Địa Ngục Trần Gian

Chương 114: Quái vật



Cười người chớ vội cười lâu!

"Ngươi đã nói ta là rác rưởi, như vậy hiển nhiên kẻ chết trên tay ta như ngươi thậm chí còn không bằng rác rưởi." Tôi bĩu môi, Vô Địch Đạo Tâm trong cơ thể chập chờn dao động.

Từ sau khi đánh thắng Huyền Không, tôi nhận ra mình đã có thể điều khiển được Vô Địch Đạo Tâm. Sau khi đánh bại Kim Chính Nguyên thì mối liên hệ đó lại càng mạnh mẽ.

Những mảnh vỡ của Vô Địch Đạo Tâm ban đầu vốn không hề có phản ứng, nhưng sau từng trận thắng bây giờ tôi thậm chí có thể điều động một phần sức mạnh nó.

Nói cách khác, nếu cứ tiếp tục thắng như vậy, tôi hoàn toàn có thể khiến cho Vô Địch Đạo Tâm khôi phục. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cũng nóng lên.

Lúc này không biết ai dẫn đầu mà những âm thanh trong sân vốn nho nhỏ đã dần trở nên rõ hơn. Ban đầu chỉ có một hai người, về sau thì gần như toàn bộ đệ tử Huyền Môn đều vỗ tay hoan hô!

"Một chuỗi ba!"

"Một chuỗi ba!"

"Một chuỗi ba!"

Tiếng hoan hô ầm ĩ ấy dường như muốn lật tung cả Hoa Sơn!

Người Vĩnh Dạ nghe vậy thì mặt mày tái mét, đương nhiên là bọn họ biết điều này có nghĩa là gì. Lúc trước đều là người bên Vĩnh Dạ thắng một chuỗi ba trận liên tục, khi nào đến lượt phe Huyền Môn như vậy!

Nhưng người đang đứng trên đài kia đã tạo nên nhiều kỳ tích như vậy, có khi hắn thật sự có thể tạo nên một chuỗi ba nữa trên lôi đài vốn đã sắp vào trận chung kết này!

"Bọn họ điên thật rồi à?" Long Chính sư huynh hơi tức giận mà cười: "Họ thật sự cho rằng Long Tâm sư đệ không biết mệt sao?"

"Không thể tiếp tục đánh như vậy được, thực lực của Long Tâm là lá bài tẩy cuối cùng của chúng ta, nếu để lộ thực lực quá sớm sẽ không tốt!" Trương Long Kiếm vốn im lặng nãy giờ cũng mở miệng nói.

"Đúng thế, hiện giờ đệ ấy quá mạnh, cho dù song tử tinh của Trương gia như chúng ta mà đối đầu với đệ ấy sợ là cũng không dễ chịu gì. Mấy ngày trước ta còn có thể thoải mái hóa giải thế tấn công của đệ ấy, giả dụ lúc đó đệ ấy có được thực lực như bây giờ thì có đánh chết ta cũng không dám lên ngăn cản." Long Chính sư huynh cười khẽ một tiếng.

"Người khác một tháng leo lên được một trọng thiên đã coi là rất nhanh rồi, thế mà tiểu tử này một ngày một trọng thiên, quá là khủng bố. Nếu người mạnh nhất trong thế hệ tên đệm Long là hắn thì ta sẽ phục." Trương Long Kiếm thở dài một hơi, tuy không muốn thừa nhận nhưng sự thật là như vậy.

Đối đầu với một kẻ giống như quái thú là Trương Long Tâm, bản thân hắn cũng không tự tin chút nào!

Đoán chừng chỉ mấy ngày nữa là mình sẽ bị vượt thôi, không biết hắn tu luyện như thế nào mà khiến người ta cảm thấy tên tiểu tử này leo lên cửu trọng thiên như đang đi lên cầu thang vậy.

Long Chính sư huynh cũng cười khổ một tiếng: "Bảo sao ngươi cứ nhắm vào vị trí đứng đầu của ta như vậy, hóa ra là vì không phục."

"Nếu là ngươi ấy, ta liều mạng vẫn có thể vượt được, nhưng là hắn, ta cảm thấy có giảm thọ cũng chả vượt nổi!" Trương Long Kiếm gật đầu, rất thẳng thắn.

"Vậy bây giờ tính sao? Gọi tiểu tử đó xuống nhé?" Long Chính sư huynh dò hỏi.

"Gọi hả? Sao phải gọi? Giờ chúng ta bảo hắn xuống, sau này chắc chắn hai ta sẽ bị bêu danh khắp Huyền Môn, có khi song tử tinh Trương gia sẽ biến thành hai huynh đệ nhát gan sợ chết ấy chứ." Trương Long Kiếm cười chua xót.

Long Chính sư huynh bĩu môi: "Long Kiếm, trước kia sao ta không phát hiện ngươi cũng có khiếu hài hước nhỉ?"

Trương Long Kiếm trợn mắt với Long Chính sư huynh một cái, không nói tiếp.

Lúc này tôi vẫn đứng trên võ đài, tuy kiếm khí đã bị tiêu hao khá nghiêm trọng nhưng không phải là không còn sức đánh trận nữa. Có thể nói là lúc này chiến ý của tôi càng cao hơn!

Tôi hiểu rõ rằng cứ chiến đấu với cường độ cao liên tục như vậy chắc chắn sẽ lộ hết các lá bài tẩy của mình, còn nếu giữ thực lực lại thì sau này khi đánh với Cao Thiên Vũ sẽ nắm chắc hơn!

Cho nên vấn đề chính của hiện tại là tiếp tục đánh hay từ bỏ để giữ lá bài tẩy.

Tôi nắm chặt tay, lúc này Tiểu Phật Gia nói: "Xuống đi, phía đối diện chỉ còn một lục trọng thiên và một bát trọng thiên, để Long Kiếm sư huynh của ngươi lên đánh bại một và tiêu hao một, sau đó Long Chính sư huynh của ngươi lên là chắc chắn dễ dàng xong ván. Bây giờ ngươi đánh tiếp sẽ làm bản thân bị lộ, chính ngươi cũng biết mà. Nếu để lộ con bài chưa lật thì việc đánh bại Cao Thiên Vũ sẽ rắc rối hơn nhiều."

"Nhưng như vậy không phải là ta sợ hắn hay sao?!" Tôi nheo mắt lại, hít sâu một hơi: "Nếu tôi đánh bại hắn thì phải đường đường chính chính, còn chưa bắt đầu đã muốn ẩn giấu thực lực thì là gì, chưa đánh đã thua à? Không còn con bài tẩy thì tạo ra một con bài khác là được!"

Nói xong, tôi lập tức cảm thấy mảnh vỡ Vô Địch Đạo Tâm trong cơ thể rung lên dữ dội, có vẻ bắt đầu từ từ tập trung lại.

"Cường giả chi tâm!" Tiểu Phật Gia khiếp sợ thốt lên: "Xem ra sắp tới lúc Vô Địch Đạo Tâm khôi phục rồi. Tiểu tử ngươi đúng là khiến ta nhìn không thấu. Ta chưa bao giờ gặp kẻ nào hung tàn như ngươi, không biết là ngươi tự tin hay là ngốc nữa?"

"Là tự tin ngu ngốc thôi. Nếu đã quyết định đập tan kế hoạch của Vĩnh Dạ, hiện giờ ta đã có thực lực như vậy rồi, cứ đánh thẳng mặt bọn chúng không phải là được sao!" Tôi nhìn đám người Huyền Môn đang tung hô điên cuồng, chầm chậm giơ tay lên!

Ngay khi tôi giơ tay lên, tất cả người của Huyền Môn mặt đỏ phừng phừng, nhìn chằm chằm vào tôi. Mọi bực tức mà bọn họ phải chịu từ Vĩnh Dạ trong hai ngày này đã bộc phát ra trong hôm nay!

Tôi chậm rãi hạ ngón tay xuống, âm thanh nhàn nhạt vang khắp ngọn núi: "Tiếp theo!"

"Phù phù phù!"

Lửa được đốt lên khắp sân, ai nấy đều hét to.

"Trương Long Tâm. Một chuỗi ba!"

"Trương Long Tâm, một chuỗi ba!"

"Trương Long Tâm, một chuỗi ba!"

...

Những âm thanh ấy đan xen vào nhau tạo nên một phản ứng mãnh liệt và khủng khiếp, tạo nên sự đối lập rõ ràng với khí thế của Vĩnh Dạ.

Nhìn người Huyền Môn với khí thế cao ngất, Vĩnh Dạ thiên sư ngồi trên đài cao chẳng những không tức giận mà còn cười khoái trá: "Leo càng cao ngã càng đau, Trương Long Tâm, à không, Giang Lưu, ta tin ngươi sẽ tới tìm ta, nhanh thôi!"

Chưởng giáo của các nơi như Toàn Chân, Lưu Ly tự, núi Võ Đang, Bồ Đề môn thì lúc này mặt mày ai nấy đều bí xị.

Bọn họ biết rõ nếu cứ tiếp tục thế này bọn họ sẽ không có cơ hội ra tay, tiểu tử đó rất biết cách lôi kéo lòng người, phải nhanh chóng ra tay mới được.

Người như vậy ắt phải trừ khử triệt để trước khi hắn mạnh lên.

Khi bầu không khí sôi trào tới mức cao nhất, một bóng người phía Vĩnh Dạ đi lên đài. Đây là một thanh niên có mái tóc màu đỏ. Khi hắn bước lên, tôi có thể cảm thấy người hắn tỏa ra một thứ sóng nhiệt.

Đó là một kẻ chơi lửa!

Hơn nữa đạo hạnh khá cao!

"Thật đúng là thứ không biết chữ chết là gì, chỉ là 'nỏ mạnh hết đà' mà thôi. Ngươi đã muốn một chuỗi ba thì hôm nay ta sẽ đưa ngươi vào trong mộ!" Tên thanh niên tóc đỏ kia nhìn tôi chằm chằm, mở miệng nói.

Tôi nhún vai: "Giết được ta trước rồi hãy nói lớn. Hay là người Vĩnh Dạ các ngươi đều thích ra oai như vậy? Nói thật ta cảm thấy nếu đây không phải là so đấu pháp hay đạo pháp, mà là khua môi múa mép thì Vĩnh Dạ các ngươi đúng là vô địch thiên hạ rồi!"

"Ngươi!" Thanh niên tóc đỏ quát lên, hơi lửa nóng rực trên người lại càng nóng bỏng hơn.

Tôi hoàn toàn không thèm nhìn hắn mà quay xuống nhìn kẻ vẫn còn chưa đi lên ở bên dưới đài, kẻ mạnh nhất của tiểu tổ này, bát trọng thiên!

Thấy tôi không thèm để ý đến mình, thanh niên tóc đỏ cảm thấy giận dữ, không thể nhịn được nữa: "Đi chết đi!"

Dứt lời, một ngọn Thất Thải Lưu Ly xuất hiện trước mặt hắn, trông khá giống với Thất Thải Lưu Ly của Huyền Không nhưng thứ này trông tinh xảo hơn, mà khí thế nó tỏa ra cũng mạnh hơn.

"Lửa trời sáng rực, hãy nghe lệnh ta, hỏa linh tới đâu, không lưu một tấc!" Tên thanh niên tóc đỏ lập tức hít sâu một hơi khiến bụng phồng lên. Một hơi này của hắn đã hút hết tất cả thiên địa khí xung quanh.

Mà khí thế của ngọn Thất Thải Lưu Ly cũng bắt đầu tăng vọt, không châm lửa mà tự cháy.

Lúc trước tôi từng đấu với Huyền Không nên biết rõ quá trình này, tôi khẽ cười, lục trọng thiên mà thôi, còn chẳng bằng tên Kim Chính Nguyên lúc trước, thế mà lại lớn tiếng trước mặt tôi!

Sở dĩ tôi chưa ra tay là vì lúc trước đã tiêu hao quá nhiều kiếm khí, hiện giờ đang muốn dần dần phục hồi.

Người khác cũng nhanh chóng nhận ra sự bất thường của tôi, vì so với thanh niên tóc hồng khí thế đang tăng vọt kia, khí thế của tôi quả thực yếu ớt như một ngọn lửa nhỏ.

"Chuyện gì vậy, ban nãy Trương Long Tâm đã tiêu hao sạch nội khí rồi hả? Sao còn chưa ra tay?"

"Đúng vậy, biện pháp tốt nhất để đối phó với loại dùng lửa này chính giải quyết hắn trước khi hắn kịp ra tay, chứ chờ khi hắn ngưng tụ đủ nội khí rồi thì khó giải quyết lắm."

"Sao hắn còn chưa hành động đi!"

Lúc này thanh niên tóc đỏ đã tập hợp đủ nguyên khí trời đất, và hiển nhiên cũng nhận ra sự bất thường của tôi, bèn cười khẩy nói: "Miệng cọp gan thỏ mà thôi, hại ta suýt nữa cho rằng ngươi còn sức chiến đấu. Ngươi đã cạn kiệt nội khí thì đừng trách sao ta giết ngươi!"

"Ngươi sẽ chết vì ngươi quá kiêu căng, không để dành chút nội khí nào mà dám đấu với ta!"

Roạt roạt!

Một ngọn lửa lớn được gã phun ra, hóa thành sóng nhiệt cuồn cuộn đánh úp tới phía tôi.

Tôi khẽ cười một tiếng, giơ mũi chân lên gõ nhẹ xuống võ đài. Khi sóng nhiệt tới trước mặt, tôi lập tức né tránh, ngọn lửa kia đốt nơi tôi vừa đứng thành nham thạch nóng chảy.

Tôi vừa né tránh vừa hấp thu kiếm khí khiến kiếm khí trong cơ thể nhanh chóng khôi phục. Bề ngoài thì tôi vẫn giả vờ chật vật né tránh ngọn lửa của hắn.

"Hắn tránh đòn kìa, lúc trước khi đối chiến với Huyền Không, Trương Long Tâm đều là lấy cứng chọi cứng, chẳng lẽ thật sự không đủ nội khí sao?"

"Thôi xong rồi, ngươi nói xem chúng ta 'nóng đầu' lên thì thôi, sao Trương Long Tâm không có nội khí mà cũng 'nóng đầu' theo là sao!"

"Nhìn ra rồi à?" Lúc này Cao Thiên Vũ hỏi một tên béo đang ăn như hổ đói.

Tên béo vừa ăn vừa gật đầu: "Cậu em vợ này của đệ, mặt ngoài thì nhìn như không có nội khí, kỳ thực vẫn còn hơn nửa. Hắn né tránh là nhằm kéo dài thời gian hòng khôi phục nội khí để chút nữa tiện chiến đấu với Lận Dung mà thôi."

"Em vợ?" Cao Thiên Vũ ngẩn ra: "Tên Trương Long Tâm đó thành em vợ của đệ từ lúc nào?"

"Đệ thích sư tỷ của hắn nên dĩ nhiên hắn là em vợ của đệ rồi, không thì sao?" Tên béo nhìn Cao Thiên Vũ với ánh mắt ám chỉ đó là điều đương nhiên: "Sư huynh đần thật đấy."

Cao Thiên Vũ cười khổ, giơ tay sờ đầu tên béo, mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo: "Sợ là người mà đệ thích lại yêu sư đệ của mình ấy chứ."

Cao Thiên Vũ không nói câu này ra, nhưng hắn thầm quyết định nếu đụng đầu với Trương Long Tâm thì hắn sẽ giết tên này, bởi thứ mà sư đệ hắn muốn không thể để kẻ khác có được!

Hắn nheo mắt nhìn người trên đài, ánh mắt đầy địch ý.

Được rồi, để ta xem kẻ tạo ra kỳ tích như ngươi rốt cuộc có năng lực gì mà khiến thiên sư Vĩnh Dạ cũng cứu ngươi một mạng!

Một chiêu không trúng, gã tóc đỏ chưa từ bỏ ý định, bắt đầu chuyển động. Huyền Thiên Chân Hỏa được phun ra từ trong miệng hắn cũng chuyển động theo, càn quét khắp võ đài.

Những mảng đá xanh bị Huyền Thiên Chân Hỏa quét qua đều tỏa ra hơi nóng ngùn ngụt.

Tuy Huyền Thiên Chân Hỏa không bằng Tam Muội Chân Hỏa, nhưng nó cũng là một trong ba tiểu hỏa của đạo môn, không thể coi thường, nhiệt độ của nó thậm chí có thể nung chảy cả cục sắt trong giây lát!

Vì bị Huyền Thiên Chân Hỏa này thiêu đốt, linh khí trong trời đất cũng trở nên dày hơn khiến tốc độ phục hồi của tôi cũng nhanh hơn.

Còn tôi thì lại né tránh rất nhanh, chờ khi phun hết khí trong miệng ra hắn mới hổn hển nhìn tôi nói: "Có giỏi thì ngươi mặt đối mặt đánh một trận hẳn hoi, chỉ chạy trốn thì có bản lĩnh gì!"

Lúc này lượng kiếm khí trong cơ thể tôi đã phục hồi được tám, chín phần, tôi làm vẻ nghiền ngẫm nhìn hắn: "Ngươi chắc chắn là muốn mặt đối mặt đánh một trận hẳn hoi?"

"Đừng lảm nhảm, có giỏi thì mặt đối mặt mà đánh! Nhảy nhót chỗ này chỗ kia như khỉ thì là anh hùng hảo hán gì!" Tên thanh niên tóc đỏ nói xong, lại định tiếp tục hít vào.

"Được thôi!" Tôi dừng lại: "Nếu ngươi đã muốn quyết đấu chính diện, ta sẽ đấu chính diện với ngươi một phen!"

"Có ý gì?" Hắn mới hút được một nửa lượng khí, không ngờ là tôi lại thật sự dừng lại nên không kiềm được vui mừng.

Muốn chết!

Tôi nào quan tâm đến những suy nghĩ đó của hắn ta, lúc này tôi không cần phải hấp thu thêm kiếm khí nữa bởi lượng kiếm khí còn lại cũng sẽ được bổ sung nhanh chóng, chờ lát nữa khi đối đầu với kẻ mạnh nhất phía bên kia, tôi chắc chắn đã ở trạng thái mạnh nhất.

Cho nên tôi mím môi, dùng kiếm khí thôi thúc Tâm Kiếm mạch trong cơ thể.

Nếu ngươi đã muốn đánh chính diện, vậy thì theo ý muốn của ngươi!

Kiếm khí thôi thúc Tâm Kiếm mạch khiến kiếm ý lạnh lẽo tận xương tủy ùn ùn kéo tới phía gã tóc đỏ đang hít khí. Hắn bị kiếm ý áp chế, trực tiếp ợ một tiếng phun hết linh khí vừa mới hút ra ngoài.

Lúc này kiếm ý đã khóa chặt lấy hắn, với trạng thái hiện giờ hắn đã bị trói chặt, hoàn toàn không thể cử động!

"Đây là thứ gì? Không phải hắn chỉ là ngũ trọng thiên sao? Vì sao có thể dùng khí thế trấn áp được ta?!" Hắn ta bắt đầu sợ hãi, bởi vì sợ hãi mà hai mắt mở lớn.

Lúc này hắn mới nhận ra kẻ tên là Trương Long Tâm ở trước mặt hoàn toàn không sợ hắn, và cũng không phải là không còn nội khí, rõ ràng hắn đang coi mình như khỉ mà đùa giỡn!

Làm sao hắn có thể không còn nội khí, hơn nữa cho dù không còn nội khí thì khí thế của hắn đã mạnh như vậy, chỉ cần dựa vào khí thế khủng khiếp này đã có thể giết chết ta rồi, đâu cần tới nội khí gì nữa.

Đây...

Mình vừa làm cái gì vậy?

Tại sao lại đi khiêu khích con quái vật này?