Đích Thê Tại Thượng

Chương 137: Vì phần tình cảm thuần khiết và đẹp đẽ này, Vân thị sẽ không lại gây ra bất kỳ chuyện gì làm tổn thương đến



Editor: Hannah

“Năm đó vì sao nàng lại đuổi Hồng Cừ về nhà?” Kỳ Huyên nhìn Cố Thanh Trúc đang thu dọn thuốc, hỏi.

Cố Thanh Trúc liếc nhìn chàng, thở dài rồi đáp: “Mẫu thân ngươi sai người bẻ gãy ngón tay nàng ấy. Kỳ gia không nuôi người rảnh rỗi, ta đành cho nàng ấy chút bạc, đưa về nhà.”

Kỳ Huyên ngồi xuống, cầm ấm sắc thuốc lên xem, nghe xong liền ngây người, vội vàng đặt ấm sắc thuốc xuống, quẹt mũi ho khan rồi nói: “À, hóa ra là thế à.”

“Đúng vậy, sau khi Hồng Cừ về nhà, tiền bạc đều bị người trong nhà cướp hết. Nàng ấy bị đuổi ra chuồng heo, cùng ăn cùng ở với heo hơn nửa năm. Đến khi ta đến thăm nàng ấy, nàng đã gần như điên điên khùng khùng, có uống thuốc cũng vô dụng.” Cố Thanh Trúc kể lại kết cục kiếp trước của Hồng Cừ cho Kỳ Huyên.

Kỳ Huyên càng nghe càng cảm thấy hụt hẫng, chỉ đành thở dài, nói:

“Xin lỗi. Ta không biết đã từng xảy ra những chuyện như vậy.”

Cố Thanh Trúc hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Không sao, những chuyện ngươi không biết có rất nhiều. Kiếp trước sở dĩ Hồng Cừ thê thảm như vậy cũng một phần lớn là do ta. Ta sẽ không đứng yên nhìn nàng ấy ‘bước lên vết xe đổ’.”

Kỳ Huyên ngăn bàn tay Cố Thanh Trúc đang thu dọn ấm sắc thuốc, hỏi: “Hôm nay mẫu thân ta có ức hiếp nàng không?”

Cố Thanh Trúc nhìn hai bàn tay của hai người, lắc đầu rồi đáp: “Ta đã không còn mông muội như ngày xưa nữa. Kiếp trước ta chỉ một mực muốn lấy lòng mẫu thân ngươi, dù cho bà ấy chặt đứt tay Hồng Cừ, ta cũng không dám cãi lại bà ấy nửa câu. Thế nhưng bây giờ sao, ta sẽ không nhẫn nhịn bà ấy nữa. Cái gì nên nói, ta đều sẽ nói. Chỉ sợ mẫu thân ngươi bây giờ đang hận chết ta rồi.”

“Mẫu thân ta có đôi lúc đúng là hồ đồ, đánh giá con người theo cảm tính. Nàng cần nói gì cứ nói, bà ấy tuy rằng hồ đồ nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu thị phi. Sẽ có ngày bà ấy hiểu được nàng. Dù cho bà ấy không hiểu thì vẫn còn có ta ở đây.”

Kỳ Huyên cảm thấy mình cần nói chuyện rõ ràng với mẫu thân về vấn đề này, không thể cứ để Cố Thanh Trúc vì bà ấy mà chịu thiệt thòi. Giữa vãn bối và trưởng bối luôn tồn tài một chữ “Hiếu”, một chữ này tựa như ngọn núi, đè nén khiến người ta không thở nổi, nếu không phản kháng thì bản thân chịu thiệt, nhưng nếu phản kháng thì lại khiến người đời gièm pha, không cách nào xử lý ổn thỏa.

Cố Thanh Trúc liếc nhìn chàng, lại nói: “Ta không trách mẫu thân. Là do vị biểu muội kia đứng đằng sau gây khó dễ. Hôm nay ta đã ra tay đánh nàng ta.”

Trong đôi mắt đen láy của Cố Thanh Trúc dường như hàm chứa ý muốn thử thăm dò. Kỳ Huyên hiểu ý nàng, lập tức trả lời: “Muốn đánh thì đánh. Nàng ta vốn là người như vậy.”

“Ngươi không trách ta?” Cố Thanh Trúc hỏi Kỳ Huyên.

Kỳ Huyên lắc đầu, đáp: “Không trách! Kiếp trước là do ta không hiểu nàng, nàng lại không muốn giải thích. Giờ ta đã có thể nói, trên đời này không có ai hiểu nàng hơn ta. Nàng muốn làm gì cứ việc làm, đừng bận tâm tới ta. Chỉ cần nàng biết rằng, bất kể thế nào, ta đều vĩnh viễn đứng sau lưng nàng.”

Cố Thanh Trúc rút tay mình khỏi tay Kỳ Huyên, im lặng thu dọn ấm sắc thuốc.

Kỳ Huyên đi đến viện chính, nô tỳ trông cử nói Vân thị hơi mệt nên đã nghỉ ngơi. Kỳ Huyên vén rèm bước vào cửa, thấy Vân thị đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Chàng bước tới, lẳng lặng quỳ gối trước mặt Vân thị, bà sửng sốt, vội nói:

“Con làm gì vậy, mau đứng lên đi.”

Bà vừa nói vừa định đỡ Kỳ Huyên nhưng Kỳ Huyên lại né tránh, nói: “Mẫu thân, có lời này hôm nay con phải nói với mẫu thân.”

Thấy nét mặt chàng nghiêm túc, Vân thị lập tức đoán ra chàng định nói gì. Bà phẩy tay áo ngồi xuống, nói: “Ta biết con muốn nói gì. Là vì nàng ta, có phải không? Việc hôm nay đúng là do ta đã suy xét không chu toàn, khiến nàng ta phải chịu chút thiệt thòi. Thế nhưng nàng ta cũng đã trả đũa được, tay của Tú Hòa bị thương, ta cũng đã bắt Tú Hòa và Vân Chi về phòng đóng cửa ăn năn hối cải. Ta đã làm đến nước này, con còn muốn ta phải làm thế nào nữa đây?”

Vân nói đem cách thức mình giải quyết nói lại hết cho Kỳ Huyên biết, để chàng hiểu được bản thân bà cũng không cố ý gây khó xử cho thê tử của chàng mà là do bên trong có hiểu lầm. Bà cho rằng Cố Thanh Trúc đã hiểu rõ, sẽ không gây sự trước mặt con trai bà, vậy mà không ngờ, Vân thị vẫn xem thường nàng rồi.

“Mẫu thân có phải đang nghĩ, người đã xử lý như vậy rồi mà vì sao Thanh Trúc còn kể lại cho con, có phải không?” Ở trước mặt Vân thị, Kỳ Huyên hiếm khi để lộ nét mặt cẩn trọng như lúc này, trước giờ chàng luôn kính trọng mẫu thân, chưa từng nói một câu vô lễ, cũng chưa bao giờ cãi vã với bà. Quan hệ hai mẹ con vốn luôn rất tốt.

Thế nhưng hôm nay dường như lại có chút khác biệt.

“Thanh Trúc chưa nói gì cả. Chuyện trong phủ không thể qua mắt được mẫu thân nhưng cũng không thể qua mắt được con. Từ trước khi con về, đã có người đem mọi chuyện trong phủ báo cáo lại chi tiết rõ ràng cho con. Con vội vàng quay về chính là vì sợ người nhất thời xúc động làm tổn thương Thanh Trúc. Thanh Trúc chưa nói gì với con hết. Hôm nay là tự con muốn tìm mẫu thân nói chuyện.”

Vân thị hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh:

“Được, con nói đi.”

“Những lời này, trước khi thành hôn con đã nói với phụ thân nhưng có lẽ phụ thân đã không kể lại với người. Thanh Trúc là do con mặt dày cưới về. Nàng ấy không muốn gả cho con, thậm chí rất khinh thường con. Là do con dùng thanh danh của Võ An Hầu phủ chèn ép người đàn ông có hôn ước với nàng ấy, buộc hắn phải tới Cố gia từ hôn. Con sợ ‘đêm dài lắm mộng’, buổi sáng người đó vừa từ hôn, giữa trưa con đã tới cầu hôn. Thanh Trúc không muốn gả cho con nhưng Cố gia lại bằng lòng. Dưới sự bức ép của con cùng phụ thân nàng ấy, Thanh Trúc mới buộc phải gả vào nhà chúng ta. Mẫu thân hẳn cũng nhận ra, con thật lòng thích nàng ấy, thích đến mức có thể vì nàng mà làm bất kỳ chuyện gì. Nàng ấy là một cô nương tốt, mẫu thân chưa hiểu nàng ấy, nàng ấy là người lương thiện, rộng lượng, có thể cứu giúp mọi người, nàng ấy tốt hơn so với bất kỳ cô nương nào trên đời này. Đời này kiếp này, con chỉ cần một người con gái là nàng ấy. Con muốn gắn bó bên nàng ấy là gắn bó cả một kiếp, hai kiếp, thậm chí ba kiếp, bốn kiếp phu thê. Người là mẫu thân của con, con rất hy vọng người có thể hiểu được tấm chân tình này của con. Xin người hãy đối xử với nàng ấy như đối với con, có được không?”

Kỳ Huyên chưa từng nói với Vân thị nhiều đến như vậy trong một lần. Vân thị nghe xong cực kỳ xúc động, con trai đã đem tất cả sự thật nói rõ với bà, bà sao còn có thể không hiểu chứ.

“Thanh Trúc không phải là người lòng dạ sắt đá, ai đối xử tốt với nàng ấy, nàng ấy đều ghi nhớ trong lòng. Mẫu thân cũng thấy rồi đấy, đối với một tỳ nữ đã hầu hạ nhiều năm nàng ấy còn che chở như vậy, huống hồ là người thân chung sống sớm chiều. Con đã hứa với tỷ tỷ nhất định sẽ đối xử với nàng ấy thật tốt, tỷ tỷ mới đồng ý thay con xin thánh chỉ. Mẫu thân cũng không muốn con trai thất hứa với tỷ tỷ chứ.”

Tình ý chân thành của Kỳ Huyên đã khiến Vân thị cảm động. Hai mắt bà đỏ lên, mũi nghẹn ngào, đứng dậy đỡ Kỳ Huyên lên, thở dài rồi nói:

“Những chuyện này nếu con không nói với ta, ta làm sao biết được. Kỳ thực qua chuyện hôm nay, mẫu thân cũng đã hiểu ra phần nào, Thanh Trúc chưa chắc là người vô lễ, lạnh nhạt như bề ngoài. Là tại ta trách oan cho nó, taị ta tin vào lời nói của người khác mà đổ oan cho nó. Ta không ngờ con lại nói ra những lời này. Cả đời chỉ cần một người con gái, lời hứa hẹn tốt đẹp như vậy có ý nghĩa như thế nào, con hiểu được sao?”

Trong lòng Vân thị cảm khái, điều một người phụ nữ mong ước cũng chỉ có vậy mà thôi. Bản thân dốc lòng chân thành đối đãi, cũng chỉ mong đối phương cũng như vậy, thế nhưng trên đời có bao nhiêu người đàn ông có thể thật sự làm được điều này chứ. Đã có bao mối tình thủy chung, son sắt nhưng đến cuối cùng cũng không chống lại nổi sự mê hoặc của sắc đẹp. Đã từng có bao lời thề hẹn hóa thành sương khói, biến mất nơi nao. Lời hứa hẹn này có trọng lượng đến nhường nào, Vân thị không chắc con trai mình có thật sự hiểu được hay không.

“Con hiểu được. Điều này có nghĩa là dù cho nàng ấy có già đi, nhan sắc có phai tàn, con vẫn sẽ yêu thương nàng ấy như ban đầu. Bên cạnh con tuyệt đối sẽ không có người phụ nữ thứ hai. Cả đời chỉ có một mình nàng ấy.” Kỳ Huyên trịnh trọng trả lời câu hỏi của mẫu thân mình.

Việc phụ thân nạp thiếp vẫn luôn là nỗi đau trong lòng mẫu thân. Kiếp trước có lẽ chàng đã không hiểu mẫu thân của mình, thế nhưng trải qua một kiếp, giờ đây chàng đã có thể hoàn toàn thấu hiểu tâm tư của phụ nữ. Ước nguyện của đời của người phụ nữ cũng chỉ là một mối tình thủy chung, không phai tàn. Suy bụng ta ra bụng người là hiểu, bất kể nam hay nữ đều hy vọng người kia có thể thủy chung với mình. Thế nhưng cuộc đời này lại khoan dung với đàn ông hơn, cho phép họ được năm thê bảy thiếp, bởi vậy, không lẽ trái tim chân thành của người phụ nữ lại chẳng đáng một xu hay sao? Không đáng để người đàn ông dùng một trái tim chân thành tương đương để đối đãi hay sao?

Rất nhiều người đàn ông không phải không hiểu đạo lý này, chỉ là họ khong muốn nghĩ nhiều bởi bọn họ cho rằng, chỉ cần họ xem nhẹ điều này thì cuộc sống sau này của họ sẽ tốt đẹp hơn nhiều, đơn giản chỉ là vì họ muốn tìm một cái cơ cho sự trăng hoa của bản thân mà thôi.

Kỳ Huyên đã từng làm chuyện hồ đồ như vậy. Bên cạnh chàng càng ngày càng có nhiều người phụ nữ, còn người thực sự tổn thương lại chỉ có người thật lòng yêu chàng, bởi cũng chỉ có người thật lòng yêu chàng mới có thể bị chuyện này làm thương tổn. Nếu Cố Thanh Trúc không có tình cảm với chàng thì dù cho số phụ nữ bên cạnh chàng có nhiều như lông chim thì nàng cũng chẳng mảy may để ý.

Vân thị nhắm mắt, lặng lẽ thở dại.

Số mệnh biến đổi thật kỳ diệu. Thứ mà bà hy vọng cả đời, phu quân của bà đã không thực hiện được, nhưng lại được chính con trai ruột của bà thốt ra. Trong lòng bà vừa vui mừng lại vừa không đành.

“Nếu con đã suy nghĩ chuyện này cẩn thận thì ta cũng biết phải làm như thế nào.” Vân thị trả lời Kỳ Huyên.

Kỳ Huyên kinh ngạc nhìn bà, hỏi lại: “Mẫu thân thật sự biết sao?”

“Ta biết. Nếu con đã nặng tình với nó như thế thì ngàn vạn lần đừng quên lời hứa hẹn hôm nay. Con cứ yên tâm đi, sau này ta sẽ không gây khó xử cho nó nữa. Lúc trước là ta lo lắng nó dụ dỗ con, giờ ta đã nghe con nói hết sự thật, mới biết tất cả đều là sai lầm của con. Đúng như lời tỷ tỷ con đã nói vậy, nếu con đã không màng tất cả mà cưới nó về thì phải đối xử với nó thật tốt. Ta tình nguyện tin tưởng sự chọn lựa của con, cũng tình nguyện đón nhận nó.”

Mặc dù Kỳ Huyên không nói thẳng với Vân thị mục đích khi chàng đến đây nhưng sự thù địch của Vân thị đối với Cố Thanh Trúc cũng đã giảm đi nhiều, bởi bà nhận ra một điều, hình như đã lâu không có ai nói thẳng trước mặt bà giống như Cố Thanh Trúc vậy.

Chỉ có người thân trong lòng không hề có khúc mắc mới có thể đối xử với nhau gọn gàng, dứt khoát như vậy. Cũng giống như con trai bà Kỳ Huyên, chàng vì muốn bảo vệ cho thê tử, không muốn thê tử bị chính mẫu thân của mình ức hiếp nên mới tỏ rõ lập trường của mình với bà, để mẫu thân của mình hiểu rõ, trong lòng chàng, thê tử có chỗ đứng như thế nào.

Trong một nhà, chỉ khi phu quân đủ tôn trọng thê tử của mình thì mới có thể khiến cho người nhà của phu quân tôn trọng thê tử.

Không biết vì sao Vân thị đột nhiên lại nhớ về lúc mình vừa mới gả vào Kỳ gia, kỳ thực ban đầu, bà và mẹ chồng Dư thị cũng không hòa thuận như bên ngoài đồn đoán. Ngược lại, Dư thị cũng từng chướng mắt người con dâu Vân thị này, mà khi ấy, cũng chính Kỳ Chính Dương tới tìm Dư thị nói chuyện một đêm mới có thể khiến Dư thị chấp nhận sự tồn tại của con dâu. Nhiều năm đã trôi qua, nếu hôm nay con trai không làm một việc tương tự thì Vân thị suýt chút nữa đã quên mất rằng bản thân mình năm đó cũng từng được một người đàn ông che chở.

Chỉ tiếc rằng người đàn ông kia cuối cùng cũng không chống đỡ nổi sự cám dỗ của sắc đẹp.

Lời con trai nói hôm nay không biết có thể giữ vững được cả đời hay không. Thế nhưng bất kể thế nào, giờ này khắc này, chàng thật lòng muốn cùng thê tử trải qua một đời một kiếp.

Vì phần tình cảm thuần khiết và đẹp đẽ này, Vân thị sẽ không lại gây ra bất kỳ chuyện gì làm tổn thương đến hai đứa nhỏ.