Địa Ngục Biến Tướng

Chương 43: Địa ngục A Tì (18)



Ngọn thánh hỏa Hồng Liên nhanh chóng hợp lại, phảng phất như hơi nóng khiến không khí bốc cháy cũng đang từ từ tụ lại. Kèm theo dư quang vắng lặng của hoa Bát Đàm Ma là tiếng chuông u mị mờ ảo xa xa gần gần, ngân nga theo nhịp điệu.

Thông thường, quỷ quái chạy trốn tới nhân gian nghe thấy tiếng chuông như vậy sẽ biết là Thanh Hồng Vô Thường đang đến.

Từ bóng tối giữa hai pho tượng đá khổng lồ chậm rãi hiện lên một bóng người sáng rực rỡ. Đó là một la sát quỷ nữ, mặt mũi nàng ta yêu diễm xinh đẹp, mái tóc đỏ như lửa rực cháy tung bay phía sau, trên cặp sừng nhỏ nhắn hơn sừng của la sát quỷ nam treo đầy những món trang sức tinh xảo màu bạc. Váy đỏ phiêu dật mềm mại, lộ liễu hơn nhiều so với trang phục thường ngày của nữ tử trên nhân gian, cổ áo khoét sâu, lộ ra một mảng lớn da dẻ trên cổ trên vai. Đai váy buộc lấy vòng eo nhỏ không đủ một vòng cánh tay, trên đôi chân trần trụi dưới lớp váy đỏ cũng đều đeo những quả chuông nhỏ bàng bạc.

Đây chính là quỷ thân của Khố Mã Ma La.

Rất khó nói xem Khiên Na và Khố Mã có thể được tính là bạn bè hay không, tính tình hai người họ không hợp, vừa thấy mặt là sẽ chặn họng nhau, nhưng vì quan hệ giữa Đạt Tát và Khố Mã, cho nên cũng coi như có chút giao tình.

Tuy nói có cãi nhau, nhưng dù sao giữa hai bên cũng không ôm tâm tư lợi dụng gì nhau cả, đây đã có thể coi như quan hệ đơn thuần đến khó mà tin được giữa thế giới chúng quỷ. Bây giờ biết được nàng ta chính là người đã gây ra những thảm án liên tiếp tại Tương Dương, Khiên Na không nói rõ được trong lòng mình là cảm xúc ra sao.

Khố Mã nhẹ nhàng tựa Độ Ách Tán lên đầu vai mình, khóe mắt cong lên nheo mắt nhìn hai người họ, mãi một lúc, mới khẽ thở dài nói, “Khiên Na Ma La, ngươi hà tất phải vậy. Trước đây ta nói ngươi ngu ngốc, bây giờ xem ra không phải ngươi ngu ngốc, mà là thích rước phiền toái cho mình. Chuyện này căn bản không liên quan nhiều tới ngươi, tội gì phải vậy?”

Khiên Na nắm chặt Trảm Nghiệp Kiếm, nói, “Tại sao ngươi phải làm như vậy? Hoa Bát Đàm Ma rơi vào tay ngươi như thế nào?”

“Ngươi đã có thể tìm được tới đây, trong lòng ắt cũng đã có được đáp án rồi chứ.”

“Là Phong Đô bảo ngươi làm vậy, hoa Bát Đàm Ma cũng là bọn họ đưa cho ngươi.” Khiên Na nhíu chặt mày, “Bọn họ để ngươi đi giết người, nhưng lại vừa không thể nói là bọn họ sai khiến được. Ngươi là con dao, là kẻ thế mạng cho bọn họ.”

Khố Mã xa xôi nhìn gã, không nói gì.

Trong mắt Khiên Na cuồn cuộn lửa giận, “Tại sao phải đáp ứng chuyện như vậy? Ngươi có nghĩ tới Đạt Tát hay không? Ngươi là Hồng Vô Thường, ngươi quên mất lời thề giám hộ nhân gian chúng ta từng lập rồi sao!”

“Ha ha ha ha! Lời thề?” Trong tiếng cười chói tai của Khố Mã toàn là trào phúng, “Chúng ta là quỷ? Tại sao lại phải giám hộ nhân gian? Đến chính thế giới của mình mà chúng ta còn không bảo hộ được cho tốt. Những kẻ kia thì có khác biệt gì với chúng ta, dựa vào đâu mà bọn họ có thể chiếm cứ thế giới tốt đẹp như vậy?”

“Bọn họ không chế ra những ác nghiệp mà ngươi ta đã làm ra!”

“Ác nghiệp? Kiếp cuối cùng của ta, cha ta ghẻ lạnh ta hơn hai mươi năm, bất luận ta có cố gắng muốn làm ông ta vui lòng thế nào đi nữa, trên chiến trường liều mạng thế nào vì ông ta đi nữa, thứ nhận được vĩnh viễn chỉ là chế nhạo và lạnh nhạt, chỉ vì sự chán ghét của ông ta mà ta mất mẹ. Ta là con ruột của ông ta, nhưng ông ta chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho ta được một lần, chưa bao giờ xoa đầu ta, chưa bao giờ khen ngợi ta nửa câu, thậm chí còn chưa từng mỉm cười với ta. Năm mười hai tuổi ta suýt nữa ốm chết, ông ta không đến thăm ta dù chỉ một lần. Ông ta trao hết sủng ái cho con gái của ông ta, cố tình chỉ có ta là vô hình trong mắt ông ta, chỉ có lúc gặp phải chuyện xấu như sang địch quốc đi sứ thì ông ta mới nghĩ tới ta. Người người đều nói ta là vương tử cao quý, lại không một ai biết ta còn chẳng bằng trẻ con nhà bình thường, bởi vì ngay cả cha mẹ mà ta cũng không có.

Ta vốn đã dự định bỏ qua, ông ta không thích ta, ta cũng không có cách nào thay đổi được. Nhưng đúng lúc ấy, ông ta lại cố tình bắt đầu đối tốt với ta. Lão bắt đầu khen ta làm việc kỹ lưỡng cẩn thận, sẽ gọi ta cùng lão đi săn, còn cùng ta thương lượng quốc sự. Ngươi có hiểu được cảm giác mừng rỡ như điên lúc đột nhiên nhận được thứ tưởng như cả đời này đều vô vọng đạt được không? Thứ ta muốn chẳng qua cũng chỉ là tình thương của cha bình thường nhất, một thứ mà những kẻ khác đều có, với ta lại là khó như lên trời. Ngay vào lúc ta cho rằng cuối cùng thì giấc mộng của mình cũng trở thành sự thật, lại phát hiện lão bỗng nhiên lấy lòng chỉ là vì đang ước ao vợ ta, muốn dựa vào cơ hội thân cận với ta để chiếm lấy nàng… Vợ ta chỉ vì không chịu nổi nỗi nhục này nên tự sát, đến ngay cả người duy nhất có thể cho ta chút an ủi trong cả kiếp người mà lão cũng cướp đi. Kẻ cầm thú như vậy chẳng lẽ không đáng chết sao?

Lẽ nào lão sinh ra ta thì ta không thể hận lão? Cũng đâu phải ta bắt lão phải sinh ra ta?”

Khố Mã càng nói, tầm mắt của nàng ta lại dường như càng trở nên trống rỗng mờ mịt, vẻ mặt của nàng cũng thay đổi theo lời kể, trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt của Khố Mã đã không còn giống như một la sát nữ ngôn từ sắc bén, kiều diễm như hoa trong ngày thường nữa, mà là một nam tử nhân loại tràn ngập thần thái cô tịch, vụn vỡ và căm hận.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nàng ta phảng phất như đã biến trở về thành vị vương tử có cảnh ngộ bi thảm của kiếp trước, chìm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.

Chuyện này có vẻ rất không bình thường.

Chuyện kiếp trước dù có bi thảm đến thế nào đi nữa, cũng đã cách hẳn một lằn ranh sinh tử, kể cả có biết được cũng chỉ giống như phủ một lớp sương mù không rõ, không thể có cảm thụ rõ ràng như đối mặt với kỳ cảnh vậy được. Huống hồ nàng ta đã sinh sống trong địa ngục thời gian dài như vậy, trước đây khi trở thành Hồng Vô Thường, đứng trước Nghiệt Kính Đài nhìn vào bộ dạng của mình kiếp trước cũng không kích động được thành như vậy. Mà hiện giờ, mức độ dao động cảm xúc của nàng ta lại vô cùng kịch liệt, như thể nhớ lại chuyện xảy ra cách đây không lâu.

Lẽ nào… nàng có ký ức của kiếp đó?

Biết đến chuyện kiếp trước và thật sự nắm giữ ký ức kiếp trước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu chỉ là biết, sẽ giống như đọc một cuốn sách không liên quan gì đến mình, không có bất cứ gợn sóng tình cảm nào cả. Nhưng nếu như có ký ức, thì sẽ ôn đi ôn lại từng chuyện đã xảy ra hết lần này tới lần khác trong đầu mình, sinh ra các loại tình cảm từng có vào lúc đó, thậm chí còn lẫn lộn thân phận của mình, coi mình vẫn còn đang ở kiếp trước, cho nên sẽ phức tạp và mãnh liệt hơn so với chỉ vỏn vẹn biết được chuyện kiếp trước nhiều lắm. Nhưng bọn họ làm quỷ, trước lúc sống lại trong địa ngục, tất đã phải uống canh Mạnh Bà giống như những sinh linh khác, quên đi tất cả, sao có khả năng có được ký ức kiếp trước?

Khố Mã khẽ rũ đầu, lúc nâng đầu trở lại, nàng ta dường như đã trở về hiện tại, biến trở về bộ dạng luôn nhỏ nhẹ yểu điệu, “Ngươi nói xem, nếu như một cặp cha mẹ không yêu thương con bọn họ, tại sao còn phải sinh ra nó làm gì? Nếu như thứ gọi là “yêu” này đã không thể miễn cưỡng, vậy thì cũng có thể lựa chọn không sinh ra chứ?”

“Cho nên ngươi đã dựa vào sức mạnh của hoa Bát Đàm Ma đi dẫn dắt mê hoặc đám nhân loại kia, làm cho bọn họ giết cha mẹ ruột mình?! Ngươi cũng biết ngươi làm vậy là đang hại bọn họ kiếp sau sẽ phải đầu thai xuống địa ngục giống như ngươi!”

“Vậy thì thế nào. Những người chết đó căn bản đều không xứng làm cha làm mẹ! Giờ ta chỉ hận bản thân mình năm đó đã nhẹ dạ, không thật sự giết tên cầm thú kia.”

Khiên Na biết hiện tại Khố Mã đã lẫn lộn kiếp này với kiếp trước, hơn nữa trong quá trình bám vào thi thể trẻ sơ sinh cũng đã không ít lần bị người nhà ghẻ lạnh ngược đãi vứt bỏ, cho nên tâm trạng càng trở nên kích động hơn. Hiện giờ, nàng ta đang rơi vào một tiết điểm trên đà suy sụp mà rất nhiều Thanh Vô Thường và Hồng Vô Thường đều đã từng trải qua, quá nhiều ký ức không hề tươi đẹp trầm tích lại sâu trong linh thức nàng, làm nàng sinh ra nghi vấn và căm hận với tất thảy.

Nếu như xử lý không tốt, nàng rất có thể sẽ giống như những Thanh Hồng Vô Thường đã biến thành tro bụi, đi tới bước đường cùng tất phải hủy diệt.

Buông Trảm Nghiệp Kiếm ra, mặc cho thanh kiếm kia bị những mạch máu nối từ thân thể nắm giữ nổi bồng bềnh giữa không trung, hai tay buông xuống trước người, thể hiện mình không hề có ác ý. Gã thử thăm dò lại gần Khố Mã Ma La, nỗ lực làm giọng dịu đi, “Khố Mã, ngươi làm thế nào mà chiếm được ký ức của kiếp trước?”

Khố Mã Ma La câu khóe môi thoa son đỏ, “Ngươi đoán được không? Ha ha, chắc ngươi sẽ không bao giờ nghĩ tới, nếu như ngươi thực sự nhớ lại được kiếp trước của mình, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn thế nào tới ngươi.”

“Khố Mã, hiện giờ đầu óc ngươi đang rất loạn, ta hiểu được. Ngươi chỉ đang không phân biệt rõ được thân phận hiện giờ của mình. Để ta dẫn ngươi trở về bên cạnh Đạt Tát Ma La, giao hoa Bát Đàm Ma ra, ta và Đạt Tát sẽ cầu xin Hàn Tử Thông cho ngươi.”

“Ha ha ha, sau đó thì sao? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho ta? Bọn họ vốn đã muốn lợi dụng ta đi làm những giao dịch mà thần tiên bọn họ xem thường, hiện tại thân phận của ta đã bị ngươi vạch trần, đương nhiên sẽ phải diệt khẩu, thuận tiện đổ hết mọi chuyện lên đầu ta. Khiên Na, ta đã không còn quay đầu lại được nữa rồi.” Nàng nói, sau lưng bỗng nhiên bắt đầu tỏa ra từng luồng ánh sáng đỏ đồng, từng tia thanh thánh khí hóa thành làn gió nóng ập vào mặt Khiên Na, làm gã phải cảnh giác. Gã âm thầm thôi thúc Trảm Nghiệp Kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng ta, nói, “Khố Mã! Đạt Tát Ma La đang ở bên ngoài cung, hắn vẫn luôn tìm ngươi!”

Khố Mã lại mặt vô cảm nói, “Hiện giờ nếu như các ngươi rời khỏi nơi này, ta có thể buông tha cho các ngươi. Bằng không, đừng trách ta không nể tình.”

“Khố Mã!”

Vừa dứt lời, Độ Ách Tán trong tay Khố Mã đã xoay tròn, những cánh hoa mạn châu sa hoa uốn lượn bên trên phảng phất như có được sinh mệnh cũng bắt đầu biến hoá, hai viên Dẫn Hồn Linh buộc trên cán dù cũng chập chờn phát ra âm luật tinh xảo mê người. Khiên Na cũng lập tức hai tay kết ấn, đọc chú văn, Trảm Nghiệp Kiếm rực lên ánh lửa xanh, kiếm khí hạo nhiên dâng trào về phía ma mị khí tỏa ra trên tán dù.

Hai luồng sức mạnh va vào nhau, từng vòng khí lưu như gợn sóng nhanh chóng quét ngang cả cung điện dưới lòng đất.

Khiên Na cảm thấy có ánh sáng trắng lóe lên, nhất thời khó có thể mở mắt ra. Gã dùng cánh tay che lại mắt, đến lúc buông tay xuống, lại cảm thấy kinh sợ vì mình đang ở trong một căn phòng, dường như là phòng của con người.

Đây có vẻ là thư phòng của một vị công tử, trên giá sách bên tường chất đầy bạt ngàn những sách, toàn bộ đều là những cuốn sách lớn như “Đại Học”, “Trung Dung”, “Lễ Ký”. Bóng đêm bên ngoài cửa sổ đã sâu thăm thẳm, xa xa vọng tới tiếng người gõ mõ cầm canh đang gõ lên mõ, nhưng trên tấm bàn rộng lớn này vẫn còn một cây nến đỏ đang sáng, đã cháy tới hơn một nửa, giọt nến như máu chất đống dưới chân nến. Trước án thư là một đứa bé nho nhỏ đang ngồi, đứa bé trai chỉ chừng sáu, bảy tuổi, bị cái bàn kia làm cho trông càng nhỏ gầy hơn. Trước mặt nó đặt một chồng nhạc phủ thi tập dày, cái đầu nhỏ đang gục xuống từng cái một, khóe miệng có nước miếng chảy ra, hiển nhiên là đã buồn ngủ không chịu được.

Nhìn bộ dạng của đứa bé, Khiên Na lại nhớ tới Nhan Phi khi còn nhỏ, ban đêm cố thức học thuộc lòng khẩu quyết tâm pháp nội công mình dạy cho cũng là bộ dạng như vậy. Trong lòng mới vừa cảm thấy mềm mại hơn, lại thấy kỳ quái vì tại sao mình ở nơi này, gã chợt nghe thấy cửa phòng mở ra, một người phụ nữ trung niên bưng một bát đường lê thủy đi vào. Bà ta cứ thế đi qua bên người Khiên Na, tựa như không nhìn thấy gã, đi đến trước án thư. Vừa thấy đứa bé trai kia đang ngủ gà ngủ gật, nụ cười trên mặt người đàn bà kia lập tức biến mất, đặt mạnh bát xuống bàn, trực tiếp đi tới nắm lấy đầu đứa bé kia rồi táng cho nó một cái bạt tai. Đứa bé kia mơ mơ màng màng bị đánh tỉnh, vừa nhìn thấy người phụ nữ kia, đã tức khắc sợ đến mức trợn to hai mắt, “Mẹ?”

“Bảo ngươi học thuộc thơ ngươi lại lười biếng như vậy! Ngươi nhìn A Kiến bên nhà họ Lý xem! Người ta đã học được ba trăm bài thơ Đường rồi! Ngươi nhìn lại ngươi xem! Sao ngươi lại không có tiền đồ như vậy! Qua mấy tháng nữa là thi Đồng Tử rồi! Nếu như ngươi không thi đậu được, xem ta có lột da ngươi ra không!” Bà ta vừa mắng vừa dùng hết sức đánh lên mông đứa bé kia, đánh cho nó gào khóc lớn tiếng, nước mắt nước mũi nhem nhuốc cả mặt.

Bà ta mắng xong, mới dí bát đường lê thủy vào trước mặt đứa trẻ, “Nhanh uống đi! Uống xong tiếp tục học! Không học được thì đừng hòng đi ngủ!”

Đứa bé kia mới vừa khóc quá dữ, không muốn uống, song ngay sau đó đã bị bà ta quạt cho một bạt tai, “Lão nương nhọc nhằn khổ sở nấu cho ngươi, không biết cảm ơn còn kén cá chọn canh, ngươi đúng là đồ bất hiếu!”, làm cho đứa bé sợ tới nỗi không thể làm gì khác hơn là vừa thút thít vừa nhét lê vào miệng, bộ dạng vừa khóc vừa ăn làm người nhìn vào đều sẽ tan nát cõi lòng, mà cố tình là người đàn bà kia lại hoàn toàn thờ ơ không động lòng. Bà ta vậy mà lại tìm một sợi dây đến, gỡ búi tóc của đứa bé ra, một đầu dây cột lên tóc, một đầu khác buộc vào giá sách phía sau. Làm như vậy, chỉ cần đứa bé kia cúi đầu xuống ngủ gật, lập tức sẽ bị giật da đầu đau đớn tỉnh lại.

“Đừng trách mẹ ác, mẹ đều muốn tốt cho ngươi.” Người đàn bà kia vỗ vỗ khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của đứa bé kia, bưng bát trở về phòng đi ngủ.

Khiên Na nhìn cảnh tượng này, mơ hồ hiểu rõ được đây là nơi nào.

Đây là mộng cảnh của những người giết cha giết mẹ mà Khố Mã Ma La đã từng đã tiến vào.

Khố Mã đang muốn nhốt gã lại đây!

Vậy Nhan Phi thì sao? Liệu nàng ta có gây bất lợi cho nó không?

Gã vội vàng mở cửa ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa ra, bên ngoài lại là cảnh tượng ánh nắng sáng ngời. Đứa bé bảy tuổi vừa mới đọc sách thâu đêm đang nằm nhoài lên bức tường vây thấp, mặt mày ước ao nhìn hai đứa bé con nhà bên đang chơi con quay. Đứa bé nhìn một lúc, rồi dùng vẻ mặt không thuộc về trẻ nhỏ thở dài một hơi, nhảy xuống khỏi thang, ngồi trở lại dưới tán cây hoè trong sân, cầm lấy cuốn Luận Ngữ dưới đất đọc. Song nếu như đi lại gần, sẽ có thể nhìn thấy bên trong cuốn Luận Ngữ kia có đặt một cuốn sách khác, thì ra là một cuốn Oanh Oanh Truyện. Nó nâng hai má, cắn môi, đọc say sưa. Lại không nhìn thấy một người trung niên cao gầy để râu dê đang lại gần từ phía sau.

“Ngươi đang đọc thứ gì?”

Đứa bé kia sợ đến mức làm rơi sách xuống đất, liền vội vã bò lên, “Cha! Con đang đọc Luận Ngữ!”

Gã đàn ông trung niên kia thấy sắc mặt nó hoang mang như vậy, liền nhặt sách lên, lập tức thấy bên trong cuốn Luận Ngữ còn kẹp một quyển sách khác. Khuôn mặt vốn vẫn còn có thể coi là ôn hòa đột nhiên đã trở nên hung dữ, còn kinh khủng hơn cả dạ xoa dữ tợn nhất. Ông ta ném cuốn Oanh Oanh Truyện kia xuống đất, đạp một cước lên bụng đứa trẻ kia, “Súc sinh vô học! Sắp đến kỳ thi Đồng Tử, ngươi còn dám xem sách rác rưởi! Xem ta có đánh chết ngươi không!” Nói xong là một trận đấm đá, mức độ hung ác hoàn toàn không giống như đang đánh lên chính cốt nhục của mình, mà cứ như thể đang đánh kẻ thù. Đứa bé kia ôm đầu lăn lộn giữa đất, liên tục khóc lóc xin tha, “Cha! Con sai rồi! Con không dám nữa!”

Người trung niên kia đánh mệt, liền cúi đầu xuống nhặt thứ bị gọi là “sách rác rưởi” lên, xé rách bươm, vừa xé vừa mắng, “Cha ngươi không có tiền đồ nhiều lần thi không đậu, chúng ta chỉ còn trông cậy vào ngươi. Ta nuôi ngươi lớn như vậy, cho ngươi ăn cho ngươi mặc mời tiên sinh về dạy cho ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy?! Ta cho ngươi biết, thi Đồng Tử lần này nếu như ngươi không thi đậu, ngươi cũng đừng trở về gặp ta nữa, tự mình tìm tảng đá đâm đầu chết đi!”

Trong mắt đứa bé kia tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng, còn có căm hận nồng đậm khó xua tan, làm người nhìn vào đều kinh hãi không thôi. Đây có lẽ chính là vị thần đồng nhỏ tuổi nhất trong số các hung thủ giết người thân, sau đó nó đã dùng thuốc chuột hạ độc chết cha mẹ mình.

Ai có thể tưởng tượng được, một đứa trẻ bảy tuổi lại hận cha mẹ mình đến nước này.

Khiên Na quay người lại, phát hiện cảnh tượng lại một lần nữa thay đổi. Người trước mắt, gã nhận ra được, chính là Tô Lương Đệ đã từng có dịp gặp gỡ trong đại lao Đề Hình ty của Tương Dương.

Nàng đang mặt mày giận dữ lao vào một gian phòng, trên giường có hai kẻ nam nữ đang ôm nhau tằng tịu, thấy nàng xông tới thì đều kinh hoàng. Tô Lương Đệ mặt đẫm nước mắt, đôi môi run rẩy, chỉ vào gã đàn ông kia quát, “Lưu Tuân! Tên súc sinh nhà ngươi! Ngươi không phải là người!”

Gã đàn ông kia vốn vẫn đang kinh hoàng hổ thẹn, nhưng bị nàng ta mắng như vậy, trái lại còn trừng mắt lên, một phát xốc chăn xuống giường, giống như thể hoàn toàn không hề xấu hổ với việc mình đang trần truồng. Dáng người hắn cao lớn, mặt lại lưu manh, hắn áp sát từng bước về phía Tô Lương Đệ, dữ dằn hỏi, “Con đàn bà thối tha, ngươi dám mắng ta?!”

Tô Lương Đệ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi là tên khốn kiếp! Lúc lấy ta ngươi đã nói thế nào?! Ngươi đều quên hết rồi sao?!”

Ai ngờ Lưu Tuân kia lại bỗng nhiên giơ tay quăng một bạt tai lên mặt Tô Lương Đệ, chân nàng lảo đảo, lập tức sẽ ngã nhào xuống đất, gò má trắng nõn cũng sưng vù lên. Lưu Tuân kia chỉ tay về phía nàng mắng to, “Trên giường y như con cá chết, ta đã sớm chán ngấy ngươi. Ngươi còn dám mắng ta?!” Vừa nói vừa tàn nhẫn đá vào bụng Tô Lương Đệ. Tô Lương Đệ gắt gao che chở bụng mình, không ngừng rít gào, mắt nhìn chằm chằm vào hắn như không dám tin. Một lúc sau, dưới làn váy nàng bắt đầu nhuộm màu đỏ loét.

Thì ra nàng đang có mang.

Đây chính là nguyên nhân khiến Tô Lương Đệ bỗng nhiên trở về nhà mẹ đẻ. Chồng nàng bất trung với nàng, còn đánh đập nàng, đánh cho nàng mất cả con.

Một chớp mắt qua đi, Tô Lương Đệ sắc mặt trắng bệch đeo tay nải, đẩy cánh cửa nhà mẹ đẻ ở Tương Dương. Mới vừa bước vào, đã thấy một bà cụ tóc bạc lưng còng mặt đầy nếp nhăn đang ngồi trên giường khâu đế giày trợn trừng mắt nhìn nàng, nghi ngờ hỏi, “Sao ngươi lại quay về?”

Tô Lương Đệ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Mẹ.”

Bà lão nhìn ra phía sau nàng, “Cô gia đâu?”

“Con trở về một mình. Con muốn ở nhà một thời gian.”

Vừa nghe thấy vậy, bà lão bỗng nhiên mắng xối xả như trút nước, “Thứ của nợ! Có phải là ngươi làm ra chuyện gì có lỗi với cô gia rồi bị người ta đuổi ra ngoài đúng không?! Ta vất vả lắm mới nhờ cậy người ta tìm được cho ngươi một mối hôn nhân tốt như thế! Sao ngươi lại không bớt lo đi được thế nhỉ!”

Hai mắt Tô Lương Đệ rơm rớm nước mắt, nàng chợt nở nụ cười, “Mối hôn nhân tốt? Ha ha ha ha… Lúc trước con rõ ràng đang yêu Thủy ca, mẹ lại ghét bỏ chàng là con nhà thương nhân, một khóc lóc hai làm ầm ba thắt cổ chia rẽ chúng con, nhất định phải gả con cho tên súc sinh Lưu Tuân kia! Mẹ có biết hắn gian díu với người khác sau lưng con không!”

“Vô liêm sỉ! Thân là đàn bà sao có thể mắng mỏ chồng mình! Dù cho chồng mình có lỗi tày trời, nhịn một chút thôi là qua. Lại nói đàn ông tam thê tứ thiếp có gì đáng ngạc nhiên, ngươi lại làm bậy gì! Chuyện lọt ra ngoài, cuối cùng người chịu thiệt còn không phải là chính ngươi sao! Nếu như chuyện này bị truyền đi, mẹ ngươi còn nhìn mặt người khác được nữa không?! Còn không mau trở về, van cầu chồng ngươi tha thứ cho ngươi!”

Tô Lương Đệ ngây người, có lẽ là làm thế nào cũng không nghĩ tới, kể cả vào lúc như thế này, mẹ nàng vẫn đứng về phía người ngoài.

Tại sao mẹ lại không hề hỏi thử mình xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Mẹ có biết rằng giờ ngay đến đứa con mà mình cũng mất luôn rồi không?

Tô Lương Đệ buồn bã hỏi mẹ nàng một câu, “Mẹ, mẹ không đau lòng vì con sao?”

Đinh bà bà kia thờ ơ buông tiếng cười nhạo, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc trong tay mình, “Người đã bao lớn rồi, còn làm nũng cái gì. Ngươi muốn ở hai ngày cũng được, nhưng sau hai ngày ngươi nhất định phải trở lại. Ở nhà cũng đừng nghĩ tới chuyện cơm đến há mồm áo đến đưa tay, biết thân biết phận làm việc, hiểu chưa?”

Lại xuất hiện thêm vài cảnh tượng tương tự đến từ mộng cảnh của những người khác nhau, người nào cũng có quan hệ như kẻ thù với cha mẹ mình. Những người làm cha làm mẹ đó, trong miệng luôn nói “Đều muốn tốt cho con”, “Chúng ta yêu con nên mới quản con”, mà mọi chuyện làm ra đều là chỉ vì tốt cho họ, không hề nhìn ra được một chút đau lòng và thương yêu nào. Bọn họ không nhìn thấy những đau khổ và âm u dần tích tụ trong nội tâm con mình, cũng không nhìn thấy linh hồn thống khổ đang từng bước đi về hướng cực đoan.

Khiên Na chợt nhớ tới Bạch Vô Thường Tạ Vũ Thành từng nói, mệnh hồn của những cha mẹ bị giết đó đều mất tích.

Gã lại nghĩ đến, nuôi anh cổ cần dùng mệnh hồn con người và thi thể quỷ.

Chẳng nhẽ…

Khiên Na rùng mình. Nếu như việc này là Phong Đô bày mưu đặt kế, tại sao nhất định phải lựa chọn mệnh hồn của cha mẹ bị chính con đẻ mình giết? Tại sao lại cần nuôi anh cổ? Là ai đang muốn trường sinh bất lão?

Nhìn bộ dạng miệng kín như bưng của Tạ Vũ Thành, chẳng lẽ… việc này thậm chí còn liên quan tới thiên đình?