Đích Thê Tại Thượng

Chương 108: Cố Tri Viễn muốn giết con, ngài ấy muốn giết con



Editor: Hannah

Hai lần nói câu “tuyệt đối không dung tha” của Cố Tri Viễn phần nào thuyết phục được Hạ Vinh Chương, thế nhưng cơn giận từ tận đáy lòng còn chưa được xả hết, nhất là sau một hồi ầm ĩ khi nãy, vài người đã trốn trong viện lén quan sát khiến Hạ Vinh Chương càng thêm mất mặt. Ông ta lạnh lùng mắng:

“Chuyện đã gây loạn đến nước này còn quan tâm thể diện mặt mũi cái gì. Ả ta còn biết hôm nay là ngày đại hỉ sao? Ta nói cho ngươi biết, Cố Tri Viễn, ngươi đừng tưởng ta không biết Cố gia các ngươi có mưu đồ gì. Con gái nhà các ngươi không biết giữ thân trong sạch, lại muốn Hạ gia chúng ta đổi hôn kỳ. Ta đối với các ngươi cũng nhẫn nhịn đủ rồi. Lúc trước các ngươi nói cái gì mà Tam cô nương băng thanh ngọc khiết, thực tế cô ta là loại người gì, đừng để ta phải nói mấy lời khó nghe. Chỉ riêng chuyện Tam cô nương Cố gia nhà các ngươi thôi, Hạ gia chúng ta đã nhường nhịn lắm rồi. Loại đàn bà như Tần thị còn không biết ơn, dùng cách thức bỉ ổi này để chơi đùa với chung ta. Thật quá quắt!”

Cố Tri Viễn vốn còn đang gật đầu lia lịa theo từng lời Hạ Vinh Chương nói, nhưng từ lúc nghe thấy câu “con gái nhà các ngươi không biết giữ thân trong sạch”, Cố Tri Viễn liền ngây người, quay sang nhìn Tần thị. Tần thị đang bị bịt miệng, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, nhếch nhác như người đàn bà trên phố chợ, đâu còn chút tinh tế trang nhã nào như trong ký ức của Cố Tri Viễn. Bà ta liên tục kêu lên ư ử trong họng, làm Cố Tri Viễn nhớ tới lúc trước khi Tần thị nhờ ông ta đề nghị Hạ Vinh Chương đẩy sớm hôn kỳ, chỉ nói là hai đứa nhỏ đã kết giao thân thiết, sợ bị người đời gièm pha. Không lẽ hai đứa nó…

Ông ta đúng là hồ đồ rồi, thế mà chẳng biết gì.

Ông ta dùng đầu gối quỳ lết về phía Hạ Vinh Chương hai bước: “Hầu gia, ngàn sai vạn sai đều là Cố gia ta sai. Xin ngài nghĩ đến giao tình giữa chúng ta lúc trước mà bớt giận. Chuyện của hai đứa nhỏ là do ta không biết dạy con, thế nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của chúng, khách khứa còn đang tụ tập ở hai nhà, chúng ta đều là những người có thanh danh có thể diện, cũng không thể gây ra sai lầm nữa. Tiểu nữ sau này đã là người của Hạ gia, có chỗ nào không đúng, hành vi không đoan chính, đều xin ngài cùng phu nhân dạy dỗ, ta tuyệt đối không dám nhiều lời. Còn về chuyện hôn ước, ta chắc chắn sẽ nghiêm túc xử lý, không tha cho ả ta.”

Thái độ hèn mọn của Cố Tri Viễn cũng khiến Hạ Vinh Chương hả giận. Thấy dáng vẻ lo lắng của Cố Tri Viễn, Hạ Vinh Chương chỉ hận ông ta quá sức hồ đồ, thế mà lại bị một ả đàn bà trêu đùa cho tới tận ngày hôm nay. Lại nghĩ tới Cố gia cùng Võ An Hầu phủ đã đính thân, bất kể Cố Tri Viễn có thế nào thì sau này ông ta cũng trở thành nhạc phụ của Võ An Hầu thế tử, nếu không phải vì vậy, hôm nay Hạ Vinh Chương nhất định phải bắt Cố Tri Viễn quỳ đến gãy chân trong viện nhà mình mới thôi.

Quai hàm bạnh ra, Hạ Vinh Chương phẩy tay với Cố Tri Viễn, lại chỉ vào Tần thị rồi nói:

“Ta tin ngươi một lần nữa. Đừng trách ta hôm nay đối với ngươi không lưu tình, thực sự là do ả đàn bà này khinh người quá đáng, là tham tiền đến rớt cả tròng mắt sao? Dẫn theo ả cút đi cho ta.”

Hạ Vinh Chương cảm thấy lúc này Sùng Kính Hầu phủ đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt. Tần thị sớm không bộc lộ, muộn không bộc lộ lại cố tình chờ đến sau khi hai đứa nhỏ bái đường, khi khách khứa còn đang tụ tập trong phủ để đến đây, chỉ sợ là đã tính toán giờ giấc. Nếu không phải đã bái đường sau, việc thành hôn này ông ta muốn hủy thì đã sao! Vốn cũng chẳng phải một cô nương đoan trang gì.

Cố Tri Viễn lôi Tần thị rời khỏi Hạ gia theo lối cửa sau. Dọc đường đi, Cố Tri Viễn cũng không giúp Tần thị cởi trói, ngay cả miếng vải nhét trong miệng cũng không được gỡ ra. Tần thị ra khỏi Hạ gia trong bộ dạng gì thì trở về Cố gia trong bộ dạng đó, thế nhưng vẫn phải tránh cửa chính, đi vào từ cửa hông, cứ thế lôi thẳng bà ta về Tây Cầm Viên.

*****

Hồng Cừ đã bày biện đồ ăn xong xuôi, đặt trên bàn đá trong đình hóng gió, nhìn về phía hai người trong sân. Kỳ thế tử đang đứng trên hành lang gấp khúc, tay ngắt lấy đóa hoa, đầu hơi nghiêng, ánh mắt sáng quắc nhìn tiểu thư nhà mình chằm chằm, còn tiểu thư nhà nàng ta lại đang đứng trong vườn ngắm hoa.

Hồng Cừ khẽ ho một tiếng:

“Thế tử, tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”

Cố Thanh Trúc quay đầu liếc nhìn Kỳ Huyên. Kỳ Huyên từ đầu bên kia của hành lang gấp khúc đi tới, vẻ mặt tươi cười. Tiểu thư của Hồng Cừ cũng không đợi chàng mà tự mình đi tới đình trước. Kỳ thế tử cũng không vì thế mà để bụng, ngoan ngoãn đi theo nàng.

Hồng Cừ mím môi nén cười, sau khi hành lễ với hai người liền cầm khay định rời đi nhưng lại bị Cố Thanh Trúc gọi lại:

“Ngươi đi đâu? Đợt lát nữa bọn ta ăn xong ngươi còn phải thu dọn nữa.”

Hồng Cừ ngạc nhiên, quay sang nhìn Kỳ Huyên. Chàng quả quyết xua tay: “Đi đi, đi đi, ăn xong sẽ gọi ngươi.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
2. Tỉnh Mộng
3. Ảnh Đế Có Thuật Đọc Tâm
4. Sao Boss Còn Chưa Trốn?
=====================================

Hồng Cừ do dự trong chốc lát, thấy tiểu thư nhà mình không có biểu hiện cự tuyệt rõ ràng, liền nhún gối vâng lệnh, thức thời rời khỏi viện.

Đối với nha hoàn không hiểu chuyện của mình, Cố Thanh Trúc thực phiền lòng. Kỳ Huyên thấy vậy lại gật gù, khen: “Ừ, nha đầu bên cạnh nàng này cũng không tệ lắm nhỉ.”

Cố Thanh Trúc lạnh lùng liếc nhìn chàng, Kỳ Huyên lập tức cười trừ làm lành, cầm lấy đôi đũa, bưng bát cơm lên, nói: “Hehe, ăn cơm ăn cơm. Ta đói muốn chết rồi.”

Hai người ngồi đối diện nhau. Kỳ Huyên gắp cá vào bát của Cố Thanh Trúc, đặt trên chỗ cơm trắng của nàng, nói: “Nàng thích ăn cá nhất mà, nếm thử xem, ăn với cơm vừa miệng.”

Kỳ Huyên còn nhớ lúc trước Cố Thanh Trúc từng nói, nàng thích ăn cá.

Cố Thanh Trúc cầm đũa, cũng không ngượng ngùng mà ăn một miếng cơm với cá, khẽ lẩm bẩm một câu:

“Ta không thích ăn cá. Nói dối ngươi thôi.”

Lúc trước nàng từng nói mình thích ăn cá, nhưng đó là vì Kỳ Huyên thích ăn nên nàng mới cố ý nói như vậy.

Kỳ Huyên ngây người, nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu sau đó mới có phản ứng. Chàng “à” một tiếng, rồi ngẫm lại thấy không đúng, lại hỏi:

“Vậy nàng thích ăn cái gì? Trừ tào phớ cùng bánh hoa mai ra?”

Cố Thanh Trúc lại liếc nhìn Kỳ Huyên, không đáp lời, bình tĩnh ăn hai miếng cơm rồi hỏi Kỳ Huyên: “Sạp bán tào phớ bên ngoài Nhân Ân Đường là do ngươi sắp xếp?”

Thực ra trước đây Cố Thanh Trúc đã từng hoài nghi chuyện này, chẳng qua không cách nào xác nhận, vả lại khi đó nàng còn không biết Kỳ Huyên đối với chuyện tái hợp với nàng lại chấp nhất như vậy. Qua một ngày hai ngày, không có gì khác biệt, nhưng sau đó qua rất nhiều ngày, nàng cuối cùng cũng phát hiện ra, vị tiên sinh mở sạp kia dường như mỗi ngày đều chỉ chờ Cố Thanh Trúc ăn xong liền dọn hàng, căn bản không quan tâm tới chuyện kiếm tiền.

Kỳ Huyên sắc mặt vẫn như thường, gắp đồ ăn rồi đáp: “Đâu có, ta đâu có sắp xếp.”

Cố Thanh Trúc liếc nhìn chàng: “Khi ngươi nói dối đều sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, ngươi có biết không?”

Kỳ Huyên nghẹn cơm, vội vàng uống hai ngụm canh cho trôi, mí mắt giật giật, đành nhìn Cố Thanh Trúc với vẻ lấy lòng:

“Đúng là không có chuyện gì qua mắt được nương tử. Ta cũng chỉ đối với nàng mới như vậy thôi.”

Hai người là vợ chồng đã từng ấy năm, trước giờ Cố Thanh Trúc đối với Kỳ Huyên lại quan tâm tỉ mỉ, mọi chuyện liên quan đến Kỳ Huyên nàng còn nắm rõ hơn cả chuyện của bản thân mình, mà Kỳ Huyên lại chỉ có thể thông qua rất ít cơ hội mới tìm hiểu được sở thích của Cố Thanh Trúc, đã vậy sở thích này còn không rõ ràng, ai mà ngờ được nàng nói là thích nhưng thực tế lại không thích chứ.

Thế nhưng điều này cũng cho thấy trước đây chàng quá khốn nạn, quá sơ ý, ngay cả sở thích của thê tử mình mà cũng không biết rõ.

Kỳ Huyên quan sát Cố Thanh Trúc ăn cơm một hồi lâu, thấy nàng dường như không đặc biệt thích thứ gì, mỗi món đều sẽ ăn một ít, liền buồn bực hỏi:

“Rốt cuộc nàng thích ăn cái gì? Đậm đà hay thanh đạm?”

Cố Thanh Trúc thở dài bất lực, nhớ tới trước đây trong bữa cơm, cơ bản đều là nàng lải nhải hỏi chàng hết chuyện này đến chuyện khác, hỏi chàng thích cái gì không thích cái gì, thứ chàng thích sau này sẽ mua nhiều một chút, thứ chàng không thích sẽ ít xuất hiện. Giờ phong thủy chuyển dời, đến phiên Kỳ Huyên dò hỏi nàng, Cố Thanh Trúc ngược lại cảm thấy có phần không được tự nhiên.

Hóa ra cảm giác bị người ta quan tâm quá mức đúng là không dễ chịu, đặc biệt là khi đây lại là người mình ghét.

Kỳ Huyên vẫn bám riết truy hỏi không tha, suốt bữa cơm này, Cố Thanh Trúc cảm thấy mình còn chưa ăn no nhưng lại nghe “no” rồi.

Hồng Cừ vội vàng từ bên ngoài tiến vào, dừng ở bên ngoài đình hành lễ với hai người rồi báo tin: “Tiểu thư, không hay rồi, lão Lưu gác cổng tới bẩm báo, nói Bá gia bắt giải phu nhân từ Sùng Kính Hẩu phủ về, khi phu nhân bị kéo xuống từ trên xe ngựa, trên người vẫn còn bị trói dây thừng, giờ hẳn là đã về đến Tây Cầm Viên. Làm sao bây giờ, ngoài tiền viện vẫn còn đông khách khứa, sẽ không làm to chuyện chứ?”

Đối với chuyện xảy ra đột ngột này Kỳ Huyên rất kinh ngạc lại lo lắng, chàng quay sang nhìn Cố Thanh Trúc lại thấy nàng không hề dao động. Nhớ tới trước khi về Cố gia, nàng từng nói cái gì mà “xem kịch”, xem ra đã biết từ trước, Kỳ Huyên liền an tâm.

Cố Thanh Trúc để chén đũa xuống ngay ngắn, nói với Kỳ Huyên:

“Trong nhà còn có chuyện cần xử lý, ngươi ăn xong thì rời đi thôi.”

“Cần ta giúp gì không?” Kỳ Huyên hỏi.

Cố Thanh Trúc đứng lên, lạnh lùng cười, đáp: “Ta lòng dạ thâm sâu, đối với chuyện mưu mô quỷ kế rất thành thạo.”

Những lời này đều là đánh giá của Kỳ Huyên đối với Cố Thanh Trúc trong kiếp trước, giờ bị Cố Thanh Trúc lôi ra dùng, lọt vào tai Kỳ Huyên liền cảm thấy châm chọc. Nói xong, nàng cũng không đợi Kỳ Huyên có phản ứng mà bỏ mặc chàng một mình, tự mình dẫn theo Hồng Cừ đi về phía Tây Cầm Viên.

*****

Tần thị vẫn đang bị trói, Cố Tri Viễn dùng gia pháp đánh vào lưng bà ta. Tần thị đau đớn lăn lộn trên mặt đất, miếng vải nhét trong miệng đã bị bà ta phun ra, tiếng kêu thét tru tréo như heo bị giết thịt vang lên chói tai.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Người nghe thiếp nói, nghe thiếp nói đi mà! Là Hạ gia bất nhân bất nghĩa, bức hôn thư kia ngoại trừ cái tên tất cả đều là thật! Là thật mà!”

Lời nói của Tần thị càng khiến Cố Tri Viễn thêm tức giận:

“Đã tới lúc nào rồi mà ngươi còn muốn lừa gạt ta? Lòng tham của ngươi đã lớn tới mức này, thế mà lại dám tính kế của hôn sự của con gái mình, ngươi có còn là con người không? Ngươi có nghĩ rằng ngươi gây chuyện như vậy, Hạ gia sẽ đối xử với Ngọc Dao như thế nào, ngươi cho rằng một mình Ngọc Dao ở Hạ gia cuộc sống sau này sẽ ra sao đây? Uổng cho ngươi mở miệng ra đều nói vì muốn tốt cho con mình, ngươi đúng là ả đàn bà ác độc khẩu phật tâm xà!”

Cố Tri Viễn dùng gậy đánh thẳng vào mặt Tần thị, làm bà ta rụng một chiếc răng cửa, Tần thị lại tiếp tục kêu thét thảm thiết.

Lão phu nhân Trần thị nghe được tin, vội vàng sai Ngô mama đỡ mình tới đây, thấy Cố Tri Viễn nộ khí xung thiên như vậy, lập tức quát bảo ông ta dừng tay, dò hỏi nguyên nhân:

“Ngươi đang làm cái gì vậy? Ngày đại hỉ mà lại kêu gào đến mức cả tiền viện cùng hậu viện đều nghe thấy.”

Tần thị nhìn thấy Trần thị như nhìn thấy cứu tinh, bà ta quỳ lết về phía Trần thị, khóc như đứt ruột gan: “Mẫu thân cứu con, mẫu thân cứu con đi. Cố Tri Viễn muốn giết con, ngài ấy muốn giết con.”

Trần thị thấy Tần thị khổ sở như vậy cũng không tiến lên, chỉ hỏi Cố Tri Viễn: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Cố Tri Viễn bị Trần thị hỏi đến phiền lòng, quẳng gia pháp dây mây xuống đất, ôm đầu rống lên hai tiếng, sau đó mới đem chuyện Tần thị tới Hạ gia thuật lại hai năm một mười cho Trần thị nghe. Trần thị sau khi nghe xong cũng nhíu mày, đối với Tần thị đang quỳ trên đất cũng không còn sót lại chút thương xót nào.

Cố Hành Chi nghe tiếng mẫu thân mình kêu khóc cũng từ tiền viện chạy tới, thấy mẫu thân bị trói bị đánh, ngã trên mặt đất, phụ thân vẻ mặt tức giận, lập tức quỳ xuống bên cạnh Tần thị, nói: “Phụ thân bớt giận, mẫu thân đã phạm lỗi gì khiến người ngay trong ngày đại hỉ của muội muội mà ra tay với bà ấy như vậy?”