Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 41: Xuất cung săn bắn



Đúng trong ngày hôm đó tứ hoàng tử cũng truyền tin đến nói hắn chuẩn bị để lên đường.

Tứ hoàng tử đã gấp rút hoàn thành việc cứu trợ ở Thiên Châu đang trên đường quay trở về cung phục lệnh có lẽ chỉ trong ngày hôm nay là về đến nơi.

Hắn đã chuẩn bị kế hoạch này rất lâu rồi không thể trì hoãn được nữa.

Hiện giờ nhị hoàng tử và tam hoàng tử đều lợi thế mạnh hắn không thể không tính toán được.

Không hiểu thời gian này vì lý do gì mà toàn bộ vây cánh của hắn đều bị bẻ gãy, việc xấu nhà của bọn họ không biết vì sao đều bị lộ ra.

Ngày nào ngự xử đại nhân cũng nhận được mật báo, thế nên vây cánh của hắn bị bẻ gãy rất nhiều hắn thật sự quá lo sợ.

Hắn và bọn chúng quan hệ vì lợi ích nay hắn không ở kinh thành không giúp đỡ được bọn họ nên toàn bộ vây cánh mà hắn mất công thu phục đều đàu quân dưới trướng của nhị ca và tam ca.

Bây giờ nếu muốn lấy lại cân bằng hắn chỉ còn một cách duy nhất là lấy được đại tiểu thư của phủ trấn quốc đại tướng quân thì hắn mới có lợi thế mới có đủ vốn liếng để cạnh tranh.

Tuy nhiên hắn hoàn toàn không hiểu vì sao vị tiểu thư này lại giường như rất có ác cảm với hắn, hắn không hiểu mình đã làm gì mà nàng ấy lại có ánh mắt cay nghiệt như thế với mình.

Phía bên này Thái tử Hiên Viên Thác vẫn cho người đi dò hỏi tung tích của vị tiểu thư nọ mà vẫn không được.

Thời gian này tam công chúa và nhị công chúa thường xuyên đến hành quán nói là phụng mệnh hoàng thượng tặng đồ khiến cho Hiên Viên Thác thật sự cảm thấy phiền.

Biết là mục đích lần này của Y đến Thục quốc là hòa thân tuy nhiên cứ tấn công dồn dập như này khiến cho Y mất hết thiện cảm.

Đúng thật là hai nàng ấy có xinh đẹp, tuy nhiên vẻ đẹp này trong hoàng cung Tùy quốc của Y có rất nhiều rồi cũng chẳng hiếm lạ gì.

Cuối cùng ngày tổ chức lễ hội săn bắn cũng đến, toàn bộ kinh thành rộn ràng.

Thượng Quan Vũ nhận toàn bộ trọng trách an toàn cho cuộc săn bắn lần này.

Ông khá là lo lắng vì nếu thế thì sẽ rất bận rộn không có thời gian để lo lắng cho nữ nhi.

Nhưng Phi Yến lại trấn an ông nói rằng nàng sẽ chỉ loanh quanh ở khu săn bắn thôi sẽ không tham gia nên ông mới tạm yên lòng.

Nữ nhi là máu thịt của ông, ông đã có lỗi với thê tử rồi nên ông thể lơ là nữ nhi được.

Thượng Quan Lạc cũng tham gia lần này, nàng ta phải mất rất nhiều thời gian xin phép Thượng Quan Vũ mới cho đi.

Một phần nàng còn nhỏ, còn một phần khác ông là người hiểu rõ nữ nhi này rất không an phận, ông sợ rằng nàng ta sẽ gây chuyện lúc bấy giờ ông cũng khó gỡ được.

Vì mỗi hộ chỉ được phép ngồi một kiệu cho nên bất đắc dĩ Phi Yến phải cho Thượng Quan Lạc ngồi cùng mình.

Thượng Quan Lạc được đi cùng thì vô cùng vui mừng, từ sau lần bị Phi Yến vạch mặt nàng không dám hành động nữa.

Nàng phải án binh bất động một thời gian, nàng ta không tin với nhan sắc và tài năng của mình không thể gả được cho người hoàn hảo.

Nàng ta phải chứng minh cho phụ thân thấy nàng ta tài giỏi như thế nào, hơn gấp mấy lần vị đại tỷ kia của mình.

Mấy lần ngồi trong kiệu nàng ta cố ý bắt chuyện với đại tỷ nào là Y phục của tỷ hôm nay thật đẹp, thời gian này tỷ tỷ có vẻ xinh đẹp hơn… nhưng Phi Yến không mảy may bắt lời với nàng ta.

Khiến cho nàng ta vô cùng xấu hổ và cả quãng đường không dám nói chuyện nữa.

Phi Yến lười phải giả tạo với nàng ta, nếu tính hận thù đời trước thì so với kiếp này nàng chưa động chạm đến nàng ta là quá nhân từ rồi.

Cả đoạn đường Phi Yến đều ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, sống lại một đời nàng mới cảm thấy kiếp trước cuộc sống của nàng vô cùng tẻ nhạt và vô vị.

Kiếp này ông trời cho nàng sống lại nàng phải tận hưởng những phút giây này để không phí phạm cuộc sống tươi đẹp.

Phi Yến đang ngó phong cảnh bên ngoài thì nàng có cảm giác rằng có ánh mắt đang nhìn về phía này nàng bất ngờ quay sang thì thấy ánh mắt trìu mến của Dương Vương đang nhìn về phía này.

Bị bắt gặp bất ngờ Dương Vương liền phi ngựa lên chạy về phía nàng, chàng vờ như không có việc gì liền hỏi:

"Muội có cảm thấy mệt không, đường đi có hơi sóc một chút, một lát nữa là đến nơi rồi muội chịu khó nhé ".

Phi Yến bất ngờ vì không nghĩ rằng huynh ấy sẽ đến, nàng liền cúi đầu xuống lí nhí nói:

"Muội không sao đâu, quãng đường cũng không xa lắm muội có thể chịu được, huynh đừng lo ".

Thiên Dương thấy vậy thì yên tâm, vì để giữ danh dự cho nàng nên chỉ đứng một lúc rồi đi luôn.

Thượng Quan Lạc vô cùng ngạc nhiên, nàng đã bỏ qua chuyện gì thế này, tại sao Dương Vương điện hạ lại quen biết tỷ tỷ mà lại thân thiết như thế, tay nàng ta bấu chặt vào nhau khiến bật máu lúc nào mà cũng chẳng hay.