Đích Nữ Không Làm Phi

Chương 63: Thánh chỉ đến



Editor: trang bubble 
Lâm viện ở Ngao phủ, mẹ con Thượng Quan còn trong phòng, bởi vì bị chọn làm hoàng phi mà giận dỗi.

Thượng Quan Thuần Nhi bưng cháo gạo kê tự mình hầm, ở gian phòng của Ngao Lôi lúc thì tận tình khuyên bảo khích lệ ăn đồ ăn, lúc thì ngoài mạnh trong yếu nói cho nàng biết hơn thiệt của chuyện này. Hai người tranh chấp một hồi, cửa bèn có gã sai vặt báo lại: "Khởi bẩm Nhị phu nhân, Dung Chi cô nương của Liễu Tâm viện cầu kiến."

Nghe được Dung Chi, con mắt sắc của Ngao Lôi đột nhiên sáng lên. Thượng Quan Thuần Nhi suy nghĩ lời tối hôm qua con gái nói nhỏ với nàng, lập tức thân thể gấp rút đi tới cửa, liếc mắt nhìn ngoài cửa không có ai, nhỏ giọng nói: "Mau kêu nàng tới đây. Nhớ, nếu có người hỏi ngươi, Dung Chi có từng tới hay không? Ngươi nhất định phải nói không có! Nghe rõ chưa?"

Gã sai vặt biết tiểu thư trong phòng lập tức sẽ biến thành hoàng phi, da đầu nhanh chóng trả lời một tiếng dạ bèn tranh thủ rút lui.

Chỉ là một lát, trên người Dung Chi bèn mang theo một bọc hành lý nhỏ màu trắng, lén lén lút lút bèn tiến vào. Thượng Quan Thuần Nhi không thể chịu nổi bộ dáng như vậy của nàng, đóng cửa lại thì nói một câu: "Làm dáng vẻ kia cho ai nhìn? Chỉ sợ người khác không biết ngươi với chúng ta có mờ ám sao?". Ngôn Tình Ngược

Dung Chi vốn là cực kỳ chột dạ, bị Thượng Quan Thuần Nhi hù dọa như vậy, không kịp đi tới trước mặt Ngao Lôi, đầu gối mềm nhũn chính là quỳ xuống, loáng thoáng có tiếng khóc lóc nhỏ bé.

Ngao Lôi thấy bộ dáng nàng như vậy, lập tức chất vấn: "Ngươi mang một cái bao ra ngoài làm gì? Ngộ nhỡ bị người khác thấy được, cẩn thận liên luỵ tới chúng ta!"

Dung Chi nghẹn ngào: "Đại tiểu thư yên tâm đi. Lúc ta đi tới, không ai thấy."

Ngao Lôi nghe nói như vậy, trong lòng mới buông xuống cảnh giác, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng: "Vậy ngươi đây là muốn làm gì?"

"Nhị tiểu thư, nàng ta chưa chết." Dung Chi sợ hãi đã nói không ra lời, Ngao Lôi càng thêm sợ hết hồn: "Cái gì!" Một bàn tay đập trên mặt bàn, không để ý trên vải băng bó ngón tay rỉ ra từng tia máu. Tròng mắt trừng lên hận không thể bắn đến chỗ Mộ Lam Yên xem một chút.

Thượng Quan Thuần Nhi cũng cảnh giác tình huống không đúng, tiến lên mấy bước: "Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi nói Mộ Lam Yên chưa chết?"

Dung Chi vội vàng liên tục dạ chừng mấy tiếng.

Ngao Lôi bởi vì chuyện hoàng phi, vốn là tâm tình không tốt, bây giờ nghe Mộ Lam Yên vậy mà chưa chết càng thêm nổi trận lôi đình: "Trước đó không phải ngươi nói, nàng ta dị ứng đối với son của Ngao Tương dùng kia sao? Tại sao nàng ta lại chưa chết?"

"Vốn dĩ là vậy, còn nhớ rõ lúc nàng ta mới tới, cũng bởi vì ăn nhầm son phấn kia của Ngao Tương, đi một vòng từ Quỷ Môn quan. Song sáng sớm hôm nay, ta đặc biệt thừa dịp Cửu hoàng tử điện hạ không có ở đây, đưa cho nàng ta, không ngờ lúc đó nàng ta không uống, mới vừa rồi uống xong thì Cửu hoàng tử trở về. Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ."

Dung Chi không dám nói thêm gì nữa, ngón tay của Ngao Lôi vỗ vào trên mặt bàn trước đó từ từ nắm lại, không để ý vết thương vốn có, sắc mặt thay đổi dần âm u: "Cho nên là Cửu hoàng tử điện hạ cứu nàng ta có đúng không?"

Ngao Lôi nàng thật là hận, từ một khắc thấy Mộ Lam Yên kia, nàng cũng biết Mộ Lam Yên là người còn xuất sắc hơn Ngao Tương. Nàng vốn định không tranh không đoạt không giỏi về tâm kế với nàng ta. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, nàng ta đã cướp đi đồ cưới tương lai của nàng. Rồi sau đó còn bị nàng gặp phải một mình gặp mặt với Cửu hoàng tử điện hạ, rồi sau đó cũng bởi vì nàng ta, mới làm hại nàng thành một nữ nhân không trọn vẹn.

Thượng Quan Thuần Nhi đứng ở một bên hoảng hồn, dò hỏi: "Lôi Nhi, vậy làm sao bây giờ?"

Đôi mắt sắc bén của Ngao Lôi nhìn chằm chằm Dung Chi dưới chân, dọa đến đối phương chợt run rẩy, lập tức cúi đầu xuống.

"Có thể làm sao, chối sạch sẽ!"

Thượng Quan Thuần Nhi gật đầu một cái, lúc nhìn về phía Dung Chi thì tức giận nói: "Vậy ngươi còn không mau cút!"

Dung Chi cúi đầu càng thấp hơn: "Ta đi tới đây chính là nói từ biệt với đại tiểu thư. Ngao phủ, ta nhất định là không tiếp tục ở được nữa, ta đã thu dọn hành lý, giấu son nước ở phía dưới gối đầu của Thanh Hữu. Chỉ cần đại tiểu thư nói được làm được, cho dù là Dung Chi chết, tuyệt đối cũng không sẽ tiết lộ chuyện này chút nào!"

Dung Chi vừa nói ra lời này, Ngao Lôi cũng biết đối phương có ý gì, ra hiệu Thượng Quan Thuần Nhi lấy ngân lượng đã sớm chuẩn bị xong ra, đuổi Dung Chi rời đi.

Lúc trước đã nói xong, mặc kệ thành công hay không, cũng sẽ cho đối phương một khoản bạc rời đi. Lúc đầu Thượng Quan Thuần Nhi thấy đối phương nói lời thề son sắt, nhất định sẽ hoàn thành, ngược lại cũng không nói chuyện gì, lấy tiền tiêu tai, cũng là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng bây giờ, không những không hoàn thành, còn vô cùng có khả năng dính líu tới mình, trong lòng chính là rất không thoải mái. 

Đợi lúc Dung Chi rời đi, mới có hơi không cam lòng trở lại bên cạnh con gái: "Cứ thả nàng ta đi như vậy?"

Trên mặt Ngao Lôi thoáng qua một chút âm hiểm: "Dĩ nhiên sẽ không, chỉ có người chết mới sẽ không nói ra. Hiện tại chúng ta đã hết tiền rồi. Chờ con gả đi, sẽ có tiền, đến lúc đó người tìm người xử nàng ta!" 

Thượng Quan Thuần Nhi có chút bất ngờ nhìn sự thay đổi của con gái, nhưng bởi vì nghe nói nàng cam tâm tình nguyện gả đi, tảng đá trong lòng kia cũng bỏ xuống.

Mà ngay ở một bên khác của Ngao phủ, sau khi đoàn người tìm được Thanh Hữu, cùng nhau trở lại đại sảnh ở Liễu Tâm viện bắt đầu thẩm vấn.

Mẫn phu nhân tức giận đùng đùng vỗ lên bàn một cái, chất vấn Thanh Hữu dưới chân: "Thành thật khai báo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Giờ phút này, Thanh Hữu đã được Mộ Lam Yên cho phép đổi lại quần áo khô ráo, nhưng dáng dấp bóng dáng nước mắt lượn vòng trên mặt vẫn không thay đổi: "Hồi phu nhân, tối hôm qua lúc nô tỳ chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, đúng lúc đụng phải Dung Chi lén lén lút lút đi ra ngoài, đi theo một lúc phát hiện nàng ta đến Lâm viện."

"Khi đó đã muộn rồi, nô tỳ rất sợ nên trở về viện, sau đó làm sao cũng ngủ không được, chờ đến khi Dung Chi trở lại. Khi đó, nô tỳ hỏi thăm nàng ta đi làm gì? Đầu tiên nàng ta không nói, vậy mà nô tỳ nói ra Lâm viện, dưới cơn nóng giận nàng ta đã đánh nô tỳ ngất xỉu."

"Sáng sớm, nô tỳ thức dậy thì phát hiện mình bị trói ở phòng chứa củi. Sau đó, Dung Chi tới đây, hỏi thăm nô tỳ làm sao nấu cháo ngon, nô tỳ bèn nói với nàng ta. Sau đó, nàng ta nói, có thể đây là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Hơn nữa nói cho nô tỳ biết, đại tiểu thư muốn giết nhị tiểu thư."

"Nô tỳ vô cùng gấp gáp, bèn muốn la to lên. Kết quả là bị nàng ta nhét vải trắng vào, lại bị nàng ta đánh ngất xỉu."

Mọi người nghe nói, trong lòng thổn thức một hồi.

Mẫn phu nhân càng thêm tự trách lại nuôi dưỡng hung thủ ở bên cạnh con gái.

Tư Không Thận thấy các nàng không nói lời nào nữa, lập tức hỏi: "Vậy ngươi biết hiện tại Dung Chi ở nơi nào không?"

Thanh Hữu suy nghĩ một vòng: "Có thể đi tìm đại tiểu thư lấy tiền rồi, bởi vì nàng ta nói, mặc kệ thành công hay không, nàng ta đều sẽ cầm được một khoản tiền, trang #ddlqd# bubble sau đó sẽ rời khỏi Ngao phủ."

Mẫn phu nhân muốn bắt tội phạm hiện hành, dặn dò mấy tỳ nữ chăm sóc Mộ Lam Yên, chính là đứng dậy muốn đi tới Lâm viện. Còn chưa ra khỏi cửa chính của Liễu Tâm viện, một gã sai vặt đã mang lời nhắn của Ngao Tháp đi tới trước mặt họ.

"Phu nhân, thật là khéo ngài cũng ở chỗ này ạ. Lão gia trở lại rồi, hắn nói đợi lát nữa thánh chỉ tứ hôn sẽ tới. Mời ngài và các tiểu thư cùng nhau đến tiền viện tiếp chỉ."

Mộ Lam Yên và Mẫn phu nhân hai mặt nhìn nhau, không ngờ thánh chỉ tứ hôn tới nhanh như vậy.

Đoàn người không còn kịp đi Lâm viện nữa, bèn dẫn đầu chạy tới tiền viện. Lúc tới thì mẹ con Thượng Quan Thuần Nhi đã tới trước các nàng. Mà, thái giám truyền thánh chỉ kia cũng đã đến Ngao phủ.

Chỉ là thái giám này thấy Tư Không Thận bên cạnh Mộ Lam Yên, trước tiên không tuyên đọc thánh chỉ, bèn bái kiến Cửu hoàng tử.

Tư Không Thận thấy quan hệ nhà các nàng quả nhiên là rối loạn, ừ thái giám một tiếng, bèn lách mình lui qua một bên, chờ bọn họ xử lý xong chuyện lại tìm Mộ Lam Yên!

"Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Đại nữ nhi của Ngao Gia, Ngao Lôi dịu dàng đằm thắm, hào phóng thỏa đáng, cùng con ta là Tư Không Miễn tình đầu ý hợp, bổ sung lẫn nhau. Chú ý, ban cho hai người hôn ước, hi vọng quần anh tụ hội, hỉ kết liền cành. Ba ngày sau là có thể thành hôn!"

Mọi người nghe nói ba ngày sau thành hôn, trong lòng hết thảy không khỏi đều hơi hồi hộp một chút.

Thái giám ngắt giọng nói hệt như vịt gọi, nghiêng mắt nhìn Ngao Lôi vẫn không dao động: "Ngao đại tiểu thư, còn không mau tiếp chỉ?"

Thượng Quan Thuần Nhi lo lắng chọc giận hoàng nhan, lập tức đẩy Ngao Lôi một cái. Ngao Lôi mới giật mình đứng dậy tiến lên nhận lấy thánh chỉ: "Tạ hoàng thượng ban ân, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Thái giám tuyên xong giá trị, cười hì hì chính là mặt giao tiếp thông báo với Tư Không Thận rồi quay người rời đi.

Ba ngày sau là có thể thành hôn, việc này chẳng qua là xát muối lên nỗi đau đối với Ngao Lôi. Suy nghĩ một chút còn có ba ngày tự do là sẽ phải gả cho một người tàn phế, cả người giống như bị rút đi tất cả sức lực, không nhịn được ngã về phía sau.

Sau khi thái giám rời đi, mọi người cũng bèn đứng lên. Thượng Quan Thuần Nhi phát hiện Ngao Lôi hơi khác thường, vội vàng tiến lên đỡ đối phương.

Lâm triều xong trở về, Ngao Tháp cũng bị nội dung của thánh chỉ dọa sợ.

"Phụ thân, vì sao hôn lễ cử hành vội vàng như thế?" Ngao Lôi không cam lòng hỏi.

Ngao Tháp thở dài một cái, không biết trả lời như thế nào.

Tư Không Thận tất nhiên hiểu tại sao, đi tới giữa mọi người thay Ngao Tháp giải đáp: "Bởi vì sau khi Tam ca của ta lập gia đình, phụ vương sẽ phong hắn là vương, rồi sau đó các ngươi có thể di chuyển nhà đến Lăng Châu, trải qua cuộc sống trong nhung lụa."

Lúc Tư Không Thận nói thì tràn đầy nụ cười, ở Ngao Lôi xem ra lại là cực kỳ châm chọc. Mộ Lam Yên đã nhận ra trong đó có chút không thích hợp, vội vàng kéo vạt áo của Tư Không Thận lại.

Mẫn phu nhân vốn mang theo tức giận mà đến, trước mắt chuyện thánh chỉ đã xử lý xong, nên xử lý xử lý việc của nàng. Nhìn cả mặt Thượng Quan Thuần Nhi vui đến quên cả trời đất, nàng phẫn nộ quát: "Các ngươi giấu Dung Chi ở đâu?"

Lời này vừa nói ra, mẹ con Thượng Quan Thuần Nhi chính là cứng đờ. Lúc ngẩng đầu lên nhìn về phía Mẫn phu nhân thì đầy mặt kinh ngạc, họ tuyệt đối sẽ không ngờ chân trước mới vừa đưa Dung Chi đi, chân sau đã có người đã tìm tới cửa.

Thượng Quan Thuần Nhi chột dạ cười gượng một phen: "Muội muội, ngươi đang nói gì đó? Dung Chi chính là nha đầu của Liễu Tâm viện, làm sao lại nhắm về chúng ta muốn?"

Ngao Tháp càng là nghe không hiểu ra sao. Từ trước đến giờ, Mẫn phu nhân của hắn đều là dịu dàng đối đãi người ngoài, một tiếng gầm lên mới vừa rồi kia đã hù dọa hắn giật mình.

"Dung Chi là người của Liễu Tâm viện, có điều nha đầu tất cả phòng trên căn bản không lui tới lẫn nhau. Nàng ta không giống với Tố Quý thường theo Yên Nhi đi ra ngoài, làm sao ngươi lại biết tên và xuất xứ của nàng ta?"

Một lời nói của Mẫn phu nhân khiến hai người các nàng lập tức chột dạ không biết nói cái gì.

Ngao Tháp cũng không muốn ở tiền viện nghe các nàng la hét ầm ĩ: "Mẫn Nhi, nàng đang nói gì đó?"

Thượng Quan Thuần Nhi nghe được trượng phu (chồng) của mình kêu tên một nữ nhân khác như thế, trong lòng chính là đau xót. Phu thê gần hai mươi năm, hắn cũng chưa từng cố gắng nhìn thẳng tới chính mình là một cái, ngược lại là trước mặt nữ nhân này lại cưng chìu hệt như với một đứa bé!

"Sáng sớm hôm nay, người của Lâm viện họ đã ra lệnh cho Dung Chi, bỏ son độc cho Yên Nhi, muốn hại nàng dị ứng tới chết!"