Đích Thê Tại Thượng

Chương 125: Không có ta, nàng sống một mình sao có thể vui vẻ



Editor: Hannah

Buổi trưa, cả nhà cùng nhau dùng bữa. Trần thị ngồi ở vị trí chính giữa, Cố Tri Viễn ngồi bên tay phải bà, Cố Thanh Trúc cùng Kỳ Huyên ngồi bên trái Trần thị, Cố Ngọc Dao cùng Hạ Bình Chu ngồi bên cạnh Cố Tri Viễn, còn Cố Ninh Chi nhỏ tuổi nhất ngồi giữa Cố Hành Chi và Cố Ngọc Dao, phía sau còn có mama hầu hạ.

Cố Tri Viễn nâng chén nói với Kỳ Huyên và Hạ Bình Chu: “Ngày về nhà mẹ đẻ của Ngọc Dao do có chút hiểu lầm mà người một nhà chúng ta không thể cùng nhau ăn bữa cơm, hôm nay chúng ta cùng nhau nâng chén. Cố gia ta có tài đức gì mà có thể gả hai đứa con gái vào gia đình trong sạch. Trước đây ta có chút hồ đồ, rất nhiều chuyện đều mơ màng không hiểu rõ, gây nên tổn hại lớn cho thanh danh của Cố gia, đặc biệt là Thanh Trúc. Nếu không có sự hồ đồ của ta thì con cũng không đến nỗi phải gánh trên mình ác danh như thế. Con nói rất đúng, ta cũng không phải người có tài cán gì, kiêu ngạo tự cao, cuồng vọng tự đại. Các con vì ta mà phải chịu khổ, ta tự phạt mình ba ly.”

Giọng nói của Cố Tri Viễn có phần mệt mỏi nhưng đồng thời cũng vững vàng đến bất ngờ. Cố Thanh Trúc nhìn ông ta, thấy Cố Tri Viễn thực sự cầm bầu rượu rót cho mình ba ly, khi rót tới ly thứ tư, Trần thị ngồi bên cạnh ông ta nhìn nhưng cũng không ngăn cản.

“Bất kể trước giờ có hiểu lầm gì, từ nay về sau, ta đều hy vọng hai vị cô gia có thể chăm sóc tốt cho con gái của ta.”

Sau khi Cố Tri Viễn nói xong, cũng không đợi hai người con rể lên tiếng mà đã uống cạn ly rượu thứ tư.

Kỳ Huyên liếc nhìn Cố Thanh Trúc, thấy nàng cụp mắt, chàng đứng dậy, cung kính nói với Cố Tri Viễn: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Trúc. Con tin Tam muội phu cũng sẽ chăm sóc cho Tam muội thật tốt. Tam muội phu, đệ nói xem có đúng không?”

Hạ Bình Chu vốn không định uống rượu với Cố Tri Viễn, thế nhưng Kỳ Huyên đã mở miệng, hắn không làm theo sẽ không hay, đành phải cầm chén rượu đứng lên, cười gượng gạo rồi làm theo Kỳ Huyên, uống cạn ly rượu.

Sau khi uống rượu, Cố Tri Viễn mời mọi người dùng bữa. Cố Thanh Trúc không ăn gì, Trần thị liền nói với các nàng: “Nếm thử món tôm này xem, sáng hay Hồ Đại đem tới, nói là mới bắt được, con nào con nấy còn nhảy tung tăng, còn rất tươi. Ngọc Dao cũng phải ăn nhiều một chút, sau khi về tốt nhất mỗi ngày nên ăn một bát canh tôm, rất bổ.”

Cố Ngọc Dao liếc nhìn Hạ Bình Chu ngồi bên cạnh, đáp: “Vâng.”

Nàng ta lại nhìn đăm đăm về phía Cố Thanh Trúc. Từ trước khi Trần thị lên tiếng, Kỳ Huyên đã gắp vài con tôm, tự tay lột vỏ để vào trong bát của Cố Thanh Trúc. Cố Thanh Trúc còn tỏ vẻ không vui, hình như không muốn ăn.

Cố Ngọc Dao lại lần nữa liếc nhìn Hạ Bình Chu, hắn đang tự mình ăn cơm. Cố Ngọc Dao đành dùng tay khẽ huých vào tay hắn, hắn ngơ ngác quay sang nhìn nàng ta. Nàng ta hất cằm về phía Kỳ Huyên cùng Cố Thanh Trúc, Hạ Bình Chu thấy Kỳ Huyên chăm sóc Cố Thanh Trúc tận tình như vậy, đương nhiên hiểu ra Cố Ngọc Dao có ý gì, thế nhưng trong lòng hắn vốn còn đang tức giận, hắn vất vả lắm mới thuyết phục được mẫu thân giúp nàng ta, để nàng ta được nghỉ ngơi một ngày về Cố gia thăm người thân, ai ngờ đâu nàng ta lại vô ơn, ở trướ mặt Cố gia lão phu nhân và Cố Thanh Trúc nói xấu Hạ gia. Nếu không phải Hạ Bình Chu không muốn làm to chuyện thì đã phất tay áo rời đi từ lâu, giờ làm gì còn tâm tình giả bộ ân ái với nàng ta nữa.

Dù vậy hắn vẫn thi thoảng liếc nhìn Cố Thanh Trúc đang được Kỳ Huyên chăm sóc. Trước đây hắn không cảm thấy có vấn đề gì nhưng kể từ khi biết được người có hôn ước với mình vốn là Cố Thanh Trúc, thi thoảng Hạ Bình Chu lại có cảm giác khác với Cố Thanh Trúc.

Thật không biết lúc ấy phụ thân cùng mẫu thân làm thế nào mà lại nghe theo lời dụ dỗ của Tần thị, đổi Cố Thanh Trúc thành Cố Ngọc Dao. Cố Thanh Trúc tuy rằng mang tiếng hung dữ nhưng ít nhất nàng ấy xinh đẹp, hiểu lễ nghĩa. Đúng là mẫu thân nàng ấy qua đời sớm nhưng cũng để lại cho nàng của hồi môn phong phú, không giống như Cố Ngọc Dao, đã không biết giữ mình còn nói dối hết lần này đến lần khác, ngay cả của hồi môn của nàng ta cũng làm giả. Hạ gia quá tức giận nên mới đem trả lại toàn bộ của hồi môn của nàng ta, sau này đừng nói tới việc để Cố Ngọc Dao trợ giúp cho Hạ Bình Chu, ngay cả việc của Cố Ngọc Dao còn phải đến tay hắn lo liệu nữa.

Có đôi khi Hạ Bình Chu tự nhủ không cần nghĩ nhiều về những việc này, dù sao bây giờ Cố Thanh Trúc cũng đã gả chồng, hơn nữa còn gả cho Võ An Hầu thế tử, dù cho hắn không cam lòng thì cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.

Cố Ngọc Dao lặng lẽ giẫm lên chân hắn dưới gầm bàn, sự không hài lòng tỏ rõ trên nét mặt. Trần thị thấy biểu hiện của nàng ta như vậy thì lo lắng trong lòng. Với tính cách của nha đầu Ngọc Dao này, nếu còn không biết thay đổi thì sau này ở Hạ gia còn phải chịu khổ nhiều. Có điều, “lối thoát” về Cố gia của nàng ta lại bị chính mẫu thân của nàng ta là Tần thị chặt đứt. Hạ gia bây giờ coi Cố gia như phường rắn rết, không bỏ nàng ta, đuổi về nhà mẹ đẻ đã là khai ân lắm rồi. Thế nên dù cho Hạ gia hành xử có phần không đúng, Cố gia cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà không thể nhúng tay giúp đỡ, nếu không Ngọc Dao nha đầu ở Hạ gia sẽ không còn chỗ dung thân.

May là Hạ gia tuy rằng có định kiến đối với Cố gia nhưng đối xử với Ngọc Dao nha đầu cũng không quá tệ, chỉ là có hơi nghiêm khắc quá. Xem ra Hạ gia thực sự rất sợ Tần thị, sợ rằng sau này Cố Ngọc Dao sẽ trở thành một kẻ vô lễ vô liêm sỉ như Tần thị, thế nên dứt khoát đem trả lại Cố gia toàn bộ của hồi môn và thị tỳ, để Cố Ngọc Dao toàn tâm toàn ý ở lại Hạ gia làm con dâu, không cần tiêu nhiều tiền, còn mời mama quản giáo trong cung về dạy cho nàng ta quy củ, có thể nói là cũng không quá tệ.

Sau bữa cơm trưa, Cố Thanh Trúc và Kỳ Huyên cùng về Quỳnh Hoa Viện nghỉ ngơi. Cố Thanh Trúc tưới cây ở trong sân, cũng không để ý tới Kỳ Huyên còn Kỳ Huyên đi dạo trong vườn một vòng, buồn chán lại ngắt một đóa hoa tới trêu chọc Cố Thanh Trúc:

“Được rồi, ta biết ta sai rồi. Lần sau ta sẽ không làm như vậy nữa, nàng giận ta lâu như vậy rồi, thôi đừng giận nữa mà.”

Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn bông hoa trong tay chàng, trừng mắt với chàng một cái. Không phải nàng cố ý bày trò giận dỗi mà là bởi việc Kỳ Huyên làm gây ra nàng không thể tha thứ nổi.

Quay mặt đi, nàng không muốn nhìn mặt con người này nữa. Cố Thanh Trúc cầm ấm nước tưới cây hoa bên cạnh, Kỳ Huyên lại nằng nặc theo đuôi, nói: “Không phải chỉ hôn vài cái thôi à, nàng định không nói với ta một lời hay sao?”

Cố Thanh Trúc nhíu mày mặc kệ chàng, Kỳ Huyên lại tiếp tục làu bàu:

“Không nói chuyện với ta thì thôi, ta nói chuyện với nàng cũng được. Ai da, càng nhớ tới chuyện trước đây ta càng thấy mình đúng là khốn nạn. Nàng nói xem rốt cuộc năm đó ta đã nghĩ gì trong đầu vậy, lại có thể lạnh lùng với nàng lâu như vậy, đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng. Lúc ấy nàng đối với ta nhiệt tình bao nhiêu, chỉ cần thấy ta liền tươi cười, mỗi khi ta về phủ, ngay cả ngón tay cũng không cần động đậy, nàng chỉ cần nhìn mặt là biết ta muốn gì. So với bây giờ thì những tháng ngày đó như cuộc sống thần tiên vậy.”

Cố Thanh Trúc nghe chàng lải nhải mà phiền, quẳng ấm nước xuống đất, quay đầu trừng mắt với chàng, quát:

“Thế nên ngươi còn mặt mũi nào mà tới tìm ta nữa? Dựa vào đâu mà ta lại phải tiếp tục dây dưa với ngươi?”

Kỳ Huyên bước tới, khom lưng, cười rộ lên rồi nói: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi?”

Cố Thanh Trúc biết mình mắc bẫy, đấm thật mạnh lên vai Kỳ Huyên hai cái rồi mắng: “Kỳ Huyên, ngươi khinh người quá đáng!”

Kỳ Huyên tóm lấy tay nàng, Cố Thanh Trúc cũng không khách khí với chàng, cắn thật mạnh lên tay chàng đến khi Kỳ Huyên xin tha: “Ấy đừng đừng đừng, đừng cắn, cắn rụng tay ta rồi.”

Cố Thanh Trúc lại làm như mắt điếc tai ngơ, cho đến khi cắn thỏa mãn rồi mới buông ra. Kỳ Huyên vén ống tay áo, thấy trên cánh tay hằn một dấu răng, chàng dùng tay xoa xoa, vẻ mặt đáng thương nhìn Cố Thanh Trúc. Nàng lạnh lùng hỏi:

“Lần sau ngươi còn dám làm thế không?”

Ban đầu Kỳ Huyên lắc đầu, sau đó lại kiên định gật đầu. Cố Thanh Trúc định tóm lấy tay chàng lần nữa nhưng lần này chàng né đi. Kỳ Huyên ôm lấy Cố Thanh Trúc từ sau lưng, thì thầm bên tai nàng:

“Nàng muốn cắn thì cắn, còn chuyện như ngày hôm qua ta chắc chắn vẫn phải làm. Còn nữa, ngày hôm qua có cái đâu chứ, ta chỉ là nhất thời không khống chế được hôn nàng một cái, cũng không làm gì khác. Ta đã ngoan ngoãn lắm rồi, nàng nghĩ lại xem có đúng hay không?”

Cố Thanh Trúc không muốn nghe chàng giảo biện, giãy giụa mấy cái rồi thoát khỏi vòng tay chàng, cầm lấy bình nước, sau đó quay lại sau lưng, thấy vẻ mặt Kỳ Huyên chẳng có chút ăn năn hối cải nào, trên miệng vẫn nở nụ cười, rõ là được lợi còn khoe mẽ.

Cố Thanh Trúc thật sự hận bản thân vì sao không dứt khoát một chút! Cứ thẳng tay chém chàng một đao hoặc chém mình một đao, vậy còn hơn mỗi ngày sống đều không thoải mái.

Kỳ Huyên lại gần, ôm lấy nàng, tì trán mình vào trán nàng rồi nghiêm mặt nói: “Thanh Trúc, ta sẽ làm lại từ đầu, ta không mong nàng có thể hoàn toàn chấp nhận ta ngay lúc này, nhưng dù sao nàng cũng phải cho ta một cơ hội chứ, đừng luôn đẩy ra xa khỏi nàng. Mỗi lần thấy nàng từ chối ta như vậy, trong lòng ta rất khó chịu. Thế nhưng ta biết, đây là sự trừng phạt mà ta phải gánh chịu. Trước đây ta đã khiến nàng khổ sở như thế nào, giờ ta đã hiểu rồi, ta hiểu mình đã khốn nạn như thế nào nhưng mà ta cũng không thể dùng một chưởng đánh chết mình. Ta còn phải chăm sóc nàng.”

Cố Thanh Trúc im lặng nghe Kỳ Huyên nói, sắc mặt không thay đổi. Nàng nói:

“Ai cần ngươi chăm sóc ta? Tự bản thân ta không sống được hay sao? Ta không sống cùng người khác được hay sao? Sao ngươi có thể ích kỷ như vậy chứ? Ngươi biết rõ ta ở bên cạnh ngươi không vui vẻ nhưng lại nhất quyết ép buộc ta, đây là chăm sóc ta sao? Ngươi không khốn nạn hay sao?”

Kỳ Huyên quẹt mũi rồi đáp:

“Không có ta, nàng sống một mình sao có thể vui vẻ. Nàng có thể sống một mình, cũng có thể sống cùng người khác nhưng như vậy ai có thể bảo đảm nàng chắc chắn có thể vui vẻ đây? Nàng đừng mạnh miệng nữa, đừng tự lừa dối bản thân nữa. Tình cảm của hai chúng ta là trải qua sóng gió, nàng còn nhớ khi ở Mạc Bắc, nàng đã động viên ta như thế nào không? Nàng nói với ta, chỉ khi ta vực dấy mới có thể giành lại Võ An Hầu phủ, mới có thể đưa nàng vẻ vang trở lại kinh thành làm Hầu phu nhân. Nàng có biết năm đó ta vì một câu nói này cảu nàng mà liều mạng trên chiến trường không? Ta kiên cường giữ vị trí tiên phong, không phải vì ta yêu nước tới nhường nào, mà là vì ta sốt ruột muốn kiến công lập nghiệp. Ta muốn dùng nỗ lực của chính mình để nhanh chóng đưa nàng rời khỏi Mạc Bắc. Bây giờ chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội rồi, ta đã hoàn toàn có thể đem lại một cuộc sống tốt đẹp cho nàng. Vì sao ta lại có thể nhường nàng cho người đàn ông khác để trải qua những năm tháng vô định đây?”

Cố Thanh Trúc nhớ tới những năm tháng khốn khổ của hai người họ ở Mạc Bắc, mắt đỏ lên, mũi nghẹn ngào. Kỳ Huyên vẫn tiếp tục nói:

“Ta biết, những lời đó đều là nàng muốn an ủi ta, nhưng mà ta cung biết nàng đối với ta không phải không có tình cảm, chỉ là nàng đã thất vọng về ta rồi. Ta đã gây ra quá nhiều chuyện làm nàng thất vọng, bao gồm cả đứa con đầu tiên của chúng ta. Nó không chỉ là nỗi đau trong lòng nàng mà cũng là nỗi đau trong lòng ta. Ta cũng rất tiếc nuối, ta cũng muốn kéo nó trở về, muốn thấy nó được sinh ra, nhìn nó lớn lên, nhìn nó học văn tập võ, còn muốn thấy nó cưới vợ. Sự hối hận của ta không hề ít hơn nàng, ta…”

Nói đến đây, Cố Thanh Trúc đã rơi nước mắt. Nàng ngắt lời Kỳ Huyên:

“Ngươi nói thật nhẹ nhàng. Thế lúc đứa bé giãy giụa trong bụng ta, ngươi đang ở đâu? Khi nó rời khỏi thân ta, ngươi đang ở đâu? Khi ta một mình nằm trên vũng máu, ngươi đang ở nơi nào?”