[Địa Sư Kiều Mặc Vũ] Lạc Trong Núi Ai Lao

Chương 9



17.

“Từ giờ trở đi, không được cho bất cứ ai lên núi, tôi sẽ đi tìm nhóm Vương Cường về. Tôi không có đùa, càng nhiều người đi lên thì càng nhiều mạng người hơn, tôi không đảm đương nổi trách nhiệm này đâu.”

Tôi cầm bộ đàm với vẻ nghiêm nghị rồi nhanh chóng nói một tràng khiến phó đạo diễn choáng váng đầu óc luôn,

Đặt bộ đàm xuống, vẻ mặt tôi trở nên nghiêm túc, tôi nhìn nhóm Lâm Tân.

"Hiện giờ tôi không rảnh lo cho các người đâu, các người lập tức men theo hướng này đi xuống núi, thấy ai cũng không được phản ứng, lập tức đi ngay."

Tôi lấy dây đỏ trong túi ra, treo đồng tiền lên đó, cột vào tay nhóm người Lâm Tân, mỗi người một dây.

Kênh chat:

"Tới rồi tới rồi, tất cả lui xuống, Kiều đại sư chuẩn bị lên sàn."

"Kịch bản đã được biên hết roài, bây giờ thì ha ha ha, tui tiếp tục coi mấy người diễn nè."

Lâm Tân và chị Bạch hiển nhiên cũng có ý đó, mấy người bọn họ đều nhìn tôi với vẻ châm chọc, chị Bạch cười lạnh một tiếng:

"Không ngờ chương trình lại cho cô độc diễn một mình như thế, chúng tôi tham gia show này đều là để làm nền cho cô ha. Rốt cuộc thì kịch bản của cô là gì thế? Đại sư phong thủy thiên tài cứu vớt tổ tiết mục hả? Đúng là hay ghê, người viết kịch bản cho cô cũng có sức tưởng tượng phong phú lắm đó!"

Kênh chat:

"Chị Bạch, đại diện phát ngôn của cư dân mạng."

"Chị ấy dám nói thiệt luôn kìa, hoàn toàn không sợ đắc tội người chống lưng cho cô ta."

Khuyên tới khuyên lui cũng là thái độ này, tôi tức giận rồi. Cái gọi là lời hay khó thuyết phục người muốn c.h.ế.t, mấy người này vội vội vàng vàng muốn tìm cửa tử, nếu vậy thì không liên quan đến tôi nữa.

"Được được được, muốn đi theo thì đi theo đi, ống kính lo quay mấy người bọn họ đó, đừng quay tôi!"

Tôi tức giận tới mức trợn mắt, lấy một cái chuông đồng tinh xảo trong túi ra.

Đây là chuông Thanh Ngân, quả lắc của chuông dùng nguyên liệu đặc biệt để chế thành, sức nặng vô cùng lớn, ngon gió bình thường không thể làm nó rung, chỉ có gió âm mới khiến nó phát ra tiếng.

Tôi giơ chuông lên, đi quanh chỗ mọi người đang đứng một vòng, tới khi đi đến góc đông bắc thì tiếng chuông vang lên, quả thực phát ra một tiếng giòn vang rất nhỏ.

"Đi bên này."

Chị Bạch: "Hừ, giả ma giả quỷ!"

Sơn tiêu do âm khí biến thành, hiện giờ nó đang mang nhóm người Vương Cường đi, tất nhiên là trở về hang ổ của nó rồi.

m khí nặng hơn so với không khí bình thường, những nơi có môi trường âm khí lưu động thì sẽ hình thành gió âm, thông qua Linh Ngân Đang thì có thể tìm chuẩn xác được nơi có âm khí nặng nhất trên núi này.

18.

Tôi dẫn theo mấy người chị Bạch đi lên trên núi, trước màn hình lớn, vẻ mặt đạo diễn do dự, xoắn xuýt không biết có nên báo cảnh sát cho người lên núi hay không.

"Đạo diễn, mau nhìn đi, số người xem livestream đã hơn hai ngàn vạn, đã lập kỷ lục rồi đó!"

"Top 5 xu hướng tìm kiếm trên Weibo đều là về show của mình. Trời đất quỷ thần ơi, show mình hot quá rồi!"

Thiên thần và ác quỷ trong lòng đạo diễn đánh nhau một phen, rốt cuộc cán cân trong lòng dần dần nghiêng về phía lợi ích tầm thường.

"Tung bản ghi âm lời nói của Kiều Mặc Vũ trong bộ đàm ban nãy ra ngoài đi, đến lúc đó nếu thực sự xảy ra chuyện thì có cô ta lo cái nồi này. Mặt khác, cũng tung tin tức nhóm Vương Cường mất tích ra ngoài luôn, làm cho đề tài này càng lúc càng sôi động hơn nữa."

"Nếu như đợi tới ngày mai mà vẫn không có ai về, vậy thì báo cảnh sát, livestream toàn bộ quá trình."

Tất cả nhân viên công tác đều lu bu công việc, tin tức nhóm người Vương Cường mất tích vừa xuất hiện thì cả cộng đồng mạng đều sôi trào, phòng livestream trực tiếp đột phá kỷ lục lần thứ hai.

"Người địa phương Vân Nam đến đây, để chế nói mấy cưng nghe, truyền thuyết sơn tiêu là thật đó."

"Ha ha, thủy quân đến đây, để tui nói cho mấy bà nghe, sáu trăm tệ là thật đó, tất cả mau đi lãnh tiền nào."

"Tất cả mọi người đừng ầm ĩ nữa, tôi thấy không giống đùa đâu, nhóm người Vương Cương sẽ không gặp tai nạn thật chứ?"

"Dùng não mà suy nghĩ đi, nhiều người tai to mặt lớn như vậy, nếu thực sự xảy ra chuyện thì sao đạo diễn không báo cảnh sát lên núi tìm người, giờ này mà còn livestream Kiều Mặc Vũ à, điên hết rồi chắc?"

Kênh chat ầm ĩ thành một đống bùi nhùi, thật ra đừng nói khán giả trước màn hình, cho dù là người lạc vào khung cảnh kỳ lạ như nhóm người chị Bạch hiện tại, cũng không muốn tin tưởng cách nói ma quỷ phản khoa học này.

Ba người đi theo tôi về phía trước, đủ mọi loại chuyện quái gỡ nhưng Lâm Tân là hóa thân của vua khoa học, cậu ta giải thích từ nhiều góc độ và khía cạnh trên thế giới để chứng minh rằng không có khả năng tồn tại chuyện ma quỷ.

Sau khi đi bộ hơn một tiếng, cuối cùng phía trước đã xuất hiện một cái sơn động hẹp.

Tôi khom lưng đi vào trong hang động, bật đèn pin có ánh sáng siêu mạnh ngoài trời được mua ở tiệm bảo vật.

Sơn động sâu thẳm quanh co, trên đỉnh còn bị che phủ đầy thạch nhũ lớn nhỏ các loại, những giọt nước không ngừng nhỏ giọt, tiếng "tí tách" vang lên liên tục. Chị Bạch đi ở cuối nhóm, chị ta thoáng nhìn vào sâu bên trong, sau đó không tự nhiên mà rùng mình một cái.

"À mà thôi, các người đi vào đi, tôi có chứng sợ không gian hẹp nên đứng ngoài chờ mấy người vậy."

Nói xong không đợi mọi người phản ứng, chị ta đã xoay người đi ra ngoài.

Mọi người vào động chưa tới ba phút, cửa động vốn nên có ánh sáng chiếu vào nhưng khi chị Bạch xoay người lại phát hiện cửa động là một mảng tối đen.

Chị ta nghi ngờ mình nhìn lầm rồi, nhắm mắt một hồi rồi lại mở mắt, sau đó đánh bạo đi tới vài bước, phía trước càng lúc càng đen.

Tôi cầm đèn pin quẹo ở khúc quanh, ánh sáng cuối cùng trong tầm mắt của chị Bạch đã hoàn toàn biến mất.

Một mình chị ra bị giam cầm trong sơn động tối đen như mực, hầu như không thể nào di chuyển.