Đi Về Phía Chân Trời

Chương 50: Hôn nhân trói buộc



Nhắc đến Dương Tấn Sinh, cuối cùng anh cũng đồng ý kết hôn và làm lễ cưới cùng Thanh Thanh. Tuy nhiên, kể từ sau cái hôm xảy ra chuyện không mong muốn ấy thì anh chẳng hề ngó ngàng cũng như động đến người cô mà suốt ngày cứ ở miết nơi làm việc, đến khuya mới trở về nhà.

Ngay khi trở về phòng, tưởng chừng Thanh Thanh đã ngủ anh liền chán nản chậm rãi tiến về phía giường toang đi ngủ thì bỗng nghe giọng nói tà mị của người từ sau.

- “Tấn Sinh, anh về rồi à?”

Thanh Thanh từ bên trong phòng tắm bước trở ra, trên người cô tràn ngập mùi nước hoa thơm phức. Chiếc váy ngủ hai dây mỏng manh tôn lên bờ vai quyến rũ cùng đôi chân thon gọn vô cùng gợi cảm như mời gọi người trước mặt. Tuy nhiên điều này vẫn không hề gây sự chú ý lên người đối diện. Dương Tấn Sinh nhíu mày nhìn bộ dáng cô với vẻ mặt chẳng hề thích thú liền sau đó xoay người trở về giường, anh lạnh nhạt nói:

- “Khuya rồi, mau ngủ thôi.”

Nghe những lời nói vô tâm này khiến Thanh Thanh vô cùng khó chịu liền lập tức lao đến chỗ người đang nằm trên giường mà ôm chặt lấy người Dương Tấn Sinh mà thỏ thẻ bên tai:

- “Tấn Sinh, chúng ta kết hôn cũng đã hơn một tháng rồi, em thực sự rất muốn làm chuyện vợ chồng với anh.”

- “Chẳng phải trước khi cưới chúng ta đã làm chuyện đó rồi sao?”

Giọng điệu Dương Tấn Sinh vô cùng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự trách móc. Tất cả đều do cô dùng kế bẩn khiến anh tưởng rằng người con gái hôm đó chính là Châu Nhã Lâm cho nên mới thành ra nông nổi như ngày hôm nay. Cuộc hôn nhân hiện tại đối với anh chưa có ngày nào là hạnh phúc bởi lẽ đến giờ bóng hình của Châu Nhã Lâm vẫn luôn tồn tại trong tim anh.

Thái độ hờ hợt, lạnh nhạt của Dương Tấn Sinh khiến Thanh Thanh không nhịn được nữa mà quyết định chủ động trấn áp lên người anh.

- “Thanh Thanh, em làm gì thế? Mau đi ngủ đi.”

Không nói không rằng, cô lập tức cởi bỏ chiếc váy ngủ xuống đất, hiện ra cơ thể quyến rũ trước mặt người đàn ông liền sau đó cúi người cắn nhẹ lên ngần cổ anh như muốn kích thích dục vọng bên trong người anh. Dương Tấn Sinh vẻ mặt vô cùng khó chịu toang đưa tay đẩy cô ra khỏi người mình liền lập tức bàn tay anh bị cô tóm chặt mà tự ý đặt lên khuôn ngực đẩy đà của mình, nhỏ giọng nói:

- “Anh có cảm nhận được gì chưa?”

Vừa nói, cô di chuyển tay anh đi khắp nơi trên cơ thể của mình. Ngay lập tức, Dương Tấn Sinh tức giận rút tay ra khỏi người cô, không vui nói:

- “Thanh Thanh, anh không ngờ trong đầu em toàn là những chuyện như thế này. Rốt cuộc là em yêu anh hay là vì để thỏa mãn sự ham muốn của bản thân.”

Nghe những lời này khiến Thanh Thanh như phát điên lên mà thẳng tay ném cái gối nằm cạnh đó xuống đất mà bật khóc nức nở, trách móc người đối diện:

- “Tại sao anh lúc nào cũng nghĩ đến Châu Nhã Lâm, nó có gì hơn em? So về thân hình cũng như gương mặt, em quyến rũ hơn nó nhiều. Tại sao anh không bao giờ ngó ngàng đến em?”

Trước những lời chê bai về người con gái trong lòng mình khiến anh không nhịn được mà bước xuống giường, nhíu mày nhìn về phía Thanh Thanh, lạnh giọng nói:

- “Anh cấm em buông lời sỉ nhục cô ấy. Phải, cho dù em có quyến rũ gấp trăm lần đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không bao giờ hứng thú với em đâu bởi vì người con gái mà anh yêu chỉ có Châu Nhã Lâm mà thôi. Nếu em và mẹ không bỏ thuốc anh đêm đó thì anh cũng sẽ không bao giờ nghĩ Châu Nhã Lâm lúc đó lại là em đâu.”

Dứt lời, Dương Tấn Sinh dõng dạc bước ra ngoài liền sau đó đóng sầm cửa lại. Khi trước anh đã sớm cảnh báo cô rằng nếu như cô một lòng muốn kết hôn cùng anh thì anh sẽ toại nguyện nhưng anh chắc chắn sẽ không bao giờ phát sinh quan hệ ấy với cô thêm một lần nào nữa.

Thanh Thanh tức giận mà gào thét thật lớn liền sau đó hất tung toàn bộ chăn gối trên giường xuống đất, cô nghiến răng nói:

- “Được. Em sẽ làm mọi giá khiến Châu Nhã Lâm biến mất khỏi tâm trí cũng như cuộc đời anh mãi mãi.”