Đi Về Phía Mặt Trời

Chương 7



16

Một ngày sau khi hoàn thành thủ tục ly hôn, tôi rời đi.

Ngày hôm đó, tuyết rơi rất nhiều.

Tô Khải gọi điện thoại tới, lại nói muốn tiễn tôi.

"Không cần, tôi chỉ có một cái vali, chính là cái ba năm trước đã mang tới, tôi tự cầm được."

Nhưng anh ta vẫn đến.

Tại nhà ga xe lửa, tôi chờ đợi để kiểm tra vé, anh ta đứng lặng lẽ sang một bên.

Điện thoại di động của anh vang lên rất nhiều lần cũng không nghe máy, cuối cùng trực tiếp tắt máy.

Tôi nghĩ, anh ta ngoại tình, hôm nay tôi sảng khoái ly hôn, anh ta và Tiếu Tịnh có thể ở cùng một chỗ không hề trở ngại, giờ trong lòng anh ta đối với tôi, có lẽ là có chút áy náy đi.

Nên đến tiễn tôi, có lẽ chỉ là vì để cho cảm giác áy náy của mình giảm bớt một chút đi.

Đến lúc kiểm tra vé, tôi đẩy vali về phía trước, anh ta đột nhiên kéo tôi lại.

Tôi quay lại.

"Về đến nhà, nói cho tôi biết một tiếng." Anh ta thì thầm.

Tôi lắc đầu và kéo tay anh ta ra.

"Tô Khải, chúng ta đã ly hôn."

"Từ nay về sau, coi như chưa bao giờ quen biết đi."

Dứt lời, tôi cũng không quay đầu lại mà đi.

Đứng trên bục giảng, trong bầu trời đầy tuyết, tất cả dường như đã được thiết lập lại.

Ba năm trước, tôi mang theo một trái đầy tình yêu và sự dũng cảm, mang theo một vali, đến đây một mình.

Ba năm sau, cùng một nhà ga, tôi đã ném tất cả những đau đớn và không cam lòng, lại một mình, rời khỏi đây.

Lần này, tôi sẽ không bao giờ quay lại.

17

Khi tôi về nhà, đã là 7 giờ sáng.

Lúc đứng trước cửa nhà, tôi do dự.

Năm đó không nghe lời ba mẹ nói, tùy hứng làm bậy, hiện giờ mình rơi vào kết quả như thế, là tôi đáng đời.

Tôi như vậy, có mặt mũi gì, trở về khóc lóc kể lể, trở về tìm ba mẹ che chở.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra.

Mẹ tôi mặc đồ bộ, có lẽ là để đi đổ rác, nhìn thấy tôi, nhất thời sững sờ tại chỗ.

“Xu, Xu Xu??"

"Mẹ..." Giọng tôi run rẩy.

"Trời ơi, đứa nhỏ này, sao trở về không nói trước?" Mẹ tôi vừa vội vàng kéo tôi vào nhà, vừa hướng bên trong kêu, "Baba, mau ra đây, Xu Xu về rồi."

“Sao đột nhiên trở về? Mặc mỏng như vậy, bàn tay con lạnh như vậy, con đứng ở cửa bao lâu? Sao không gõ cửa?" Mẹ tôi nhận lấy cái vali trong tay tôi, "Tô Khải đâu? Sao không đi cùng con?"

Đúng lúc này, ba tôi cũng đi ra khỏi phòng ngủ.

Tôi không thể chịu đựng được nữa, nước mắt chảy dài.

"Ba, mẹ....".

"Con ly hôn rồi....."

18

Tôi nghĩ rằng biết tôi ly hôn, ba mẹ sẽ mắng tôi một trận.

Ai ngờ không ai nói gì tới tôi cả.

Mẹ tôi nghe xong mọi chuyện từ đầu đến cuối, hốc mắt cũng đỏ lên, vừa tức giận đến phát run, mắng Tô Khải không phải người, vừa an ủi tôi.

"Cục cưng trở về là tốt rồi, hôn nhân này ly hôn cũng tốt, loại đàn ông chó này không xứng với Xu Xu của chúng ta, con nghe lời mẹ, sau này chúng ta vẫn vui vẻ nhé, cuộc đời còn dài."

Tôi nhào vào ngực mẹ tôi và khóc.

Ba năm qua, đủ loại uất ức không thể nói với ai tựa như tụ thành sóng to gió lớn vào giờ khắc này, tất cả đều có thể phát tiết ra.

Ba tôi ngồi một bên mà không nói một lời.

Có lẽ, năm đó ông cực lực ngăn cản, là vì sớm đoán được kết cục hôm nay.

Đêm đó, tôi ngủ ở căn phòng nhỏ của tôi, không có gì thay đổi trong phòng, các loại giấy khen và hình ảnh trước đây của tôi đã được dán trên tường. Mẹ tôi nói rằng bà và ba tôi dọn dẹp mỗi ngày.

"Ba con miệng cứng lòng mềm, tuy rằng năm đó giận dỗi nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với con, nhưng những chiếc cúp của con, lau rất kỹ." Mẹ tôi ngồi ở bên giường nói với tôi, "Con đấy, giống hệt ông ấy, tính tình cố chấp lại quật cường, cho nên, ông ấy mới sợ con chịu thiệt đó."

Tôi gật đầu, đôi mắt tôi lại chua xót.

"Ngủ ngon nhé." Mẹ tôi sờ sờ trán tôi.

Tôi nhắm mắt lại, mẹ tôi tắt đèn và đứng dậy và đi ra khỏi cửa.

"Trời ơi, làm tôi giật cả mình." Ngoài cửa vang lên tiếng của bà: "Ông đứng đây làm gì?"

"Nó ngủ chưa?"

"Vẫn chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi."

"Khóc cả ngày, bà cũng không đắp mắt cho nó. " Giọng của ba tôi xuyên thấu qua cửa truyền tới, "Đợi lát nữa nó ngủ, lấy trứng gà lăn mắt cho nó đi, nếu không ngày mai sẽ bị đau."

Tôi trở mình, nước mắt lăn xuống một lần nữa.

19

Đêm đó, tôi đã ngủ rất sâu, cũng ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, tôi cắt mái tóc dài ngang eo của tôi, nhuộm tóc màu nâu sẫm, uốn xoăn tóc.

Nhân viên tiệm cắt tóc hô to mái tóc tốt như vậy, cắt đi rất đáng tiếc, hỏi tôi có muốn mang đi bán không.

Tôi lắc đầu, bảo anh trực tiếp ném đi là được.

Trước kia để tóc dài, là bởi vì Tô Khải thích.

Anh ta nói rằng tôi để tóc đen và thẳng là đẹp nhất, cho nên tôi không cắt cũng không nhuộm.

Còn bây giờ, tôi chỉ muốn làm hài lòng bản thân mình và bắt đầu lại từ đầu.

Chuyên ngành của tôi, là giáo viên tiếng Anh tiểu học, nhưng hỏi một số trường địa phương, tất cả đều tạm thời không có chỗ trống, cũng không có kế hoạch tuyển dụng.

Cũng may một người chị ở phòng bên cạnh muốn ra nước ngoài, mà công ty hiện tại của cô ấy thiếu một nhân viên tiếng Anh, cô ấy liền đề nghị tôi đi.

Vì vậy, tôi bắt đầu làm việc trong công ty này.

Đây là một doanh nghiệp tư nhân, kinh doanh thương mại nước ngoài, có rất nhiều chi nhánh trong cả nước, nơi tôi đang làm, cũng là một trong những chi nhánh.

Môi trường công ty rất tốt, các đồng nghiệp xung quanh cũng rất thân thiện, công ty thường xuyên tổ chức các hoạt động giải trí cho nhân viên, cố định giúp đỡ một trường tiểu học miền núi gần đó, đây là những việc làm tôi cảm thấy hứng thú và là thế mạnh của tôi.

Trong ba tháng, tôi đã có một thời gian tuyệt vời ở công ty này.

Ai ngờ tổng giám đốc cũ vì bệnh đột ngột phải nhập viện, sau khi xuất viện bởi vì tình trạng sức khỏe mà nghỉ, công ty lại tuyển thêm một tổng giám đốc.

Tôi chưa từng nghĩ tới, sẽ gặp lại Tô Khải nhanh như vậy.

Hơn nữa, anh ta còn là tổng giám đốc mới của công ty tôi.