Đích Thê Tại Thượng

Chương 129: “Phu nhân chờ ta tới thỉnh an sao?”



Editor: Hannah

Tố Nguyệt vừa nói xong, Cố Thanh Trúc đã ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng lại. “Phu nhân” mà Tố Nguyệt nhắc tới chính là Hầu phu nhân Vân thị.

“Phu nhân chờ ta tới thỉnh an sao?”

Cố Thanh Trúc không nhớ được khi mình mới gả vào Võ An Hầu phủ có tới thỉnh an Vân thị mỗi buổi sáng hay không.

“Ta biết rồi, ta sẽ tới ngay.”

Cố Thanh Trúc nói với Tố Nguyệt, nàng ta cũng rời đi. Cố Thanh Trúc thay đồ, Hồng Cừ đi theo sau nàng, nói:

“Thế tử phu nhân, người không biết thôi, Tố Nguyệt tỷ tỷ chờ bên ngoài đã lâu rồi. Nô tỳ có hỏi tỷ ấy có muốn nô tỳ gọi người dậy không nhưng tỷ ấy lại nói không cần. Nhưng giờ nô tỳ ngẫm lại, có chuyện gì đó không đúng. Nếu Hầu phu nhân đang chờ thế tử phu nhân tới thỉnh an thì chẳng phải càng nhanh càng tốt, càng sớm càng tốt hay sao. Tố Nguyệt tỷ tỷ làm vậy là có ý gì?”

Cố Thanh Trúc giang hai tay, để Hồng Cừ giúp mình thay đồ, nghe vậy liền nói: “Đừng nghĩ nhiều. Cứ đi thôi.”

“Dạ.” Hồng Cừ vâng lệnh nhưng lại không nhịn được, trách cứ Cố Thanh Trúc: “Nhưng mà nô tỳ cảm thấy vẫn cần nói với người một câu. Người là con dâu mới về nhưng cũng thật tắc trách. Nô tỳ đã gặp rất nhiều tân nương, sáng nào họ cũng dậy sớm làm bữa sáng cho cả gia đình, ít nhất cũng phải tới hầu hạ mẹ chồng. Người thì hay rồi, ngủ một giấc tới tận bây giờ.”

Cố Thanh Trúc thay xiêm y xong, ngồi trước bàn trang điểm trang điểm nhẹ nhàng, hai tay búi tóc rồi nói:

“Ta cũng đâu có cách nào, ta chưa từng làm bữa sáng. Còn về chuyện hầu hạ mẹ chồng, Hầu phủ này từ trên xuống dưới có bao nhiêu người hầu kẻ hạ, đến lượt ta hầu hạ bà ấy sao?”

Hồng Cừ cài cho Cố Thanh Trúc một cây trâm hồng ngọc, phối hợp trang sức giúp nàng rạng rỡ thêm một chút, nhìn hình ảnh phản chiếu của Cố Thanh Trúc, giải thích:

“Được hạ nhân hầu hạ so với được con dâu hầu hạ dù thế nào cũng không giống nhau.”

Cố Thanh Trúc ngắm nghía lớp điểm trang một hồi rồi đứng lên đi ra ngoài, nói: “Thế nếu theo lời ngươi nói, từ ngày mai trở đi, ta phải hầu hạ mẹ chồng một tấc cũng không rời hay sao?”

Hồng Cừ vội vàng đi theo phía sau, đáp: “Cũng không phải như vậy, nô tỳ chỉ là đang nhắc nhở thế tử phu nhân thôi.”

Cố Thanh Trúc không muốn nhiều lời thêm với nàng ta, đi thẳng về phía viện chính của Vân thị. Hồng Cừ đi theo phía sau, trong lòng không khỏi tấm tắc thán phục tiểu thư nhà mình vô cùng, mới chỉ qua hai ngày mà tiểu thư nhà nàng đã thuộc hết đường đi lối lại trong Hầu phủ. Cho tới giờ đầu óc Hồng Cừ vẫn rối bời, muốn tới phòng bếp vẫn cần có người dẫn đường.

Viện chính không gợi lại ký ức nào đặc biệt, đến khi Cố Thanh Trúc đi tới nơi này, nàng mới hồi tưởng lại một chút chuyện trước đây. Khi nàng vừa mới thành thân với Kỳ Huyên, hình như nàng cũng đã từng tới đây, chẳng qua khi ấy vì Kỳ Huyên vẫn luôn lạnh nhạt với nàng nên Vân thị cũng không bắt bẻ nàng quá nhiều về những nghi thức xã giao. Sau đó Vân thị bị người ta xúi giục mà dùng cực hình với Hồng Cừ, làm gãy hết ngón tay của nha đầu này, Hồng Cừ cũng vì thế mà không còn đường sống ở trong phủ, chỉ có thể xin về nhà mình. Tuy rằng Cố Thanh Trúc cảm thấy vô cùng có lỗi với Hồng Cừ nhưng khi ấy ở Hầu phủ, nàng ta thân cô thế cô không người chăm sóc, chẳng bằng cho nàng ta về nhà dưỡng bệnh. Vì thé Cố Thanh Trúc liền cho Hồng Cừ chút tiền để nàng ta về nhà.

Thế nhưng điều Cố Thanh Trúc không ngờ được chính là người thân của Hồng Cừ đều là một đám “ăn thịt người không nhả xương”. Bọn họ cướp hết số tiền Cố Thanh Trúc cho Hồng Cừ nhưng lại không chăm sóc cho nàng ấy, vứt nàng ấy trong căn phòng vừa lạnh vừa bẩn nằm chờ chết. Cho đến tận bây giờ Cố Thanh Trúc vẫn khó có thể quên được cảnh tượng khi nàng tới thăm Hồng Cừ năm đó.

Người nhà của Hồng Cừ để nàng ta nằm trên chiếc giường trong chuồng heo, ăn ngủ cùng heo, hơn nữa không có ai chăm sóc, tay lại tàn phế, không thể ra khỏi nhà, chỉ có thể chịu đựng bị người ta giày xéo không thể cãi lại. Ngày mùa đông, Hồng Cừ cuộn tròn trong chiếc chăn mong, nằm co ro trong góc giường, tuy rằng cuối cùng nàng ấy cũng được Cố Thanh Trúc đón đi nhưng được chữa trị quá muộn, không bao lâu sau đã qua đời.

Nghĩ đến đây, Cố Thanh Trúc lệnh cho Hồng Cừ đứng chờ bên ngoài viện. Nếu Vân thị đúng là “kíp nổ” cho vận mệnh bi thảm của Hồng Cừ, vậy thì kiếp này dù thế nào Cố Thanh Trúc cũng phải giữ Hồng Cừ tránh khỏi tầm mắt của Vân thị.

Nàng một mình tiến vào bên trong viện chính. Vân thị đã nghe được tin tức từ sớm, đang ngồi ở vị trí chủ thượng chờ đợi. Ngồi bên cạnh bà ta là Kỳ Vân Chi, Kỳ Tú Chi và Nhan Tú Hòa. Cố Thanh Trúc liếc nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Nhan Tú Hòa. Quan sát, đánh giá nàng ta dường như đã trở thành thói quen được nuôi dưỡng suốt nhiều năm của Cố Thanh Trúc.

Khi ấy nàng cực kỳ phiền muộn, rốt cuộc Kỳ Huyên mê luyến Nhan Tú Hòa ở điểm nào. Nếu nói về nhan sắc, Nhan Tú Hòa so ra kém Cố Thanh Trúc. Nếu luận về dáng người, Cố Thanh Trúc tự thấy mình cũng không thua nàng ta. Thế nên Cố Thanh Trúc rất buồn bực, rốt cuộc Kỳ Huyên thích nàng ta vì cái gì. Cho đến sau này, có một lần Kỳ Huyên say rượu mới nói ra nguyên nhân, nói là vì Nhan Tú Hòa hiểu chàng, là tri kỷ của chàng.

Cố Thanh Trúc có thể đóng bất kỳ vai trò gì trong cuộc đời Kỳ Huyên, duy chỉ có vai trò “tri kỷ” này nàng không cách nào đảm nhiệm. Bởi nàng trời sinh đã không biết thế nào là tinh tế, nàng không thích bi xuân thương thu, cũng không thích không bệnh mà rên, nàng càng muốn làm những chuyện thực tế hơn.

Những việc kia chẳng thể dùng để cổ vũ hay an ủi được, cho đến giờ Cố Thanh Trúc cũng chưa thể hiểu được vì sao nó lại được người ta ca ngợi đến thế.

“Thỉnh an mẫu thân.”

Cố Thanh Trúc đi tới trước mặt Vân thị, không giải thích nửa lời cho việc mình đến trễ, làm như không có việc gì mà thỉnh an Vân thị. Trên thực tế, Cố Thanh Trúc cũng không cho rằng Vân thị thật sự ngồi ở đây để chờ nàng tới thỉnh an, hạ nhân đã báo tin thì nàng tới thôi, vậy nên trong lòng Cố Thanh Trúc không hề cảm thấy có chút áy náy nào.

Vân thị nhìn dáng vẻ lười nhác của Cố Thanh Trúc, trong lòng hơi tức giận. Đêm qua bà đã cố ý sai Tố Nguyệt tới Thương Lan Cư chính là để nhắc nhở Cố Thanh Trúc sáng nay phải tới thỉnh an. Hiện giờ Vân thị còn chưa rõ phẩm hạnh của Cố Thanh Trúc, thế nên bà muốn đánh giá từ những điểm nhỏ nhất, điều đầu tiên chính là phải xem Cố Thanh Trúc đối với người mẹ chồng là bà đây có đủ tôn trọng hay không. Mà kết quả xem ra thật khiến người ta không vừa lòng.

Đứa con gái này đừng nói tới chuyện tôn trọng mẹ chồng mà ngay cả những lễ nghĩa cơ bản nhất cũng không hiểu. Sau ngày về thăm nhà mẹ đẻ, nó thế mà lại dám ngủ tới khi mặt trời lên cao, hơn nữa phải để người khác nhắc nhở mới tới đây thỉnh an. Dù nó đang uốn gối thỉnh an mình nhưng nhìn vẻ mặt kia có vẻ nhưng không bằng lòng, thể nào cũng cãi lời bà bao biện cho bản thân. Có thể thấy được, trong mắt nó căn bản không hề có bà mẹ chồng này.

“Hai ngày nay Thanh Trúc chắc hẳn là rất mệt nên sáng nay mới dậy muộn như vậy.”

Vân thị cố ý nói như thế là để Cố Thanh Trúc biết được bà đang tức giận.

Cố Thanh Trúc thong dong bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vân Chi, nói với Vân thị: “Cũng không phải là rất mệt, đa tạ mẫu thân quan tâm.”

Vân thị nhíu mày, Kỳ Vân Chi lập tức nói đỡ cho mẫu thân: “Đại tẩu, nếu không phải đại tẩu rất mệt thì sao lại ngủ tới lúc này mới rời giường? Mẫu thân đã phái Tố Nguyệt đi báo tin cho đại tẩu tới thỉnh an thế nhưng chờ mãi mà không thấy đại tẩu tới.”

Cố Thanh Trúc nhấp ngụm trà, mỉm cười đáp: “Nha đầu Tố Nguyệt kia cũng thật là, đứng ở ngoài cửa đợi lâu như vậy, cũng không biết sai một nô tỳ đi vào gọi ta một tiếng, cứ để ta ngủ tới tận giờ này. Trong lòng ta cũng thấy băn khoăn.”

Tố Nguyệt đứng ngoài cửa nghe được Cố Thanh Trúc nói như vậy, trong lòng căng thẳng, âm thầm cắn răng, thầm nghĩ: “Thế tử phu nhân này cũng mạnh mồm gớm. Mới là lần đầu tới thỉnh an với phu nhân mà đã biết mách lẻo nha hoàn bên cạnh phu nhân rồi.”

Kỳ Vân Chi nhìn Nhan Tú Hòa, Nhan Tú Hòa lại tủm tỉm cười, nói: “Thế tử phu nhân là đang trách Tố Nguyệt tỷ tỷ không gọi tẩu dậy sao? Cách ứng xử thường ngày của Tố Nguyệt tỷ tỷ ai nấy đều rõ, là người giữ lễ nghĩa nhất. Thế tử phu nhân là chủ nhân, Tố Nguyệt tỷ tỷ sao có thể sai người gọi tẩu dậy được chứ.”

Cố Thanh Trúc nhìn nàng ta, bất ngờ gật đầu, đáp: “Ừ, Nhan tiểu thư nói không sai. Ta đúng là không thể trông cậy vào Tố Nguyệt gọi ta. Chỉ là ta nghĩ thay cho nàng ta mà thôi, nếu nàng ta gọi ta sớm thì đã không phải chờ lâu như vậy. Ta cũng có thể bảo nàng ta về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trong lời nói vẫn không chút hàm ý rằng việc hôm nay mình không tới thỉnh an là một sai lầm.

Thái độ của Cố Thanh Trúc làm Vân thị bực bội, thế nhưng Nhan Tú Hòa lại lén nhếch miệng cười nhạt, khó ai có thể phát hiện được. Nàng ta thầm nghĩ xem ra vị thế tử phu nhân này là loại “đầu gỗ”, nói khéo nói giảm nói tránh đều nghe không hiểu, vừa mới về nhà đã đắc tội với mẹ chồng, sau này sao còn mong có thể sống yên lành.

Thế nhưng Nhan Tú Hòa đối với nàng không có chút cảm thông, thậm chí còn là căm ghét, căm hận.

Nguyên nhân là do hai đôi giày mà nàng ta đưa cho Cố Thanh Trúc hôm trước, Cố Thanh Trúc không thích thì thôi đi, cứ để nha hoàn nhận lấy rồi không dùng là được, thế nhưng nàng thì hay rồi, vừa mới đưa tay ra nhận, quay đầu lại đã quẳng cho một nha hoàn ở nhà dưới. Nếu không phải nha hoàn kia cố ý khoe khoang cho người khác xem, Nhan Tú Hòa còn không biết chuyện mà Cố Thanh Trúc đã làm, lại tưởng rằng nàng cũng là người hiền lành.

Là Cố Thanh Trúc gây chuyện với nàng ta trước, Nhan Tú Hòa cũng không phải kẻ hiền lành độ lượng, ngay lập tức phải tìm cách đáp trả.

Vân thị nhíu mày nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như trước:

“Đúng rồi, nha đầu Tố Nguyệt kia tính cách thật thà, cũng không biết ứng biến, mới bị con trách móc.”

Cố Thanh Trúc mỉm cười nói: “Cũng không đến mức trách móc, con chỉ thương cho nàng ta phải đợi lâu như vậy.”

Vân thị hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Đối với một đứa con dâu ngu độn như thế này, xem ra nói lòng vòng quanh co không có tác dụng, một khi đã như vậy, bà ta phải nói thẳng toẹt ra.

“Thanh Trúc à, có mấy lời, nếu người làm mẹ chồng như ta không nói với con, sợ rằng con mãi mãi cũng không hiểu được. Con có bằng lòng nghe ta nói vài câu không?” Vân thị nói với Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc làm động tác “mời” với Vân thị, đáp: “Mời mẫu thân nói.”

Vân thị bất mãn nhìn nàng thong dong ngồi trên ghế nghe bà ta dạy dỗ, thái độ ngạo mạn kia thật khiến người khác ngứa mắt. Thế nhưng nền tảng giáo dục không cho phép bà ta nổi giận, chỉ có thể nín nhịn, giải thích tình hình với con dâu:

“Đã là người của Võ An Hầu phủ chúng ta thì nhất cử nhất động đều đại diện cho cả Võ An Hầu phủ. Trước đây con là con gái Cố gia, trong phủ Cố gia các con thế nào ta không quan tâm nhưng nếu con đã bước qua cửa Kỳ gia thì phải tuân theo quy củ của Kỳ gia. Bây giờ ta nói rõ ràng với con, mỗi ngày vào giờ Mão canh ba con phải tới chỗ ta thỉnh an. Trong phủ còn có lão phu nhân nhưng người đã lớn tuổi, không mấy để tâm tới chuyện của tiểu bối, thế nên mỗi ngày con chỉ cần tới chỗ ta thỉnh an là được. Chuyện ngủ tới khi mặt trời lên cao giống như hôm nay, sau này tốt nhất đừng để lặp lại nữa.”

Những lời này Vân thị tự thấy mình đã diễn đạt rất rõ ràng. Cố Thanh Trúc tập trung lắng nghe, trên mặt cũng không thể hiện chút luống cuống nào. Nghe mẹ chồng nói xong, nàng cúi đầu trầm tư một lát rồi ngẩng đầu, nói:

“Vâng. Thanh Trúc đã hiểu.”

Vân thị do dự rồi gật đầu, nói: “Ừ, biết là tốt rồi, vậy từ ngày mai cứ thế mà làm đi.”

“Đúng vậy.” Cố Thanh Trúc đứng dậy trả lời, sau đó xoay người nhìn về phía Kỳ Vân Chi, nói: “Muội muội nghe rõ chưa? Từ ngay mai trở đi, giờ Mão canh ba phải tới thỉnh an mẫu thân, tuyệt đối đừng giống ta hôm nay, ngủ tới khi mặt trời lên cao.”

Kỳ Vân Chi nhíu mày, không hiểu: “Đại tẩu nói gì vậy? Mẫu thân sai đại tẩu chứ đâu có sai ta.”

Nàng ta thầm nghĩ không lẽ vị đại tẩu này đầu óc không được bình thường, tự dưng lại “kéo” nàng ta theo. Ai muốn ngày nào cũng phải tới thỉnh an vào giờ Mão canh ba chứ?