Đích Thê Tại Thượng

Chương 132: Huynh hãy quên ta đi, tìm một người con gái tốt khác có thể ở bên huynh làm bạn cả đời



Editor: Hannah

Xe ngựa đưa Cố Thanh Trúc xuất phát từ Kỳ gia ra ngoài. Suốt dọc đường Hồng Cừ vẫn nơm nớp lo sợ, không khỏi nhìn ra ngoài xe ngựa xem tình hình. Cố Thanh Trúc thấy nàng ta như vậy thì hơi phiền, hỏi:

“Ngươi cứ nhìn tới nhìn lui như vậy làm gì?”

Hồng Cừ buông rèm xuống, đáp: “Nô tỳ đang nhìn xem có người đuổi theo không.”

Cố Thanh Trúc muốn cạn lời, nói: “Ai đuổi theo cơ? Đuổi theo chúng ta làm gì?”

“Tiểu thư không biết đó thôi, những gia đình giàu có đều rất để ý chuyện này. Khi Tam tiểu thư ở Hạ gia quả thực giống như bị giam lại vậy. Hôm đó nô tỳ nghe Tiểu Thúy kể lại, Hạ gia trông giữ Tam tiểu thư như phạm nhân vậy.”

Cả đời này Hồng Cừ cũng chưa từng gặp tình cảnh như vậy, nghe xong cách Hạ gia đối xử với Cố Ngọc Dao, nàng ta liền lo lắng liệu có khi nào tất cả Hầu phủ đều giống như vậy hay không.

“Dù sao nô tỳ thấy Hầu phu nhân cũng không có vẻ gì thân thiện cho lắm.” Hồng Cừ tuy chưa hiểu sự đời nhưng lại khá biết quan sát sắc mặt. Hầu phu nhân tuy rằng biểu hiện bên ngoài khá hiền hòa nhưng có đôi lúc khi nhìn tiểu thư nhà nàng ta lại để lộ ánh mắt ghét bỏ.

Cố Thanh Trúc mím môi không nói gì, nàng cũng không muốn bàn luận sâu với Hồng Cừ về vấn đề này, chỉ nhắc nhở một câu: “Ngươi đã biết Hầu phu nhân không có thiện ý thì tránh xa bà ấy một chút, nếu không có việc gì thì đừng lộ ra trước mặt bà ấy, biết chưa?”

Hồng Cừ xem như cũng là một nỗi niềm tiếc nuối của Cố Thanh Trúc từ kiếp trước. Chỉ vì năng lực của nàng không đủ mà đã không thể bảo vệ được Hồng Cừ, để nàng ta rơi vào kết cục bi thảm. Nếu kiếp trước Cố Thanh Trúc có thể mạnh mẽ như kiếp này, không chỉ một mực muốn lấy lòng Vân thị, không lơi lỏng cảnh giác thì Hồng Cừ hẳn sẽ không có vấn đề gì.

“Vâng, nô tỳ biết rồi.” Hồng Cừ cảm thấy tiểu như nhà mình căn bản không hiểu ý nàng ta. Nàng ta muốn nhắc tiểu thư để ý một chút, thế mà tiểu thư lại dặn dò ngược lại nàng ta.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài Nhân Ân Đường, Hồng Cừ mang theo một cái rương xuống. Vân Sinh đang rầu rĩ chống cằm trên quầy thuốc, Lương Phủ lại tất bật bận rộn, nào là nghiền thuốc nào là bốc thuốc. Khi thấy Cố Thanh Trúc và Hồng Cừ, Lương Phủ để hết đồ trên tay xuống, chạy lại nghênh đón:

“Sao tiên sinh lại tới lúc này. Tiên sinh thành thân xong cũng không nghỉ ngơi thêm vài ngày sao.”

Cố Thanh Trúc cười cười, không nói gì nhiều: “Thành thân thì có gì mà phải nghỉ ngơi. Hai ngày nay có nhiều người tới khám không?”

“Không quá nhiều.” Lương Phủ nhận lấy kẹo mừng Hồng Cừ đưa tới, tươi cười hỏi han: “Không lẽ tiên sinh lo cho y quán hay sao? Người cứ yên tâm trở về đi, ta cùng Vân Sinh có thể đối phó những chứng bệnh thông thường, không vấn đề gì.”

Cố Thanh Trúc nhìn về phía Vân Sinh, thấy hắn đang đứng sau quầy, không còn chống cằm nữa mang đang ngơ ngác nhìn Cố Thanh Trúc. Chỉ là Cố Thanh Trúc vừa quay sang nhìn, hắn đã lập tức cúi đầu làm ra vẻ mình rất bận rộn.

Hồng Cừ đưa kẹo cho Vân Sinh, hắn cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, đem kẹo Hồng Cừ đưa cho để sang một bên. Hồng Cừ lầm bẩm một câu “Không hiểu nổi” rồi quay lại đứng bên cạnh Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc vừa mới ngồi xuống, đang chuẩn bị xem sổ sách xem hai ngày nay đã kê đơn bốc thuốc như thế nào thì một gã sai vặt từ bên ngoài bước vào, nhìn có vẻ quen mặt. Lương Phủ hỏi:

“Ngươi tới khám bệnh hay là bốc thuốc?”

Gã sai vặt kia cười lấy lòng, đi tới trước mặt Cố Thanh Trúc, cung kính hành lễ rồi nói: “Tiểu nhân tới tìm Cố tiên sinh. Công tử nhà muốn hẹn gặp Cố tiên sinh ở trả lâu Nhất Tự.”

Cố Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn hắn, hơi có chút ấn tượng. Gã sai vặt kia thấy trong mắt Cố Thanh Trúc lộ vẻ nghi hoặc, vội vàng đáp: “Tiên sinh, ngài hẳn là không còn nhớ tiểu nhân. Tiểu nhân là tiểu nhị của hàng gạo Tống gia. Trước đây ngài từng ghé qua, chúng ta cũng từng gặp mặt.”

“Tống gia…” Cố Thanh Trúc để đồ trong tay xuống, đứng dậy hỏi: “Ngươi là do Tống Tân Thành phái tới?”

Gã sai vặt kia gật đầu, đáp: “Đúng vậy, là chủ nhân phái tiểu nhân tới. Chủ nhân đang chờ tiên sinh ở phía nam trà lâu.”

Cố Thanh Trúc đắn đo một lúc, Hồng Cừ đứng bên cạnh kéo kéo tay áo nàng, dường như có ý nhắc nhở. Cố Thanh Trúc lại làm như không thấy, nói với gã sai vặt kia: “Ta đã biết, ngươi quay về đi, ta thu dọn đồ một chút rồi qua.”

Sau khi gã sai vặt rời đi, Hồng Cừ lại chặn đường Cố Thanh Trúc, khuyên ngăn: “Tiểu thư, người không thể đi.”

Dưới tình thế cấp bách, Hồng Cực trực tiếp gọi Cố Thanh Trúc là “tiểu thư”, bản thân nàng ta cũng không ý thức được có vấn đề gì. Vì đây là chuyện nghiêm trọng, tiểu thư mới gả chồng được đến ngày thứ tư, chưa được sự cho phép mà ra ngoài đã là không đủ, còn là ra ngoài gặp người đàn ông khác. Nếu bị người khác bắt gặp thì tiểu thư dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy được vết nhơ. Nhỡ đâu để truyền ra ngoài mấy lời gièm pha ô uế thì không phải là chuyện đùa đâu.

Cố Thanh Trúc thấy Hồng Cừ ngăn cản, trong lòng cũng có nghi ngờ. Trước khi nàng thành thân với Kỳ Huyên đã nhờ Cố Thanh Học gửi một bức thư cho Tống Tân Thành, sau đó Tống Tân Thành cũng không có phản ứng gì đặc biệt, Cố Thanh Trúc còn cho rằng chàng đã hoàn toàn gạt mình ra khỏi cuộc đời. Thế nên tuy rằng trong lòng nàng còn áy náy nhưng cũng không còn dây dưa với chàng.

Không ngờ hôm nay chàng thế mà lại chủ động phái người tới tìm mình, cũng không biết nguyên do vì sao, nhưng bất kể thế nào Cố Thanh Trúc cũng phải gặp chàng trực tiếp một lần, đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng, tạ lỗi với chàng. Có như vậy, nỗi áy náy trong lòng Cố Thanh Trúc mới vơi bớt.

Còn về chuyện Hồng Cừ lo lắng, tạm thời Cố Thanh Trúc còn chưa nghĩ đến. Nàng không thẹn với lương tâm là được.

Thu dọn đồ đạc một chút, Cố Thanh Trúc không màng đến sự can ngăn của Hồng Cừ mà đi về phía trà lâu phía Nam.

Tiểu nhị của trà lâu nhìn thấy nàng, Cố Thanh Trúc nói tên, tiểu nhị liền dẫn nàng tới nhã gian ở lầu hai. Bên trong nhã gian, Tống Tân Thành đang ngồi một mình, cầm một ấm trà rót nước. Thấy Cố Thanh Trúc, chàng theo phản xạ buông ấm trà, đứng lên khỏi chỗ ngồi.

Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt kể từ sau khi từ hôn. Tống Tân Thành dường như gầy đi một chút nhưng vẫn béo tốt, trên mặt có chút tiều tụy, chàng mời Cố Thanh Trúc ngồi xuống.

Sau khi Cố Thanh Trúc ngồi xuống, Tống Tân Thành bận rộn sai tiểu nhị dâng trà, dâng điểm tâm. Bận rộn một hồi xong xuôi, không còn việc gì để làm, chàng mới cúi đầu ngồi xuống, căng thẳng lau mồ hôi.

Cố Thanh Trúc nâng chén trà nhấp một ngụm rồi hỏi:

“Dạo này huynh vẫn ổn chứ?”

Tống Tân Thành kinh ngạc, từ từ ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Trúc, sau đó nhanh chóng dời mắt, nhẹ nhàng gật đầu xem như trả lời.

Sự căng thẳng của Tống Tân Thành khiến Cố Thanh Trúc cảm thấy bầu không khí hơi ngại ngùng. Nếu nàng không nói lời nào thì tình cảnh sẽ chỉ càng lúc càng ngại ngùng, thế nên nàng lại hỏi: “Chuyện đó… gần đây việc kinh doanh trong nhà có tốt không?”

Tống Tân Thành mím môi, lại gật đầu.

Cứ nói chuyện một mình thế này khiến bầu không khí trong nhã gian ngượng ngùng đến đỉnh điểm. Cố Thanh Trúc không thể cứ tiếp tục đơn độc “diễn xướng” như thế này. Tống Tân Thành không nói lời nào, nàng cũng khó lòng phỏng đoán tâm tình của chàng.

Hai người cứ im lặng như vậy. Một lúc sau, Tống Tân Thành ho khan một tiếng rồi hỏi:

“Nàng… nàng vẫn ổn chứ?” Dừng lại một lúc, chàng hỏi tiếp: “Hắn… hắn có ức hiếp nàng không?”

Hai câu hỏi liên tiếp khiến Cố Thanh Trúc hít sâu một hơn rồi đáp: “Cũng tạm. Hắn không ức hiếp ta.”

Tống Tân Thành nghe xong câu trả lời của Cố Thanh Trúc, từ từ ngẩng dầu, cuối cùng cũng dám đối diện với ánh mắt của nàng. Chàng nhìn Cố Thanh Trúc chằm chằm một hồi lâu rồi nói:

“Ta… vừa rồi ở trên phố thấy xe ngựa của nàng, thấy nàng có vẻ gầy đi nên bảo A Vượng mời nàng tới đây uống trà. Ta chỉ muốn hỏi nàng sống thế nào.”

Tống Tân Thành là người hay thẹn thùng, chàng có thể ngồi trước mặt Cố Thanh Trúc nói nhiều như vậy đã là chuyện không dễ dàng gì.

Cố Thanh Trúc cũng không kỳ vọng quá nhiều ở chàng, trong đầu chỉ nghĩ nên nói về chuyện kia với chàng như thế nào. Nàng muốn tạ lỗi với chàng.

Cố Thanh Trúc còn chưa kịp mở lời đã thấy Tống Tân Thành đột ngột đứng lên, lưng thẳng tắp làm động tác vái chào với Cố Thanh Trúc, nói:

“Thực xin lỗi. Là do ta sai. Mong nàng tha thứ cho ta.”

Cố Thanh Trúc sững người, nói: “Huynh làm gì vậy? Mau đứng lên đi.”

Tống Tân Thành khom lưng, vẫn giữ tư thế tạ lỗi: “Ta… là do ta ích kỷ, phá vỡ lời ước hẹn giữa hai chúng ta, tự ý đòi từ hôn, đẩy nàng vào thế khó. Ta đã biết rõ kẻ kia không phải hạng người lương thiện mà còn để nàng gả cho hắn. Là do ta khốn nạn, ta không phải người, cầu xin nàng tha thứ cho ta.”

Tình cảnh thay đổi khiến Cố Thanh Trúc cực kỳ bất ngờ. Dù thế nào nàng cũng không ngờ được Tống Tân Thành lại là người nói lời xin lỗi trước. Rõ ràng người làm sai là nàng và Kỳ Huyên, không phải sao? Con người Tống Tân Thành quá phúc hậu, đem tất cả tội lỗi nhận về mình.

“Huynh đứng lên trước đi.” Cố Thanh Trúc đỡ Tống Tân Thành đứng dậy, để chàng ngồi xuống.

Tống Tân Thành hổ thẹn không thôi, Cố Thanh Trúc thấy chàng như vậy, đột nhiên thấy tò mò, nói: “Huynh đem tất cả những chuyện xảy ra vào tối hôm đó thuật lại rõ ràng cho ta nghe. Ta vẫn chưa có cơ hội hỏi huynh, vì sao ngày hôm trước chúng ta đã giao hẹn mà chỉ qua một tối huynh đã thay đổi.”

Tống Tân Thành hít một hơi thật sâu, kể lại: “Haiz, đều là do ta nhát gan. Ngày đó sau khi nàng rời đi, hắn liền tới phủ của ta, đem tất cả sản nghiệp của phủ ta bày ra trên bàn. Ngay trước mặt phụ thân mẫu thân, hắn bức ép ta, nói nếu ta không từ hôn với nàng, hắn sẽ hủy hoại toàn bộ sản nghiệp do Tống gia gây dựng, còn muốn trục xuất Tống gia chúng ta ra khỏi kinh thành. Ta… ta không còn cách nào, phụ mẫu ta đều đã già, không thể chịu khổ, nếu phải rời kinh thành, chỉ e không còn đường sống. Lúc ấy ta chỉ nghĩ phải giữ gìn gia nghiệp nên liền chấp nhận yêu cầu của hắn, sáng sớm hôm sau tới từ hôn.”

Quả nhiên là như thế. Kỳ Huyên đã theo dõi từ lâu, sau khi nàng hàn gắn quan hệ với Tống Tân Thành, chàng liền tới cửa uy hiếp. Tống Tân Thành là nhị phòng Tống gia, trong nhà chỉ có một ít sản nghiệp để duy trì đường sống, không có quan tước. Kỳ Huyên đương nhiên có thể phá hủy toàn bộ gia sản của họ, sau đó trục xuất nhị phòng Tống gia ra khỏi kinh thành.

“Thanh Trúc, là ta vô dụng. Nàng trách ta cũng đúng.”

Tâm trạng Tống Tân Thành như lao dốc.

Cố Thanh Trúc lại không có quá nhiều cảm xúc, chỉ an ủi: “Ta không trách huynh. Thật sự. Bất kể là ai cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi. Huynh không làm sai bất kỳ điều gì, người sai là ta và Kỳ Huyên. Ta đã biết rõ bản thân mang phiền toái mà còn không màng tất cả dây dưa với huynh. Kỳ Huyên biết rõ giữa ta và huynh đã có hôn ước mà còn làm ra hành động bức ép với huynh như vậy. Ta vẫn luôn muốn tìm cơ hội trực tiếp tạ tội với huynh.”

Tống Tân Thanh xua tay lia lịa, nói: “Không không không, nàng không sai, là ta sai. Nàng không cần tạ lỗi cùng ta. Là ta hại nàng thành trò cười của cả kinh thành, là do ta lập trường không kiên định, là ta đã lừa nàng.”

Cố Thanh Trúc lặng lẽ thở dài: “Được rồi, đừng nói nữa. Chuyện này dừng lại ở đây thôi. Huynh chỉ cần nhớ kỹ, ta không trách huynh, huynh cũng không làm gì sai, là ta làm liên lụy tới huynh, huynh tuyệt đối đừng tự trách. Kỳ Huyên cũng không phải người dễ trêu chọc, sau này huynh thấy hắn cứ đi đường vòng là được.”

Tống Tân Thành mặt như sắp khóc, nói với Cố Thanh Trúc: “Vậy… sau này này chúng ta còn cơ hội gặp lại không?”

Cố Thanh Trúc do dự rồi lắc đầu, đáp: “Tốt nhất không gặp thì hơn. Như vậy đối với ai cũng tốt. Bây giờ ta đã gả vào Kỳ gia, là con dâu của Kỳ gia. Huynh hãy quên ta đi, tìm một người con gái tốt khác có thể ở bên huynh làm bạn cả đời.”