền lớn như thế cho nên cùng lắm ông ta chỉ được giảm vài năm tù mà thôi. Một tên ở cạnh đó chuyên gia hóng hớt mọi chuyện mà lập tức bàn tán về Tiêu Sĩ Quân với những tù nhân gần đó:

- “Mọi người cẩn thận đấy. Nghe bảo hắn ta dùng bùa phép giết người cho nên tốt nhất đừng gây thù chuốc oán kẻo hắn ta lại ra tay bằng cách này nữa đấy.”

Nghe đến đây, những tên bặm trợn châm chọc Tiêu Sĩ Quân khi nãy có phần dè chừng liền lập tức né thật xa nơi chỗ anh. Lúc này, ánh mắt băng lạnh của anh khẽ nhìn sang một lượt liền sau đó liếc thẳng về phía Hứa Thạnh khiến ông ta bất giác cảm thấy lạnh sống lưng mà dừng lại, sau đó xoay người trở về nơi của mình.

Một lúc sau, Luận Minh ở phía ngoài đến tìm Tiêu Sĩ Quân. Ngay khi nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh khiến Luận Minh không kìm nổi nước mắt. Mái tóc đen bóng của anh bấy giờ đã bị cạo sạch trong bộ quần áo tù nhân vô cùng tăm tối.

- “Nhị thiếu gia, tình trạng của phu nhân hiện tại rất tệ. Sau khi kiểm tra, tôi nhận thấy kể từ sau khi quay trở về nước, tâm lí của bà ấy vô cùng bất ổn.”

Tiêu Sĩ Quân không tin vào những gì tai nghe mà trầm giọng hỏi lại:

- “Nói như vậy là…mẹ tôi có vấn đề về thần kinh sao?”

- “Đúng vậy. Bà ấy không chịu đi kiểm tra tâm lí mà cứ kéo dài đến mức bản thân làm ra những chuyện không ai ngờ tới được.”

Dừng một lát, Luận Minh đưa mắt nhìn thẳng vào mắt người đối diện, trầm giọng nói:

- “Sau khi kiểm tra tình trạng của phu nhân tôi cũng dần hiểu ra rằng người đã ra tay hại chết A Phương không phải là anh mà chính là mẹ của anh.”

Tiêu Sĩ Quân khẽ nhếch môi cười liền sau đó thu lại gương mặt tràn ngập sự lo lắng mà căn dặn người trước mặt:

- “Luận Minh, hãy hứa với tôi trong khoảng thời gian tôi ngồi tù hãy thay mặt tôi bảo vệ cho Nhã Lâm. Người duy nhất mà tôi không an tâm chính là cô ấy. Sau sự việc này, Chương Khã chắc hẳn vô cùng đắc ý mà có thể làm ra những chuyện không ai ngờ đến và đặc biệt đừng để cho bà ta biết mẹ tôi bị bệnh tâm thần. Cậu mau chóng viện lý do đưa bà ấy đến nơi khác để điều trị trước khi Chương Khã phát hiện ra sự thật.”

- “Vâng, tôi đã rõ. Nhưng còn nhị thiếu phải làm sao?”

Luận Minh khẽ đưa mắt quan sát xung quanh mà thêm lo lắng cho anh. Liền lập tức, Tiêu Sĩ Quân trầm giọng nói:

- “Yên tâm, có khi tôi ở lại nơi này còn an toàn hơn khi ở nhà ấy chứ. Bắt quá thì thi thoảng đánh nhau với mấy tù nhân chung phòng để rèn luyện thể lực mà thôi.”

Đến mức này mà anh còn có tâm trạng để đùa giỡn nữa chứ. Quả thực khiến cho người ta không khỏi đau lòng vì cái tầm nhìn vô cùng lạc quan của anh.

Trước khi rời đi, Tiêu Sĩ Quân cẩn thận dặn dò Luận Minh thêm một lần nữa:

- “Nếu như Nhã Lâm bảo rằng muốn đến thăm tôi thì cậu cứ việc ngăn cản nhé. Bởi vì tôi không muốn cô ấy nhìn thấy mình trong bộ dáng tệ hại của bây giờ.”

Nghe đến đây, hai mắt Luận Minh như sắp tuôn trào nhưng vẫn kiềm lại được mà gật nhẹ đầu liền sau đó xoay người rời đi.

- “Hết giờ thăm hỏi, tù nhân 1173 mau chóng quay trở vào phòng giam.”

Giọng nói quyền lực vang lên. Ngay lập tức, hai viên cai ngục nhanh chóng đưa Tiêu Sĩ Quân quay trở vào căn phòng giam tăm tối.