[Địa Sư Kiều Mặc Vũ] Lạc Trong Núi Ai Lao

Chương 14



26.

Trước đó tôi đã tranh thủ bói một quẻ, đường sống duy nhất nằm trên con sông này.

Giang Hạo Ngôn cũng dẫn theo những người khác nhảy xuống, chúng tôi ở trên mặt sông nhìn đám người Đồng Uy chìm trong ảo giác, người một nhà đánh nhau, loạn thành một đống lớn.

Tôi thở ra

"Tất cả mọi người đều biết bơi, vậy thì cứ bơi thẳng xuống dưới, nhất định có thể ra ngoài bình an."

"Thật đáng sợ, làm tôi sợ muốn c.h.ế.t."

Chu Chu bơi về phía tôi.

Giang Hạo Ngôn trừng mắt nhìn cậu ta.

"Cút qua một bên."

Chu Chu co rúm người lại, ấm ức mà rẻ nước và bơi một mình về phía trước.

Con sông không sâu nhưng dòng nước chảy mạnh, kỹ năng bơi lội của tôi không tốt lắm, bị mạch nước ngầm cuốn đi vài lần liền cảm thấy bủn rủn tay chân. May mà Giang Hạo Ngôn vẫn bơi bên cạnh tôi, tôi đặt một bàn tay lên vai hắn, hai người chúng tôi ôm nhau rồi để nước cuốn về phía trước.

Giữa dòng nước lạnh như băng, hơi thở nóng bỏng của Giang Hạo Ngôn vang lên bên tai tôi.

"Kiều Mặc Vũ, tôi..."

"Đừng nghĩ lung tung, có c.h.ế.t tôi cũng không nhận cậu làm đồ đệ đâu."

Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy, Giang Hạo Ngôn thở dài, không nói nữa.

Trôi nổi giữa dòng sông khoảng nữa tiếng, thân thể tôi bỗng nhiên bay lên không trung rồi sau đó rơi xuống. Không khí trong lành từ bên ngoài núi ập vào xoang mũi, tôi vừa ngẩng đầu đã thấy trời tối rồi. Hôm nay là một ngày trăng tròn, trăng sáng ngời ngời treo trên bầu trời cao.

Dòng nước chậm dần lại, chúng tôi chật vật leo lên bờ.

Sống sót sau tai nạn, những người khác kích động tới mức khóc nấc lên.

"Môn chủ, phiến đá vừa rồi vẽ cái gì vậy, sao không thể mở ra được?"

Trần Trinh nằm úp sấp ở một bên vừa thở vừa nhìn tôi với ánh mắt ngập tràn tò mò.

Tôi nằm gối đầu lên trên thảm cỏ.

"Ông biết thuật Chúc Do không?"

"Người có bệnh thì cầu thầy thuốc, nhưng ở phương Bắc chỉ dùng chú, chỉ mười câu là hết bệnh."

"Thần y thượng cổ chữa bệnh bằng cách niệm chú là hết, hoa văn trên phiến đá vừa rồi chính là một lời chú."

Tất cả mọi người trừng to mắt, Lâm Tân cười lạnh.

"Chú? Ha ha, chỉ là ám chỉ tâm lý mà thôi."

Chu Chu chen miệng nói:

"Kiều đại sư, đó là loại chú gì vậy, ngài không giải được à?"

Tôi lắc đầu: "Không giải được, tôi không tinh thông thuật chú đâu."

"Bọn họ ở đó, tôi nghe tiếng người nói chuyện."

Chỉ trong chốc lát, ở nơi xa có tiếng người truyền đến, hàng loạt cảnh sát và đội cứu hộ ùn ùn kéo tới.

27.

Chúng tôi được cứu ra một cách thuận lợi, trên sông vẫn còn mấy người mặc đồ đen dạt xuống, một số bị b.ắ.n, một số vẫn còn sống, họ đều bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn. Nhưng mà chỉ tội mang theo s.ú.n.g ống thôi cũng đủ cho bọn họ ngồi vài năm rồi.

Bên ngoài đã rối loạn thành một nùi, dưới sự chèn ép của các bên liên quan, cuối cùng tổ tiết mục phải bác bỏ tin đồn, giải thích rằng tất cả là giả, đều được thu sẵn, họ chỉ dùng hiệu ứng đặc biệt mà thôi.

Mọi người liền chửi ầm lên nhưng cũng có người không tin, kiên định cho rằng tất cả đều là sự thật.

Dù thế nào đi nữa thì bằng một cách đặc biệt nào đó, tôi đã vô cùng hot, tên tôi nằm ở trên hot search tận một tháng trời.

Tôi không quan tâm những thứ này bởi vì tôi đã gặp một chuyện vô cùng phiền phức, lệnh bài gỗ lôi kích của tôi biến mất rồi.

Tôi lung tung cả cái ba lô và quần áo cũng không tìm thấy.

Lệnh bài gỗ lôi kích có hơi thở của tôi trên đó, mặc dù bị nước cuốn trôi nhưng cũng sẽ chỉ nổi xung quanh người tôi, tại sao tôi lại không biết gì cả nhỉ. Suy nghĩ nửa ngày, tôi cảm giác Chu Chu là người đáng nghi ngờ nhất.

Tôi liên lạc với cậu ta thông qua tổ tiết mục, thế nhưng gọi kiểu nào thì cậu ta cũng không bắt máy.

Chốc lát sau, điện thoại rung lên, tôi vừa mới ra đã thấy Đồng Phúc Sinh gửi cho tôi một tấm hình.

Trên hình ảnh, tấm lệnh bài của tôi đang nằm trên một cái mâm bằng vàng.

"Từ hôm nay trở đi, tôi là môn chủ của Phong môn nha~~~"

Còn dùng ba dấu ngã nữa chứ, tôi tức giận mà cầm lấy điện thoại, gửi một loạt tin nhắn bằng giọng nói dài 60 giây cho Đồng Phúc Sinh.

"Hi hi hi, Kiều môn chủ đừng nhỏ mọn như vậy chứ. Cô đánh mất vàng của tôi thì phải đền cho tôi một cái lệnh bài chứ. Nói không chừng sau này cô còn phải vội vàng cầu xin tôi giúp đỡ đó."

Tôi ném điện thoại xuống, đen mặt đi vào phòng tắm.

Lúc tắm rửa, tôi cảm thấy sau lưng ngứa ngáy, tôi đi đến trước gương nhìn thử.

Phát hiện vết móng tay tôi vừa cào trên lưng từ từ biến thành một hoa văn hình ngôi sao năm cánh.

- -----Hoàn------

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!