Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 1171: Cổ kiếm tới (2)



“Khụ khụ, ta thử xem đi. . .”

Trong đầu Đông Phương Ngữ Hinh chợt nhớ tới một cái giọng nói có chút già nua, cái này đúng là. . .

Dường như đã từng nghe thấy , nhưng không có bao nhiêu ấn tượng.

Đang ở lúc nàng nghi hoặc khó hiểu , bỗng nhiên cảm thấy trong tay . . .

Có vật gì đó. . .

Cúi đầu, dĩ nhiên phát hiện. . .

Dựa vào, không thể nào?

Bên tay nàng , lúc nào có thêm một thanh kiếm rồi?

Cái kiếm kia có cái vết nứt, cổ kiếm. . .

Đã biến mất từ lâu, từ lúc nàng đến hiện đại đã từng thấy , nhưng. . .

Sau khi trở về, vẫn chưa từng thấy nó, nhưng lúc này, nó lại tự mình tới.

Uất Trì Tà Dịch không có chú ý tới, lão đầu kia cũng không thấy được.

Cổ kiếm này, tới rất kỳ diệu a.

Mà bản thân nghe được thanh âm. . .

Là nó đang cùng mình nói sao? Đông Phương Ngữ Hinh dám khẳng định bọn họ đều chưa từng nghe thấy.

“Ngươi. . . Ngươi nói ngươi thử xem?”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn cổ kiếm, có phần hoài nghi hỏi.

Đương nhiên, tuy rằng cổ kiếm này không khế ước với nàng , nhưng. . .

Bọn họ có thể dùng thần thức giao lưu, không kinh động người còn lại, đây là một loại rất vật kỳ quái.

“Đúng. . .”

Vẫn thanh âm già nua như cũ , cổ kiếm này, quả nhiên là có phần lâu đời rồi.

“Cái kia, ta gọi ngươi thế nào ? Lão bá sao? Ngươi và chủ nhân cổ mộ này có thể có quan hệ gì sao?”

Đông Phương Ngữ Hinh, đó là cực kỳ thông minh.

Cổ kiếm tại đây bỗng nhiên đích thực xuất hiện, nàng đã ý thức được khả năng có quan hệ với người của cổ mộ rồi.

“Ta cũng không nhớ rõ. . . Thời gian quá lâu. . .”

“Ha ha, vậy sao ngươi thử xem? Vật này đúng là có kịch độc. . .”

“Ta không sao, điểm này độc, với ta mà nói không có gì. . . Chỉ có điều. . .”

Trong đầu xuất hiện hình dạng một ông lão , ông ta chỉ chỉ bụng của mình:

“Ta đây khó chịu, ngươi không phải nói phải giúp ta sao?”

Đây là chỗ vết nứt.

“Lão bá, không phải là ta không giúp ngươi, chỉ là, ta không phải là Luyện Khí Sư, Tà Dịch bọn họ không biết có bản lĩnh hay không, ta hỏi thăm thử xem cho . . .”

Thời gian hai người bọn họ học tập quá ngắn, ai biết có bản lĩnh sửa chữa cái này hay không chứ?

“Hắc hắc, bây giờ trình độ của hắn là không đủ, nhưng chỉ cần thêm một vật dẫn, thì không thành vấn đề. . .”

Lão đầu vẻ mặt tính toán nói, Đông Phương Ngữ Hinh cảm giác không đúng lắm, lão đầu này. . .

Ngươi không cần có vẻ tươi cười . . .

Kinh khủng như thế đi?

Sao cảm giác có thịt mỡ bị ngươi theo dõi thế?

Đương nhiên, Đông Phương Ngữ Hinh không trực tiếp nói chuyện này ——

“Cái vật dẫn gì ?”

“Máu của ngươi. . .”

Máu của nàng?

Dùng máu của nàng, tới sửa chữa thanh cổ kiếm này ?

Cái này không có vấn đề, ở thời hiện đại , có rất nhiều người hiến máu mà?

Cổ đại này, dùng một chút cũng không có chuyện gì.

“Ngươi nói biện pháp, ta sẽ để hắn giúp ngươi tu bổ. . .”

Nói chung, yêu cầu này cũng không quá phận.

Chỉ là, Đông Phương Ngữ Hinh không biết thanh cổ kiếm này đang tính toán cái gì.

Nếu như biết tính toán của nó chính là đứa bé trong bụng của nàng, nàng phỏng chừng sẽ trực tiếp đâm đầu vào tường rồi. . .

Bây giờ cũng là thói đời gì nha, nàng cũng rất khổ bứđược chưa?

Thế nào mỗi một người đều coi trọng bảo bảo của nàng , làm mẹ như nàng đây vậy không phải sẽ nổi tiếng rồi hay sao?

“Ừ, ngươi chỉ cần. . .”

Cổ kiếm nói phương pháp một lần , rất đơn giản, chỉ là ở ngay từ lúc đầu, dùng ba giọt máu, sau đó lúc giữa ba giọt , cuối cùng một giọt kết thúc công việc, nó có thể phục hồi gần như cũ.