Đi Về Phía Mặt Trời

Chương 5



11

Tiếu Tịnh đã đánh giá thấp sự đ../i/ê..n rồ của tôi để bảo vệ cuộc hôn nhân này.

Cô ta mắng tôi là một bà đ...i...ê/n.

Chuyện của cô ta và Tô Khải nhanh chóng lan truyền khắp công ty, mà công ty vì muốn bảo vệ hình tượng, sa thải cô ta.

Chuyện này cũng truyền đến tai cha mẹ Tô Khải.

Cặp vợ chồng già này là những người rất truyền thống, họ rất tức giận khi biết chuyện này.

Bọn họ gọi tôi và Tô Khải về nhà, trước mặt tôi, bố chồng đánh Tô Khải, mẹ chồng thì nói, nếu Tô Khải dám ly hôn, bà sẽ treo cổ.

Cuối cùng, Tô Khải thỏa hiệp.

Anh và Tiếu Tịnh chia tay, trở về với gia đình.

Cuộc chiến tranh ba người này, cuối cùng tôi đã giành chiến thắng.

Đêm đó, tôi và Tô Khải nói chuyện cả đêm.

Chúng tôi cùng nhau nhớ lại quá khứ, tôi lật lại từng trang hình ảnh của chúng tôi trong quá khứ, nói đến cuối cùng tôi khóc, Tô Khải cũng khóc.

Anh ta đỏ mắt xin lỗi tôi, ôm tôi vào lòng một lần nữa, nói

Xu xu, thật xin lỗi, chúng ta hãy cùng nhau làm lại lần nữa.

Tôi không ngừng rơi nước mắt, cũng nhớ lại những gì đã xảy ra.

Đêm đó, chúng tôi ôm nhau ngủ, anh ta rất nỗ lực, tôi cũng hợp tác.

Sau đó, chúng tôi đã trải qua khoảng hai tháng yên tĩnh, anh ta không còn thường xuyên làm thêm giờ, chúng tôi vẫn sẽ nấu ăn cùng nhau, xem phim với nhau, trò chuyện với nhau về những điều thú vị mỗi ngày, cùng nhau trở về thăm cha mẹ anh ta.

Chúng tôi đã thảo luận về kỳ nghỉ vào tháng tới, sẽ cùng nhau về để xem cha mẹ tôi.

Có vẻ như mọi thứ đã trở lại như trước đây.

Cho đến đêm đó, anh ta đi tắm, điện thoại di động của anh nhấp nháy trên bàn.

Tôi không thể nhịn được, nhặt nó lên xem nó.

Ghi chú tên điện thoại là "L", tôi mới bắt máy, đối phương liền cúp máy.

Tôi có chút tò mò, lại nhìn thấy một loạt tin nhắn tiếp theo đối phương gửi tới.

"Tô Khải, ngày mai anh có thể đến nữa không? Em nhớ anh nhiều lắm.”

“Ngày hôm đó em đã ôm gối khóc rất lâu, em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, em không muốn ngủ một mình, em thật khó chịu, vì sao chúng ta rõ ràng yêu nhau, lại không thể ở bên nhau?”

"Em đã suy nghĩ rất lâu, cho dù anh không cho em danh phận cũng không sao, nhưng anh nhất định không thể không cần em, em thật sự rất yêu anh, em không thể không có anh."

"Anh tìm việc cho em, em sẽ ngoan ngoãn đi, em biết anh bởi vì cha mẹ không thể ly hôn với cô ta, chúng ta từ từ thôi, chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn, được không?"

Từng câu từng chữ đều là chân tình.

Từ ngữ là tình yêu đích thực.

Lúc Tô Khải tắm rửa đi ra, tôi còn ngơ ngác cầm điện thoại di động.

Anh ta đoạt lấy điện thoại di động, vội vàng liếc mắt một cái, mở miệng nói: “Lục Xu....".

"Anh vẫn còn liên lạc với cô ta?"

Tôi đứng dậy, không thể tin nhìn anh, "Không chỉ liên lạc, anh còn giúp cô ta tìm việc làm? Còn ngủ với cô ta?"

"Em bình tĩnh một chút...".

Làm thế nào tôi có thể bình tĩnh lại, tức giận phá vỡ lý trí, tôi điên cuồng hét lên: "Làm sao anh có thể làm chuyện đó với tôi?! Tô Khải, sao anh có thể làm chuyện đó? Anh đã nói chúng ta sẽ làm lại lần nữa mà!”

Tô Khải mặc cho tôi kêu la phát tiết, thần sắc của anh ta trở nên càng thêm lãnh đạm.

"Lục Xu, anh nói rồi anh sẽ không ly hôn với em."

"Tiếu Tịnh trong chốc lát còn chưa tiếp nhận được chuyện này, anh sẽ chậm rãi xử lý tốt.”

"Mấy ngày qua, anh cũng không thoải mái hơn em là bao."

Anh ta nói:

"Em đừng ép anh, được không?"

12

Đêm đó, tôi vốn dĩ có chuyện muốn nói với anh ta.

Tôi có thai.

Điện thoại và tin nhắn của Tiếu Tịnh làm cho niềm vui này biến thành bong bóng, càng làm cho quan hệ giữa tôi và Tô Khải rơi xuống đáy vực một lần nữa.

Một tuần sau, một đứa trẻ ở trường vô tình ngã xuống cầu thang.

Tôi vừa tình cờ đi ngang qua, không chút suy nghĩ liền ôm đứa bé kia vọt tới bệnh viện của trường.

Buổi chiều, bụng bắt đầu mơ hồ đau nhức, còn có máu bắt đầu chảy xuống.

Gọi điện thoại cho Tô Khải anh ta vẫn không nghe máy, tôi đau đến gần như ngất xỉu, đồng nghiệp luống cuống tay chân đưa tôi đến bệnh viện.

Đứa trẻ không thể giữ được.

Bác sĩ nói cái thai của tôi vốn không ổn định, chất lượng phôi thai không tốt, sảy như vậy cũng tốt.

Nằm trên giường lạnh lẽo, tôi lại gọi điện thoại cho Tô Khải.

Điện thoại reo trong một thời gian dài, nhưng không có kết nối.

13

Bởi vì phá thai tự nhiên, bác sĩ kê toa cho tôi một số loại thuốc, vì vậy tôi về nhà.

Trên đường đi, tôi ngồi trong một chiếc taxi, sự khó chịu của cơ thể làm cho tôi nghẹt thở và khó chịu, để đánh lạc hướng sự chú ý, tôi mở điện thoại di động, lướt video ngắn.

Mới đây, đoạn video "Vương Bảo Xuyến đào rau dại" cực kỳ hot.

Mọi người chụp hết cảnh hài hước này đến đoạn hài hước khác, khu vực bình luận đều nói não yêu đương đáng sợ cỡ nào.

Ngay cả chị gái lái xe taxi nghe thấy tiếng video trong điện thoại di động của tôi, cũng chen vào nói:

"Cô gái, cô nói xem Vương Bảo Xuyến này nghĩ gì, trên đời này đâu phải không còn đàn ông đâu chứ? Ba mẹ đi theo cô ta xui xẻo cũng thôi đi, ngọn núi cô ta ở cũng rất xui xẻo, cô ta ăn rau dại mười tám năm, móa, ngọn núi này đều bị cô ta làm trọc, rau dại càng đáng thương, rau dại người ta tự lực sinh trưởng cũng không dễ dàng gì mà?"

Dứt lời, cô ấy cười ha ha.

Tôi cũng cười.

Chị gái càng vui vẻ hơn, xuyên thấu qua gương chiếu hậu tiếp tục nói chuyện phiếm với tôi: "Bộ não yêu đương này thật đáng sợ.... Phải không? Cô gái cô sao vậy?"

Tôi dùng tay lung tung lau đi nước mắt không ngừng rơi, giật khóe miệng cười.

"Không, chị nói chuyện quá hài hước, tôi mắc cười quá.... nên chảy cả nước mắt."

"Ha ha, trên lưng ghế có giấy đấy, cô tự lấy đi ha."

Tôi rút một tờ giấy ra, quay đầu lại, nhưng vừa vặn nhìn thấy kính xe phản chiếu chính mình.

Tóc đuôi ngựa buộc lộn xộn, khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt oán độc, đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt đẫm lệ.

Đây có phải là tôi không?

Đây có phải Lục Xu người được giải nhất cuộc thi múa tỉnh, tỏa sáng trên sân khấu năm đó không?

Đây có phải là Lục Xu luôn luôn tích cực hướng về mặt trời không?

Đây có phải là Lục Xu đã giành giải nhất kỹ năng giáo viên được ca ngợi là ngôi sao của ngày mai?

Tôi dường như đột nhiên nghĩ ra lý do không muốn ly hôn.

Tôi không buông xuống được, chấp nhất, đã sớm không còn là Tô Khải rồi.

Mà là tất cả những gì tôi đã từ bỏ để trả giá vì anh ta.

Cũng giống như Vương Bảo Xuyến, cũng vì cô ấy đã cho đi quá nhiều, cho nên không cam lòng, cho nên không buông xuống được, cho nên cố chấp mười tám năm muốn có kết quả.

May mắn thay, tôi chỉ có sáu năm.

May mắn thay,... Chỉ có sáu năm.