Đích Nữ Khó Gả

Chương 99: Thẩm gia



Trở lại Thư Hương viện đã buổi trưa, Tiền má má thấy bọn họ trở lại lập tức kêu Bình Nhi mang đồ ăn lên.

Hai người ăn cơm xong đều có chút mệt mỏi, nhưng còn một đống chuyện chờ xử lý đây, Sở Diệc Dao nghỉ trưa một lát sau đó liền bắt đầu vội, một lần vội này kéo dài đến lúc ăn cơm tối mới ngừng. Vào đêm, Thẩm Thế Hiên ôm nàng nằm trên giường mới rảnh hỏi nàng chuyện ban ngày đi gặp tổ phụ.

Sở Diệc Dao kể lại từ đầu chí cuối chuyện ở ruộng dâu cho Thẩm Thế Hiên nghe, mở to mắt tỉnh táo sau cùng còn hỏi thêm một câu, "Trước giờ tổ phụ thật sự giống như chàng nói?"

Thẩm Thế Hiên cười nhéo nhéo chóp mũi của nàng, "Đúng vậy, nàng không tin?"

Sở Diệc Dao lắc đầu, tìm một vị trí thoải mái nằm trong lòng hắn, suy nghĩ một chút mới lên tiếng, "Trước kia ta cũng chỉ nghe người khác nói qua về lão gia tử, hẳn là người không nói cười tuỳ tiện, những người từng gặp qua lại nói tổ phụ là người nói chuyện hung ác. Dù cho khi ở ruộng dâu là ông cố ý, nhưng hôm nay gặp thật sự cũng không đáng sợ như mọi người nói."

"Đó là tổ phụ đối với nàng mới như vậy, kể cả với người Thẩm gia trước giờ cũng chưa từng thấy." Hôm nay đi phật đường, hắn dường như chỉ đến làm nền, ánh mắt tổ phụ toàn bộ rơi trên người Diệc Dao, như vậy Thẩm Thế Hiên cũng vừa mừng vừa lo, tính tâm tổ phụ trước nay đều không quan tâm người khác thấy thế nào, hắn sợ tổ phụ đối đãi đặc biệt như vậy trong phủ sẽ có người lời qua tiếng lại.

"Tổ phụ đối với mọi người như thế nào?"Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Thế Hiên nhìn một màn hiếu kỳ trong đáy mắt nàng, cúi đầu ngậm lấy môi nàng, thật lâu, nhìn hai gò má nàng phiếm hồng, lúc này mới chưa thỏa mãn ngừng lại giải thích cho nàng.

Trong ký ức của Thẩm Thế Hiên, hai đời cộng lại, cha cùng đại bá đều rất hòa thuận, duy chỉ có tổ phụ, luôn luôn nghiêm khắc, năm hắn năm tuổi đại ca mười một tuổi, lần đầu tiên hắn bị tổ phụ gọi đi cùng đại ca học tập chuyện làm ăn của Thẩm gia, nhìn tổ phụ nghiêm khắc, hắn còn nhỏ chỉ cảm thấy sợ.

Thứ xuất Thẩm gia sẽ không được tổ phụ coi trọng, cho nên từ trước đến nay chỉ có hai người là hắn cùng đại ca được tổ phụ tận tay chỉ dạy, lúc nhỏ hắn bướng bỉnh, lại ham chơi không tiến bộ, có thể lười biếng liền lười biếng, không ít lần bị tổ phụ mắng, mỗi lần bị mắng, mọi người đứng cách cả cái sân viện cũng có thể nghe được âm thanh của tổ phụ.

"Đại ca học vô cùng nhanh, năm ta tám tuổi đại ca đã có thể đến cửa hàng, sau đó lại dạy ta thêm hai năm, tổ phụ nói ta là gỗ mục không thể đẽo, không muốn dạy nữa, để cho ta trở về tự mình học." Giọng nói của Thẩm Thế Hiên thoáng lộ ra chút khổ sở, sau khi hắn trọng sinh trở về năm mười tuổi, thời điểm mười tuổi kiếp trước xảy ra một lần ngoài ý muốn, lần đó tổ phụ mắng hắn vô cùng hung, hắn té bị thương đầu, kiếp trước chính vì như vậy mà không gượng dậy nổi.

Khi đó vẫn luôn sống dưới hào quang của đại ca, hắn cũng giống như cha, không có bất kỳ tâm cơ nghĩ muốn tranh đoạt cái gì, nhưng có lẽ ở trong mắt tổ phụ, hắn cùng đại ca tranh tài cao thấp với nhau mới là điều ông muốn.

Sở Diệc Dao cho là hắn đau lòng nhớ tới khoảng thời gian không được coi trọng trước đây, nắm tay hắn dưới chăn, nhẹ nhàng nắn nắn an ủi, "Suy nghĩ của mỗi người đối với mọi chuyện đều không giống nhau, chàng ở bên ngoài không phải đã tự kiếm được không ít sao, suy nghĩ của tổ phụ áp dụng trên người chàng chưa chắc đã thành công."

Thẩm Thế Hiên nắm ngược lại tay của nàng, tay kia nhẹ nhàng gẩy dây buộc màn trướng một cái, trong giường chợt tối đi vài phần, không đợi nàng hoàn hồn, Thẩm Thế Hiên xoay người đặt nàng dưới thân, nét uể oải ưu thương trên mặt khi nãy bỗng quét sạch, hai tay giảo hoạt của hắn từ bên hông Sở Diệc Dao trực tiếp duỗi vào, "Nương tử, đêm xuân ngắn hạn, chúng ta đừng lãng phí thời gian nói những thứ này."

Đảo mắt một phòng kiều diễm.

...

Sáng sớm hôm sau mở từ đường tế bái tổ tiên, Sở Diệc Dao xem như chính thức trở thành Thẩm gia nhị thiếu phu nhân, Sở Diệc Dao tại vinh trèo lên nữ chủ nhân Thư Hương viện ngay lập tức đầu tiên vài cái nhận tri.

Thẩm Thế Hiên dính người hơn so với tưởng tượng của nàng, suốt ngày giả heo ăn thịt cọp.

Giữa hai huynh đệ nhà này cũng không hài hòa như biểu hiện bên ngoài.

Thẩm phụ Thẩm mẫu đối với nàng rất hòa thuận, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới Thẩm lão gia tử, khóe mắt Sở Diệc Dao không tự giác giật giật, từ khi Thẩm Thế Hiên nói Hoàng quý phi trong đồn đãi kia thật sự là người Thẩm gia, Sở Diệc Dao mơ hồ cảm thấy, mình mới là khối thịt béo, lão gia tử đã sớm biết ruộng dâu ở trong tay nàng!

Kiếp trước Hoàng đế vì muốn Hoàng quý phi vui vẻ dưỡng bệnh, tìm khắp thiên hạ một địa phương tốt để an tĩnh dưỡng bệnh, chịu trách nhiệm việc này là Tiền Chính, hắn liền nghĩ đến quê hương của mình, vừa là vì Hoàng quý phi cần dưỡng bệnh, vừa biểu lộ được rõ ràng thành ý, người dân ở đây đều an trí đền bù ổn thỏa cũng tình nguyện dọn đến nơi khác, nơi này mới xem như thích hợp dưỡng bệnh, không có nửa điểm oán khí, không phá hư linh khí.

Kiếp trước hai nhà Thẩm Điền trở mặt, về sau người mua được ruộng dâu này đúng là rất có lợi, Hoàng thượng hạ bút có thể biết nó lớn thế nào, Sở Diệc Dao cũng vì trọng sinh biết chuyện này sớm mới mua lại đất của Điền gia, chắc hẳn Thẩm lão gia tử cũng thông qua vị trong cung kia mới kịp biết đến.

Tất nhiên Sở Diệc Dao sẽ không ngốc đến mức chủ động khơi chuyện này ra, dù sao đây cũng là chuyện vài năm sau, nàng không nói, Thẩm lão gia tử không hỏi, vậy cứ coi như nàng không biết gì đi.

...

Ngày lại mặt, Sở Diệc Dao dậy sớm chuẩn bị đồ xong xuất phát trở về Sở gia, Kiều Tòng An và cùng Vệ Sơ Nguyệt đã sớm chờ bọn họ ở cửa, nhìn Thẩm Thế Hiên đỡ Sở Diệc Dao xuống xe ngựa, Kiều Tòng An yên tâm rất nhiều.

Ăn qua cơm trưa, Sở Mộ Viễn gọi Thẩm Thế Hiên ra ngoài, Sở Diệc Dao cùng hai vị tẩu tử tán ngẫu trong phòng, vẫn là Sở Diệc Dao mau miệng, rời nhà ba ngày, nàng cảm thấy như đã rời đi thật lâu.

Kiều Tòng An cười nói cắt lời nàng, "Muội a, hiện tại nên quan tâm chuyện của mình, trong nhà hết thảy đều tốt!"

Sở Diệc Dao ha ha cười, chỉ tại thói quen khó bỏ, ngay lập tức bảo nàng hoàn toàn không để ý tới có chút khó chịu.

Chuyện làm ăn dần dần chuyển biến tốt đẹp, sáu tháng cuối năm thuyền mới xuất bến, trong nhà có hai tẩu tử quản lý, nàng còn lo lắng cái gì, hiện tại có nhị tẩu phụ giúp nhị ca, nàng là nữ nhi đã xuất giá, chỉ cần Sở gia tốt, nàng cũng sẽ không xen vào nữa.

Vệ Sơ Nguyệt kéo Sở Diệc Dao nhẹ nhàng thì thầm một câu bên tai nàng, Sở Diệc Dao nghe xong sắc mặt tràn đầy vui mừng nhìn nàng, "Vậy tốt quá!"

Vệ Sơ Nguyệt đỏ mặt ngượng ngùng, "Còn chưa xác định, chỉ mới chậm vài hôm." Tiểu Nhật của nàng mới chậm năm sáu ngày, nàng cũng chỉ là suy đoán, cuối năm ngoái cũng từng có một lần như vậy, cho nên lần này nàng muốn đợi thêm mấy ngày nữa mới thỉnh đại phu.

"Ta xem chuẩn, bất quá nhị tẩu của muội muốn để thêm vài ngày cũng không sao, những ngày tới cẩn thận chút." Sở gia có thêm người tất nhiên Kiều Tòng An rất cao hứng, gánh nặng này đều tại trên vai một người là đệ muội.

"Đại tẩu nói rất đúng, nhị tẩu phải cẩn thận, bốn năm ngày nữa còn chưa tới liền thỉnh đại phu tới bắt mạch." Sở Diệc Dao nghĩ đến Sở gia rất nhanh sẽ có thêm sinh mệnh mới, hết sức cao hứng vì nhị ca, có đứa nhỏ, người làm cha càng trầm ổn hơn.

Trên mặt Vệ Sơ Nguyệt che lấp không đi nét mong chờ, nàng cũng chỉ có một người thân là đệ đệ, có thể sinh nhiều hài tử cũng là điều nàng hy vọng, thành thân hơn nửa năm, hi vọng lần này là thật.

Kiều Tòng An nhìn Sở Diệc Dao vui vẻ theo, trêu ghẹo nói, "Vậy muội cũng phải nhanh lên, hiện giờ Thẩm gia vẫn chưa có trưởng tôn đâu."

Sở Diệc Dao cười nhạt lắc đầu, "Trưởng tôn, tốt nhất không nên từ trong bụng muội ra." Không phải Sở Diệc Dao sợ đại phòng, mà là đối với một đứa bé mà nói, cần gì phải cho nó chịu loại áp lực đích trưởng này.

Kiều Tòng An cũng biết Thẩm gia có chỗ khó nói, "Cũng không thể nói chắc như vậy, nếu là tương lai trưởng tức vào cửa liên tục không có thai, chẳng lẽ muội phải đợi bọn họ mãi sao."

"Tất nhiên sẽ không, trước mắt cứ chờ thêm một năm." Đến mười bảy mười tám sinh con, cũng bớt đi một phần nguy hiểm.

Nàng mới vừa vào cửa đại bá mẫu đã vội vã đánh phủ đầu với nàng, chẳng phải là sợ sau khi con dâu của bà vào cửa không được coi trọng sao, nếu nàng còn tranh sinh trưởng tôn trước, sau này khó có ngày thanh tĩnh.

Buổi chiều, Thẩm Thế Hiên mang theo Sở Diệc Dao trở về Thẩm gia, đi qua vấn an Quan thị, vợ chồng son trở lại Thư Hương viện sắc trời đã có chút tối, ăn cơm tối xong, một ngày cứ như vậy đi qua.

...

Đến ngày thứ tư Sở Diệc Dao mới gặp mặt hết tất cả người trong Thư Hương viện, kể cả hai đại nha hoàn hầu hạ Thẩm Thế Hiên, Thư Hương viện còn có bốn nha hoàn thô sử, hai bà tử, một má má, Sở Diệc Dao không thấy nhũ nương của Thẩm Thế Hiên, buổi tối hỏi mới biết được, mấy năm trước đã rời đi.

Cộng thêm nha hoàn nàng mang tới, Thẩm Thế Hiên một không có thông phòng hai không có thiếp thất, người trong viện đã đủ dùng.

Sáng sớm hôm sau đi thỉnh an Quan thị, Quan thị có nhắc đến chuyện hai đại nha hoàn kia, tuổi họ cũng không còn nhỏ, Quan thị nói Sở Diệc Dao tìm người xứng cho các nàng gả đi, Sở Diệc Dao nghe trong lòng vui lên, hai nha hoàn này vốn là chuẩn bị làm nha hoàn thông phòng cho Thẩm Thế Hiên, nàng đang lo không biết an trí hai người này như thế nào, hiện giờ Thẩm mẫu lại cho nàng quyết định, nàng rất vui lòng đáp ứng.

"Hiện giờ Thư Hương viện chỉ có hai đứa ở cũng không thiếu nha hoàn, nhưng tương lai sinh hài tử liền không đủ, ta sẽ chọn hai nha hoàn cho con, cứ để sai vặt trong viện, trong Thư Hương viện có Lý má má cũng là lão nhân Thẩm gia, con có gì không hiểu cứ hỏi bà ấy."

Buổi chiều sau hôm kính trà, Quan thị đã nhận được nữ công Diệc Dao đưa tới nên càng không muốn giáo dục gì, lúc kính trà đại tẩu vượt trước nói mấy câu đó làm trong lòng bà cực kì không thoải mái, lại không thể phát tác, bà cảm thấy Diệc Dao đối đáp đại tẩu cũng không còn gì không ổn, bà đường đường là mẹ chồng người ta còn không chê trách gì, cớ sao đại tẩu đoạt trước, ngược lại thành ra quá nghiêm khắc với con dâu của bà.

Bất quá Quan thị vẫn nên nhắc nhở nàng, "Diệc Dao, chi thứ hai chúng ta xưa nay an phận, nương nhìn ra con là đứa bé hiểu chuyện, chủ sự Thẩm gia trước giờ vẫn luôn là đại phòng, có chuyện gì, con cũng đừng để trong lòng." Quan thị chủ trương dàn xếp ổn thỏa, Sở Diệc Dao mặc dù không thể gật bừa, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, trong lòng âm thầm bồi thêm một câu, người không phạm ta ta mới không phạm người, nếu người phạm ta, ta phải trả lại gấp bội.

Trở lại Thư Hương viện không bao lâu, Quan thị phái người đưa hai nha hoàn đến, sau cho Tiền má má dẫn đi, Sở Diệc Dao mời Lý má má tiến vào.

Thẩm Thế Hiên để Lý má má quản lý cả Thư Hương viện, chắc hẳn cũng có chút bản lãnh, Sở Diệc Dao cũng không vội mà phân quyền trong tay bà, trước hỏi thăm bà vài chuyện tại Thẩm gia.

Thẩm gia vẫn luôn là trưởng tức quản gia, nam nhân trong nhà chỉ để ý chuyện làm ăn, cho nên một phủ lớn này hiện giờ đều do Nghiêm thị quản suốt từ khi Thẩm lão phu nhân qua đời, đã vài chục năm. Sau khi nhị lão gia lấy Quan thị, tất cả chi phí tiêu dùng của đại phòng và nhị phòng đều tách ra tính, lấy theo tháng, kết theo năm, phân phòng nhưng không phân bếp, ngoại trừ số bạc hàng tháng, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều phải qua tay Nghiêm thị.

"Nếu đã phân phòng, vì sao nương không tự mình quản lý nhị phòng." Chẳng lẽ lúc trời lạnh muốn mua thêm một chậu than cũng phải hỏi qua Nghiêm thị? Như thế phân phòng có tác dụng gì?

"Trước giờ đều như vậy." Lý má má chỉ làm tốt bổn phận quản lý Thư Hương viện của mình, chuyện phu nhân quản gia thế nào bà không dám hỏi đến, dù trong lòng có nghĩ như vậy cũng sẽ không nói ra, bà không có quyền hạn trông nom những chuyện đó.

Sở Diệc Dao trầm mặc, hình thức phân phòng kiểu này, so với lúc trước nàng nghĩ nghiêm trọng hơn nhiều, này hai mươi năm qua, ngoại trừ bạc chỉ tiêu mỗi tháng, tựa như nương đều không có ý kiến gì, cũng bởi như vậy rất nhiều chuyện của nhị phòng đều phải thông qua đại bá mẫu, mà theo cách nương nói hôm nay, tựa như cũng chưa từng để tâm đến cái này, chỉ cảm thấy thiếu cái gì cầm bạc chính mình bổ sung là được.

Cái gì cũng không tranh, cái gì cũng không đoạt, nhẫn nhịn quá mức không phải đang tạo cơ hội để người ta lấn nước mình sao.

Khó trách đại bá mẫu có thể kiêu ngạo thành như vậy, một phần cũng là do chính cha mẹ nhẫn nhịn cho người ta cơ hội!

===============