Đi Về Phía Mặt Trời

Chương 11



28

Sự thật chứng minh, ăn cơm với giảng viên khoa tiếng Trung, vẫn rất thú vị.

Người ấy có thể trích dẫn kinh sách bất cứ lúc nào, làm một số chuyện khô khan trở nên thú vị.

Mà một tháng kế tiếp, tôi ở công ty, cũng nghe được không ít tin đồn của Tô Khải và Tiếu Tịnh.

Trong đó nghe nhiều nhất, chính là chuyện mỗi ngày Tiếu Tịnh đến công ty đón Tô Khải tan tầm.

"Cứ nhìn chằm chàm quản chặt thật đấy."

"Chỉ là cũng dễ hiểu thôi, bản thân là tiểu tam thượng vị trong công ty, thật vất vả mới chuyển sang chính thất, đương nhiên phải bảo vệ chủ quyền."

"Ngày đó Tô tổng chỉ tan tầm với thư ký, kết quả thư ký thiếu chút nữa bị vị kia dùng ánh mắt giết chết."

"Chậc, tôi nhớ cô gái kia có bạn trai rồi mà? Hiểu lầm phải không."

“Ai mà biết được? Nghe nói hai người sau đó lại cãi nhau."

Tôi lắng nghe trong im lặng, đột nhiên cảm thấy một chút buồn cười.

Khi đó tôi yêu Tô Khải, sống chết không muốn ly hôn, hai người bọn họ cùng chung kẻ địch, yêu đến chết đi sống lại, coi tôi là chướng ngại vật trên con đường tình yêu đích thực.

Bởi vì những trở ngại của tôi, họ càng cản càng hăng, thậm chí không tiếc vi phạm đạo đức, cũng phải ở bên nhau.

Nhưng khi tôi cạn kiệt tình yêu và chấp nhất, thực sự rời khỏi, hai ngươi yêu đến nhiệt liệt như vậy, không ngờ lại trở về con đường cũ của tôi năm đó.

Tiếu Tịnh tràn đầy tự tin vào tình yêu cũng biến thành bộ dáng khó coi như bây giờ.

Cũng không biết, đây có phải là cuộc sống mà bọn họ muốn vào lúc đó hay không.

29

Tô Khải lấy danh nghĩa công đoàn, thường xuyên tặng cho tôi mấy loại thuốc bổ.

Chuyện này rốt cục cũng truyền đến lỗ tai Tiếu Tịnh.

Một đêm nọ, tôi tăng ca sửa sang lại tài liệu, tan tầm vừa vặn gặp Tô Khải ở cửa công ty.

Dường như anh ta do dự một chút, vẫn đi tới.

"Gần đây có khỏe không?"

Tôi im lặng và nói, "Anh có thể hỏi công đoàn.”

"Nếu tôi tự mình tặng. " Anh ta nói, "Sợ em không nhận, mới mượn danh nghĩa công đoàn."

Tôi thở dài.

"Tô Khải, anh làm vậy làm chi."

"Tôi chỉ nghĩ, tôi muốn bồi thường....".

"Nếu như anh thật sự có chút áy náy với tôi và đứa nhỏ kia, thì xin đừng bao giờ quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

Anh ta sững sờ tại chỗ.

Con người, thực sự là rất lạ.

Rõ ràng năm đó là anh ta yêu người khác, người vẫn muốn ly hôn cũng là anh ta, bây giờ lại đối với vợ cũ là tôi, dây dưa không dứt.

Tiếng giày cao gót "cộp cộp" truyền đến, không cần nhìn, cũng biết là ai.

"Lục Xu!". Tiếu Tịnh dùng dáng vẻ tôi biết mà, xông lên, "Cô có biết liêm sĩ không vậy?”

“Con cô m..ấ..t thì làm sao? Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi? Con cô m..ấ..t rất đáng đời, nếu lúc đó cô sớm đồng ý ly hôn, cô căn bản sẽ không mang thai!”

"Đã ly hôn rồi, còn lấy chuyện của đứa nhỏ cố ý trêu chọc Tô Khải, làm cho anh ta áy náy, chơi lạt mềm buộc chặt đúng không? Cô cho rằng Tô Khải không nhìn ra tâm tư xấu xa của cô, tôi còn nhìn không ra sao? Sao cô lại độc ác như vậy?!”

Nói xong, cô ta giơ tay lên muốn tát tôi.

Tôi theo bản năng cản lại, kết quả có người nhanh hơn tôi một bước.

"Dừng tay." Đỗ Nghiêu nắm lấy tay cô ta, lạnh lùng nói. Ngôn Tình Tổng Tài

"Chát." Tôi trở tay tát một cái, trực tiếp tát vào mặt Tiếu Tịnh.

Tiếu Tịnh sững sờ tại chỗ, Đỗ Nghiêu cũng sửng sốt.

"Cô đ,,,á///nh tôi?" Cô ta che mặt, sững sờ nói, "Cô đ,á,,n,,,h tôi? Cô... Dựa vào cái gì mà đ,,á,n h tôi?"

"Không gì cả." Tôi lạnh nhạt nói, "Cảm thấy muốn đ//á//n//h, thì đ á/.n..h, trước kia cũng không phải chưa từng đ///á//nh qua."

Phong độ của Tiếu Tịnh hoàn toàn không có, giương nanh múa vuốt muốn nhào tới.

Tô Khải lập tức kéo cô ta lại.

Cô ta quay đầu, cuồng loạn, "Anh kéo em làm cái gì?".

“Em đủ rồi!"

"Anh mở to hai mắt nhìn rõ đi Tô Khải! Là cô ta đánh em!!"

Cô ta khóc và hét lên, "Sao anh có thể để cho cô ta đánh tôi? Sao anh có thể để cho cô ta khi dễ tôi?!"

"Rốt cuộc ai mới là vợ của anh!"

Tôi lẳng lặng nhìn Tô Khải kéo cô ta đang la hét đi, chỉ cảm thấy rất thổn thức.

Bộ dáng hiện tại của cô ta, so với bộ dáng của tôi lúc ấy, còn đanh đá hơn rất nhiều.

Quay đầu lại, tôi nhìn về phía Đỗ Nghiêu, thầm nghĩ không biết cái tát vừa rồi của tôi, có dọa anh ấy không.

"Xin lỗi, lần nào.... cũng để anh nhìn thấy cảnh khó coi như vậy."

Ai ngờ anh ấy lắc đầu, yên lặng duỗi ngón tay cái lên.

"Tôi cảm thấy, " Vẻ mặt anh ấy sùng bái. "Rất ngầu luôn.”

Chuyện đêm đó, ít nhiều vẫn truyền ra ngoài.

Đồng nghiệp bắt đầu nhìn tôi xì xào bàn tán, thậm chí ngay cả Nhàn Tại cũng đến hỏi tôi, có phải trước kia quen biết Tô tổng hay không.

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn không nói gì cả.

Dù sao cũng đã là chuyện của quá khứ.

Những ngày sau đó, yên tĩnh hơn rất nhiều.

Khi nhận được thông báo trúng tuyển giáo viên trường tiểu học thực nghiệm, tôi đã viết đơn xin từ chức và đưa cho công ty.

Điện thoại của Tô Khải nhanh chóng gọi đến điện thoại cố định của tôi.

Lần đầu tiên tôi đến văn phòng của anh ta.

Tô Khải cầm đơn từ chức của tôi trong tay, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nếu là bởi vì Tiếu Tịnh, em yên tâm, cô ấy sẽ không đến tìm em gây phiền toái nữa, em không cần từ chức."

Tôi lắc đầu, "Không liên quan đến cô ta."

"Nếu là bởi vì tôi....."

Anh ta ngẩng đầu, "Xu Xu, trước kia tôi làm chuyện tổn thương em, thật ra gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi chỉ muốn bù đắp..."

Tôi thở dài.

"Tô Khải, lúc ly hôn, có thể có vài lời tôi chưa nói rõ."

Anh ta sửng sốt.

"Không sao, bây giờ tôi, nghiêm túc, nói lại với anh một lần nữa."

"Trong chuyện tình cảm của chúng ta, tôi vẫn luôn là người vì đôi mình mà từ bỏ mọi thứ, anh chưa từng bỏ ra gì, có được quá dễ dàng, cho nên không quý trọng, rất bình thường.”

"Mà tôi vì anh, đã từ bỏ những gì, anh cũng căn bản không biết, cũng sẽ không hiểu."

"Anh có nghĩ tới hay không, tôi gả cho anh, ở thành thị xa lạ, không có một người quen biết, tôi vì anh mà đến, có thể dựa vào, cũng chỉ có anh."

"Anh nói cả đời, tôi thật sự, cho là vĩnh viễn, cho nên anh vi phạm lời thề, tôi mới không thể tiếp nhận, điên cuồng muốn níu kéo."

"Nhưng anh lại vì cùng Tiếu Tịnh ở cùng một chỗ, nghĩ hết biện pháp đẩy tôi ra.”

"Trong trận giằng co kéo dài của ba người này, tôi đã sớm hao hết tình yêu cùng chấp nhất đối với anh rồi.”

"Bây giờ tôi không cách nào có thể chúc phúc các người, nhưng cũng không cần anh thấy áy náy và có lỗi, tôi chỉ hy vọng vĩnh viễn không gặp lại các người, cũng hy vọng hai người đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

Sau khi tôi nói xong, Tô Khải cúi đầu cụp mắt, im lặng thật lâu.

Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ một vòng.

Anh ta nói, anh hiểu rồi.