Đích Nữ Khó Gả

Chương 104: Đối mặt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ Ly Thu viện trở về, Sở Diệc Dao theo thói quen suy tính những hậu quả có thể phát sinh một lần, đối với Thẩm lão gia tử, kỳ thật trọng điểm không phải ai là người thừa kế, mà là ai có thể đem Thẩm gia phát dương quang đại*, nếu có thể độc bá Kim Lăng càng tốt, đó mới là người khiến ông hài lòng nhất.

*Phát dương quang đại: phát triển, làm rạng rỡ.

Chợt chạm mặt Thủy Nhược Thiên đi ngược hướng, trong tay hai nha hoàn đi theo phía sau bưng thứ gì đó.

"Ta đang muốn đi tìm đệ muội đây." Thủy Nhược Thiên cười nhìn Sở Diệc Dao, thái độ Thủy Nhược Thiên đột nhiên thân thiết khiến Sở Diệc Dao thoáng giật mình, rất nhanh cười gọi một tiếng đại tẩu, dẫn theo Thủy Nhược Thiên cùng nàng trở về Thư Hương viện.

Sau khi thành thân đại phòng nhị phòng kỳ thật chưa từng cùng xuất hiện, Sở Diệc Dao cũng không cần mỗi ngày thỉnh an Nghiêm thị, cho nên đây cũng là lần đầu tiên Thủy Nhược Thiên tới Thư Hương viện, mang nàng ta vào phòng, Sở Diệc Dao sai Khổng Tước đi pha trà, mời nàng ngồi xuống.

Thủy Nhược Thiên nhìn quanh bốn phía một lượt, nói với Sở Diệc Dao, "Thư Hương viện cũng không có thay đổi nhiều thì phải."Thấy Sở Diệc Dao nghi hoặc, Thủy Nhược Thiên khẽ cười giải thích, "Bởi vì Thẩm lão phu nhân là bà cô của ta, lúc nhỏ ta thường đến Thẩm gia, cũng đã tới Thư Hương viện vài lần."

Sở Diệc Dao gật gật đầu, Khổng Tước rất nhanh bưng trà lên, Sở Diệc Dao bưng chén lên cười, "Ta tính tình lười thay đổi."

"Đệ muội khiêm tốn, ta muốn mắc cỡ chết được, lúc ở nhà có nghe nói qua chuyện đệ muội, một nữ tử có thể quản lý chuyện làm ăn tốt như vậy, tiểu muội ở nhà rất sùng bái ngươi." Thủy Nhược Thiên không keo kiệt khen ngợi làm Sở Diệc Dao một phen thụ sủng nhược kinh*, lần này đến thăm chắc chắn không đơn giản đến nói tiểu muội nàng ta sùng bái nàng a.

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

"Coi ta này, quên mất chuyện chính, đây là khối lông nhà ta nhập từ phía Bắc, ta lấy đến tặng ngươi hai khối, tuy nói mùa đông ở đây không quá lạnh, nhưng nữ nhân chú ý chống lạnh tốt hơn." Thủy Nhược Thiên kêu nha hoàn bưng cái khay đồ tới, cầm trong tay đưa sang cho Sở Diệc Dao sờ thử, so với động vật nuôi ở Kim Lăng, khí hậu phía Bắc khắc nghiệt, da lông động vật tự nhiên dày hơn ấm hơn rất nhiều.

Sở Diệc Dao nhìn khối lông, thoáng do dự, "Đây không phải là..."

Nụ cười trên mặt Thủy Nhược Thiên càng sâu, mang theo một chút đắc ý, "Đệ muội thật sự là biết nhìn, đây chính là lông bạch hồ*."

*Bạch = trắng, hồ = cáo: chắc tác giả đang muốn nói đến con "pet": Cáo tuyết Bắc cực.



Sở gia làm ăn không dính vào da lông, bởi vì buôn bán da lông giống như buôn lậu muối vậy, triều đình đã có lệnh cấm, tuy nói người làm ăn buôn bán chắc chắn không thể sạch sẽ toàn phần, nhưng nếu thực lực không đủ, không cẩn thận tùy thời còn có thể bị xét nhà tịch thu gia sản.

"Này thật hiếm có." Những năm ngần đây phía Bắc săn giết động vật lấy lông quá độ, bạch hồ này vốn đã ít, Thủy Nhược Thiên lại tặng liền hai khối lông, giá trị không hề nhỏ.

Thủy Nhược Thiên nhận thấy Sở Diệc Dao thích, đặt khối lông lên trên đầu gối Sở Diệc Dao, "Hiếm có cái gì, dùng tốt là được."

"Đại tẩu chờ một chút." Sở Diệc Dao giao khối lông cho Khổng Tước bên cạnh, đi vào phòng trong, chọn lựa một cái hộp trên giá trưng bày, đi ra ngoài gặp Thủy Nhược Thiên đang nhìn mình, đặt cái hộp ở trên bàn, xin lỗi nói, "Đáng lý phải là ta tới chào hỏi đại tẩu trước, cái này là ta thu thập được, đại tẩu thích liền đánh ra làm hoa tai đeo rất đẹp."

Trong hộp đặt một khối phỉ thúy hình tứ phương, vì không muốn lãng phí ngọc liệu nên chỉ mài giũa đơn giản xung quanh. Đều là người có mắt nhìn, Thủy Nhược Thiên tự nhiên vừa nhìn liền biết giá trị, cũng không từ chối, nhận cái hộp giao cho nha hoàn sau lưng, khách khí nói, "Không có người nào trước người nào sau, dựa theo lời lão gia tử mà nói, chúng ta đều là cháu dâu Thẩm gia, ta rảnh rỗi không có việc gì muốn ghé thăm ngươi một chút, về sau còn muốn tới nhiều, đệ muội cũng đừng chê ta phiền."

Lúc này Sở Diệc Dao mới xem như nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng ta, dùng lời lão gia tử nói các nàng đều là cháu dâu Thẩm gia, nhưng với người bên ngoài Sở Diệc Dao nhỏ hơn lại kiêu ngạo để cho tẩu tử sang chào hỏi nàng trước, chẳng phải đang nói nàng không có lễ nghi.

"Sao lại phiền chứ?" Sở Diệc Dao cúi đầu uống một ngụm trà, thời điểm ngẩng đầu lên đáy mắt nhiều hơn một tia thân cận, "Về sau vẫn là ta muốn tới phiền đại tẩu nhiều, đến lúc đó, đại tẩu cũng đừng chê ta."

Thủy Nhược Thiên cười nói sang chuyện khác, tán gẫu qua nửa canh giờ, Thủy Nhược Thiên mới đứng dậy cáo biệt, Sở Diệc Dao tự mình tiễn nàng ta ra ngoài, nhìn hai tấm lông đặt ở trên giường, ý cười dần dần thu lại, lễ thượng vãng lai*, đại tẩu đã tự mình tới, chẳng lẽ nàng có thể không đến.

*Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã. (礼尚往来,来而不往非礼也): Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ. Người Việt cũng có câu tương tự: "Có qua có lại mới toại lòng nhau".

...

Hai nha hoàn đi theo Thủy Nhược Thiên trở về Húc Phong viện, nha hoàn bên cạnh xin nàng chỉ thị nên xử lý đồ nhị thiếu phu nhân tặng như thế nào, Thủy Nhược Thiên liếc qua khối phỉ thúy kia, khóe miệng cười như không cười, "Chớ lãng phí tâm ý đệ muội, cầm đi cắt, vừa lúc mấy cây trâm của ta đang thiếu đầu trụy, phần còn lại ngươi cứ giao cho sư phụ làm là được."

Nha hoàn cầm cái hộp đi xuống, một ma ma đi đến trước mặt nàng nói, "Đại thiếu phu nhân, đại tiểu thư đến thỉnh an người, vẫn luôn chờ người ở đây."

Thủy Nhược Thiên tay cầm nắp chén dừng lại, đáy mắt thoáng hiện lên không kiên nhẫn, "Mời tiến vào đi."

Hiện tại đã sắp đến giờ Tỵ (gần 9h), nói cách khác, Thẩm Quả Bảo đến thỉnh an đã phải đợi gần một canh giờ, Thủy Nhược Thiên nhìn Thẩm Quả Bảo đi vào phòng, nàng không ghét đứa bé này, nhưng lại chán ghét đứa nhỏ này sau lưng chỗ nhắc nhở đồ của nàng, mà sự thật này lại là điều Thủy Nhược Thiên chán ghét nhất.

Thẩm Quả Bảo nhu thuận hành lễ, "Nữ nhi thỉnh an nương."

Thủy Nhược Thiên hoàn hồn, khoát tay áo, "Đợi lâu như vậy mau ngồi đi, lần tới nếu ta không có ở đây con cũng đừng đợi." Thẩm Quả Bảo ngồi xuống, bàn tay nhỏ bé nắm chặt khăn tay, trên mặt thủy chung duy trì vẻ mặt lắng nghe, nàng cũng không muốn chờ lâu, nhưng các ma ma luôn nói với nàng kế mẫu sắp về rồi, nếu sắp về mà nàng rời đi, đến lúc đó lại là nàng không đúng.

"Sáng nay đi thỉnh an tổ mẫu con có nói con nên có một viện tử của riêng mình, không thể tiếp tục ở trắc viện của tổ mẫu, hiện tại cũng đang rảnh, con suy nghĩ muốn ở viện nào, ta phái người đi thu thập cho con dọn qua." Thủy Nhược Thiên kể ra vài cái tên, Thẩm Quả Bảo nhẹ cắn môi, lúc trước nàng muốn ở viện tử, nhưng tổ mẫu và cha đều không đáp ứng, lần này được toại nguyện nàng hơi đỏ mặt cười, "Nương an bài là được."

"Vậy ở Chỉ Thanh viện đi, hướng cũng tốt, cách viện tổ mẫu con cũng không xa, viện tử quá lớn cũng không thích hợp, ta xem vậy là tốt nhất." Thủy Nhược Thiên thấy nàng cho mình quyết định, trực tiếp nói thật suy nghĩ trong lòng, Thẩm Quả Bảo gật đầu nói vâng, việc này cuối cùng cứ quyết định như vậy.

Chờ Thẩm Quả Bảo rời đi, nhũ nương Vương ma ma bên cạnh Thủy Nhược Thiên lên tiếng khuyên nàng, "Tiểu thư, không phải người nên cùng đại tiểu thư bồi dưỡng tình cảm sao, Chỉ Thanh viện hình như hơi xa, chờ đại tiểu thư lớn hơn chút nữa, giữa hai người cũng chỉ có lạnh nhạt."

"Nhũ nương, nói thì dễ dàng, nó đã là đứa trẻ bảy tuổi, dù ở gần nhau mỗi ngày đến thỉnh an thì có thể bồi dưỡng được cái gì sao, ta không bạc đãi nó, nó tôn kính ta, vậy là đủ rồi, muốn ta tốn tâm tư đi nịnh nọt một đứa bé, ta làm không được." Thủy Nhược Thiên thở dài một hơi, nàng có niềm kiêu ngạo của nàng, theo nàng, Chỉ Thanh viện không kém, không còn gì tốt hơn.

"Chỉ sợ đại tiểu thư cũng là tâm tư này." Vương má má đau lòng xoa bóp bả vai cho nàng, bên ngoài càng tôn kính thì thực tế lại càng bất hòa.

Phòng ngoài truyền tới thanh âm nha hoàn xin chỉ thị, là nha hoàn của Nghiêm thị đưa đồ đến, nói là cuối tháng tư Thẩm gia mở tiệc trà xã giao, muốn Thủy Nhược Thiên cùng phụ giúp bà.

Nghiêm thị đưa tới vài bản vẽ trà cụ dùng trong tiệc trà, bên cạnh còn ghi tên các cửa hàng bán trà cụ này, Thủy Nhược Thiên lật vài trang, mấy năm này đồ sứ Sở gia làm tốt như vậy, một chồng bản vẽ lớn thế nhưng không có Sở gia.

Tiệc trà xã giao lần này không phải là hoạt động hàng năm mà là năm nay Thẩm lão gia tử phá lệ muốn tổ chức, ý nghĩa rất lớn là để ăn mừng mạch trà thành công, cho nên từ lá trà đến trà cụ càng phải chú trọng, nàng phận làm dâu tất nhiên sẽ không tốn miệng lưỡi đi nhắc nhở mẹ chồng đừng quên Sở gia, giữ lại danh sách nói muốn xem thêm một chút, cho người tiễn nha hoàn kia đi.

...

Đảo mắt cuối tháng ba, thương thuyền rời khỏi Kim Lăng đều trở về, Sở Diệc Dao đọc tin tức nhị tẩu gửi tới, yên tâm không ít, năm cửa hàng mới mở nhận được đơn đặt hàng không giảm, cho dù lúc này ở Kim Lăng đã có không ít cửa hàng bắt chước theo nhưng lượng lớn đơn hàng từ các nơi Sở gia vẫn có thể vững vàng bắt lấy.

"Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi ạ." Bình Nhi tiến đến thông báo, Sở Diệc Dao mang theo Bảo Sênh và một nha hoàn khác đến Hương Khuê, đây là lần đầu tiên nàng một mình ra ngoài kể từ khi xuất giá, xe ngựa này là Thẩm Thế Hiên thay nàng an bài, Sở Diệc Dao vén rèm lên nhìn phố xá bên ngoài, mới hơn một tháng, chợ phía Nam này lại mở thêm không ít cửa hàng mới.

Hôm nay ra cửa Sở Diệc Dao xếp thời gian hết sức chặt chẽ, tới Hương Khuê trước, đã lâu không gặp nhị cữu, hai người hàn huyên một phen cùng Hòa chưởng quầy đàm luận tình hình làm ăn những ngày tới, theo thời gian tay nghề các học đồ trong thôn ngày càng thuần thục, hiện tượng thiếu hàng giảm bớt rất nhiều, Sở Diệc Dao lại đưa cho Hình Kiến Quốc mấy bản vẽ, nhờ ông rảnh rỗi thì đến thôn trang đưa cho Bạch sư phụ.

Lý chưởng quầy tiện đà nhắc đến một chuyện, các loại thủ đoạn làm ăn đều có, chỉ có chuyện ngươi không nghĩ tới chứ không có chuyện người nào không làm được. Đúng vậy, một tháng trước, sát vách Hương Khuê mới mở một cửa tiệm, cũng bán tượng gỗ điêu khắc, điểm khác biệt với những cửa hàng chợ phía Nam mới mở khác là tất cả đồ trong tiệm này đều là phiên bản tương tự Hương Khuê.

Lý quản sự tổng kết cửa hàng cách vách có bao nhiêu vô sỉ: "Chúng ta vừa ra mắt cái gì mới, mấy ngày sau bên đó liền có đồ giống, dùng gỗ khác chúng ta, chạm trổ cũng kém hơn, nhưng nhìn qua giá cả lại chỉ bằng một nửa."

Bởi vì Hương Khuê nhiều khách, căn bản không phân rõ ai là người cửa hàng cách vách phái tới, theo tiêu chí của cửa hàng: thà thiếu không ẩu, rất nhiều mẫu mã trong Hương Khuê đều có số lượng hạn chế, chỉ điêu khắc một lượng nhất định, bán hết liền ngưng, cho dù sản phẩm đó bán tốt cỡ nào cũng sẽ không nhập lại, vật hiếm sinh quý, cho nên giá cả mới cao.

Cách vách lợi dụng lỗ hổng này, vật đẹp giá thấp. Có nhiều người mua đồ bên đó về dùng không tốt, còn tìm nhầm tới Hương Khuê trả hàng, mấy lần Lý chưởng quầy đến cách vách đòi nói chuyện, người bên đó chỉ một ý tứ, khách đi nhầm, bọn họ cũng không có biện pháp.

"Còn có đồn đãi nói Đinh Hà quán cách vách cũng là cửa hàng nhỏ Hương Khuê chúng ta." Lý chưởng quầy giận dễ sợ, đụng với như vậy vô lại đồng hành, tính là một thanh chua xót lệ.

"Mỗi sản phẩm chúng ta bán không phải là đều có hóa đơn rồi sao? Về sau đứng cái phiếu, khách nhân mua cái gì, mua vào thời gian nào, giá cả bao nhiêu đều phải ghi rõ ký xác nhận của cửa hàng, chúng ta giữ một bản, khách hàng giữ một bản. Nếu có vấn đề phát sinh thì yêu cầu khách hàng mang hóa đơn đến, đối chiếu 2 bản, nếu đúng thì tùy yêu cầu đổi hay trả của khách, còn nếu không có hóa đơn, các ngươi liền không cần để ý." Sở Diệc Dao suy nghĩ một chút bổ sung, "Nên dùng cùng một loại giấy, kích cỡ lớn nhỏ giống nhau, giao cho một người chịu trách nhiệm ghi hóa đơn, chữ viết phải giống nhau."

Lý chưởng quầy nhận được ý kiến hay, gấp rút phân phó tiểu nhị đi làm.

Sở Diệc Dao đi ra khỏi Hương Khuê, xoay người nhìn lại, ba chữ Đinh Hà quán bên kia, khách nhân ra vào thật nhiều.

Người đỏ mắt thì không biện pháp gì không thể nghĩ tới, nhưng biện pháp này có thể duy trì bao lâu, nếu chất lượng giống nhau còn có thể phân tranh, không bù được tiền vốn, kết cục cuối cùng còn không phải là đóng cửa?

Sở Diệc Dao cũng mặc kệ, đang muốn lên xe ngựa đến cửa hàng gia vị, trong hẻm nhỏ giữa hai cửa tiệm có người đi ra, người đi đầu chính là nhị thẩm đã lâu không gặp, Tiêu thị.

Tiêu thị nhìn thấy Sở Diệc Dao đầu tiên là ngẩn ra, đáy mắt thoáng hiện lên hoảng loạn, rất nhanh hướng Sở Diệc Dao cười một tiếng, "Diệc Dao, sao cháu lại ở đây."

"Đây này chính là cửa hàng của cháu, ngược lại nhị thẩm ngài ở trong ngõ hẻm làm gì vậy." Sở Diệc Dao trên mặt hiểu rõ, nàng nhớ không lầm, cuối con hẻm này là đường cùng.

===============

Tác giả có lời muốn nói: Thật nhanh, một chút ba mươi lăm vạn, dựa theo Lương Tử lệ cũ, năm mươi vạn chừng không sai biệt lắm là kết thúc, o (╯□╰)o, quyển sách này là Lương Tử viết so với rối ren một quyển, mở hãm hại số liệu không lớn, vẫn là dũng cảm v, như vậy không trên không dưới treo, Lương Tử còn có thể song canh, mình cũng thật bội phục của chính ta ~~ ha ha