Đích Thê Tại Thượng

Chương 139: Đã là vợ chồng già cả rồi, sao còn thẹn thùng thế chứ?



Editor: Hannah

So với Cố Thanh Trúc còn đang đắn đo thì Kỳ Huyên ngược lại lại cực kỳ hào hứng. Chàng bước tới giúp Cố Thanh Trúc cởi xiêm y, Cố Thanh Trúc không tránh né kịp, chỉ trong chốc lát áo ngoài đã bị cởi ra. Kỳ Huyên vốn còn định cởi áo trong của nàng nhưng Cố Thanh Trúc đã cuống quít ngăn cản:

“Được rồi được rồi, ta tự làm.”

“Để ta giúp nàng.”

“Không cần.”

“Đừng khách khí, ta biết cách mặc mà.”

“Thật sự không cần.”

Từ chối mấy câu xong, Cố Thanh Trúc ôm lấy xiêm y chạy ra phía sau bình phòng, buộc Kỳ Huyên phải đứng chờ ở bên ngoài. Nàng luống cuống tay chân thay xiêm y, vẫn cảm thấy có phần không quen.

Kỳ Huyên kéo Cố Thanh Trúc đến trước bàn trang điểm, nói: “Đã bảo để ta mặc cho nàng mà, đai lưng phía sau còn chưa thắt xong này.”

Nói xong, Kỳ Huyên lại vòng ra sau lưng Cố Thanh Trúc, nàng muốn xoay người nhìn nhưng lại không nhìn được cái gì. Kỳ Huyên thắt lại đai lưng ở eo nàng, chạm vào phần da làm Cố Thanh Trúc thấy ngứa, nàng cố né hai lần đều bị Kỳ Huyên ôm eo giữ lại: “Đừng nhúc nhích, không thì không cách nào buộc lại đai lưng.”

Cố Thanh Trúc đành phải đứng im, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Bộ y phục đúng là rất đẹp, lớp vải mỏng manh tôn lên làn da trắng nõn của nàng, làm sắc da hơi ửng hồng. Kiểu dáng cũng không bảo thủ mà thoải mái, không có hoa văn thừa thãi. Kỳ Huyên ngồi xổm sau lưng nàng, có vẻ nghiêm túc thắt đai lưng cho nàng nhưng động tác kia nhìn thế nào cũng thấy vụng về, Cố Thanh Trúc không nhịn được, hỏi:

“Rốt cuộc ngươi có biết làm hay không?”

“Đương nhiên.”

Giọng điệu của Kỳ Huyên tràn đầy tự tin. Một lát sau, chàng đứng lên, xoay Cố Thanh Trúc mấy vòng, để nàng tự nhìn thấy đai lưng đã được thắt qua gương, nói:

“Nàng nhìn đi, tay nghề của ta không tệ chứ.”

Cố Thanh Trúc quay đầu nhìn lại, quả thực đai lưng lúc trước hơi lộn xộn, dưới sự nỗ lực không ngừng của Kỳ Huyên đã chỉnh tề hơn nhiều. Nàng còn đang đắn đo có nên nói lời cảm tạ với chàng hay không, Kỳ Huyên bỗng chỉ vào vạt áo trước của nàng, nói:

“Ở đây hình như mặc chưa đúng rồi.”

Cố Thanh Trúc cúi đầu nhìn, đáp: “Được rồi mà.”

“Không được không được, cách mặc của nàng không đúng, để ta chỉnh lại cho nàng.”

Kỳ Huyên một mực ra vẻ “đã tốt còn phải tốt hơn” khiến Cố Thanh Trúc có chút hoài nghi, thế nhưng thấy chàng dốc lòng giúp nàng sửa sang lại đai lưng, nàng đành để chàng giúp mình chỉnh trang lại.

Kỳ Huyên để Cố Thanh Trúc đứng đối diện với gương, chàng đứng sau lưng giúp nàng sửa sang lại vạt áo phía trước, nhìn dáng vẻ rất chuyên nghiệp. Cố Thanh Trúc lại thấy rất không tự nhiên, cũng không dám nhìn hình bóng của hai người trong gương. Tư thế của họ hiện giờ chính là Kỳ Huyên từ phía sau ôm lấy nàng, thân mình áp sát, hơi thở của chàng phả vào một bên mặt nàng.

“Nàng xem, dây thắt này phải luồn qua đây.”

Kỳ Huyên vuốt phẳng vạt áo trước của Cố Thanh Trúc, mặc dù chàng không hề chạm và người nhưng bàn tay vuốt vạt áo của chàng vẫn khiến Cố Thanh Trúc vô cùng xấu hổ, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Bỗng nhiên, Kỳ Huyên thì thẩm, hơi thở ấm nóng khẽ phả vào vành tai nàng:

“Đã là vợ chồng già cả rồi, sao còn thẹn thùng thế chứ?”

Cố Thanh Trúc đột ngột sững người, ngước mắt nhìn hình bóng trong gương, thấy mình hai má ửng đỏ, khuôn mặt ngập tràn sự ngượng ngùng, mong manh không nói nên lời. Kỳ Huyên khom lưng bên cạnh nàng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hình ảnh trong gương, khí thế càn quấy, tủm tỉm cười như có như không.

Cố Thanh Trúc đảo mắt, cúi đầu, muốn thoát khỏi vòng ôm của Kỳ Huyên nhưng chàng lại nhanh tay ôm nàng vào lòng trước. Cố Thanh Trúc giãy giụa, khuôn mặt cũng đỏ hơn. Cánh tay Kỳ Huyên như gang như thép đang rèn khiến vòng ôm này càng thêm nóng rực, tay chân nàng bất giác bủn rủn. Cố Thanh Trúc cắn môi, khó xử nói:

“Ngươi buông ta ra đi.”

Kỳ Huyên bất ngờ cắn vành tai Cố Thanh Trúc, kích thích khiến nàng sợ tới mức hít sâu một hơi. Kỳ Huyên lại cố ý áp vào tai nàng, nói: “Không buông.”

Một câu “Không buông” này khiến cả người Cố Thanh Trúc nổi da gà, cổ họng nghẹn lại, cảm giác trong người vừa khô vừa nóng, nước mắt cũng rưng rưng. Nàng bất lực giãy giụa: “Buông ra.”

Mặc dù nàng ra sức giãy giụa nhưng giọng nói lại mềm mại như nước, không phải không muốn đẩy Kỳ Huyên ra nhưng tay chân nàng lại không nghe theo sự điều khiển, cứ mãi run rẩy. Giọng nói nàng lọt vào tai Kỳ Huyên lại không khác gì lời mời gọi. Chàng bế Cố Thanh Trúc lên, để nàng ngồi vững trên bàn trang điểm. Kỳ Huyên từ từ áp mặt mình lại gần khuôn mặt nàng, Cố Thanh Trúc theo phản xạ muốn bỏ chạy nhưng sau lưng là tấm gương, hai bên đã bị Kỳ Huyên vây lấy. Nàng cúi đầu muốn tránh đi nhưng lại bị chàng nhẹ nhàng nâng cằm lên. Kỳ Huyên hôn lên môi nàng, cảm giác mềm mại khiến Cố Thanh Trúc vội vàng mím môi. Kỳ Huyên vuốt ve đường môi Cố Thanh Trúc một lúc, sau đó bỗng khẽ véo vào gáy nàng. Cố Thanh Trúc bị đau, hơi há miệng, Kỳ Huyên ngay lập tức chớp lấy thời cơ, áp nàng vào tấm gương, mạnh mẽ “tiến công”.

Tay Cố Thanh Trúc đấm mạnh lên vai Kỳ Huyên nhưng vẫn không thể làm chàng buông ra. Cả người nàng mềm nhũn như cát, bám tựa lên người Kỳ Huyên. Không biết qua bao lâu sau, khi Cố Thanh Trúc cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, Kỳ Huyên mới “khai ân” buông lỏng nàng ra nhưng vẫn không để nàng thoát. Chàng khẽ vuốt ve khuôn mặt Cố Thanh Trúc, lưu luyến hôn nhẹ lên môi nàng, có vẻ không thỏa mãn.

“Làm thế nào bây giờ. Xiêm y vừa mới sửa sang xong lại xộc xệch rồi.”

Kỳ Huyên cọ mũi mình vào mũi Cố Thanh Trúc, dịu dàng nói. Nàng cúi đầu liếc nhìn, không biết từ lúc nào, vạt áo trước đã bị kéo ra hơn phân nửa, làm lộ ra cần cổ cùng xương quai xanh. Nhớ lại lúc nãy, Cố Thanh Trúc nhận ra mình thế mà lại hồ đồ đến mức để Kỳ Huyên kéo vạt áo mình ra lúc nào cũng không biết.

“A…”

Kêu lên một tiếng, Cố Thanh Trúc đột ngột đánh thật mạnh, đẩy Kỳ Huyên ra được một chút. Nàng tự mình đi xuống khỏi bàn trang điểm, xoay người chống tay lên mặt bàn, thấy hình ảnh của mình trong gương tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch. Xiêm y lúc trước còn được coi là chỉnh tề giờ phút này như một miếng vải bọc lấy người nàng. Người con gái trong gương đôi mắt mơ mừng, thật sự là nàng sao? Cố Thanh Trúc theo phản xạ liếm liếm môi, lúc này mới phát hiện, ngoại trừ khuôn mặt ửng đỏ thì cánh môi nàng cũng đỏ lên như chảy máu, đến giờ vẫn còn hơn tê dại, có thể thấy lúc trước người kia dùng lực mạnh thế nào.

Kỳ Huyên đứng sau lưng nàng, hài lòng thưởng thức kiệt tác của bản thân, liếm cánh môi chưa đã thèm, xoay mặt Cố Thanh Trúc nhìn về phía mình, muốn tiếp tục một lần nữa. Nhưng lúc này, Cố Thanh Trúc không còn hứng thú đùa giỡn với chàng, nàng đột ngột quay đầu sang phía khác, làm Kỳ Huyên chỉ hôn khẽ lên khuôn mặt nàng, sau đó, cắm mặt xuống đất chạy ra sau tấm bình phong.

Kỳ Huyên cũng không đi theo sau, chàng vẫn hiểu một đạo lý rằng “giục tốc bất đạt”. Tuy rằng chàng muốn tiến tới các “bước” tiếp theo đến phát điên nhưng cũng không thể không bận tâm tới cảm nhận của Cố Thanh Trúc. Lúc này nàng còn chưa hoàn toàn chấp nhận chàng, nếu bức ép nàng quá mức sẽ dễ gây phản ứng ngược. Khó khăn lắm Cố Thanh Trúc mới hơi buông lỏng đề phòng với Kỳ Huyên, mỗi ngày chàng đều tự nhủ bản thân thật nhiều rằng mình nhất định phải vững vàng, phải chậm rãi, đó mới là cách làm đúng.

Dù sao Cố Thanh Trúc giờ cũng đã ở bên chàng, sau này hai người còn có rất nhiều thời gian, không cần nhất thời vội vã.

Cố Thanh Trúc cởi bộ xiêm y “vật chứng” của chuyện xấu khi nãy, mặc vào y phục của mình, cúi đầu đi ra. Nàng không dàm nhìn mặt Kỳ Huyên, vẫn luôn tránh mặt chàng. Kỳ Huyên đi tới trước mặt nàng, cầm lấy bộ y phục trong tay nàng, nói:

“Kích cỡ của xiêm y cũng chuẩn rồi, có phải không?”

Hai tai Cố Thanh Trúc hơi nóng lên, gật đầu rồi đáp: “Đúng vậy, không cần sửa lại nữa.”

Kỳ Huyên mặt dày áp sát tới trước mặt Cố Thanh Trúc, buộc nàng dù thế nào cũng phải nhìn mình. Cố Thanh Trúc hơi sợ hãi, muốn chạy đi nhưng lại bị Kỳ Huyên ngăn lại. Cố Thanh Trúc không thể nhịn được nữa, ngay lúc nàng muốn nổi nóng, Kỳ Huyên bỗng nói:

“Vạt áo trước có thể siết thêm vào, cảm giác vẫn hơi rộng.”

Cố Thanh Trúc nhất thời không hiểu ra, chỉ muốn nhanh chóng tránh đi nên vội vàng gật đầu mấy cái. Bỗng nhiên, nàng thấy có gì đó không đúng, quay sang nhìn Kỳ Huyên với vẻ khó hiểu, chỉ thấy chàng chỉ chỉ vào ngực mình. Cố Thanh Trúc cảm thấy trong đầu mình như vang “ầm” một tiếng, máu toàn thân dồn lên mặt. Nàng chỉ vào Kỳ Huyên, muốn mắng chàng một trận nhưng miệng há ra lại không biết phải mắng chàng cái gì, cuối cùng chỉ có thể tức đến nghẹn.

Nàng bực tức giậm chân, đẩy Kỳ Huyên đang cười gian xảo như hồ ly ra, tức giận mở cửa phòng đi ra ngoài, còn đụng phải Thúy Nga ở trng sân. Thúy Nga ngây ra rồi đuổi theo Cố Thanh Trúc, hỏi nàng sao mặt lại đỏ như vậy nhưng lại bị Cố Thanh Trúc đuổi đi. Cuối cùng, Thúy Nga vẫn không hiểu chuyện gì.

Vì chuyện thử quần áo lúc chiều tà mà Cố Thanh Trúc cảm thấy mình mất hết mặt mũi, ra ngoài đi dạo hồi lâu, đến khi không còn cách nào khác mới quay lại Thương Lan Cư.

Chuyện ngày hôm nay, nàng thực sự muốn nổi giận. Kỳ Huyên cứ như thể nắm được điểm yếu của nàng, chuyện như thế này có thể xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Trong lòng Cố Thanh Trúc cực kỳ ảo não, vì nàng nhận ra bản thân mình đối với Kỳ Huyên càng ngày càng không ghét bỏ. Cũng do mấy ngày hôm nay, tối nào Kỳ Huyên cũng nằng nặc muốn ôm nàng ngủ, trước khi ngủ còn thường xuyên ôm hôn mấy lần. Nàng sợ nếu cứ thế này, bản thân mình sẽ bị thái độ của Kỳ Huyên làm mềm lòng.

Nàng rất muốn dứt khoát cắt đứt với Kỳ Huyên, không dây dưa với chàng. Nàng chỉ muốn trải qua những ngày tháng yên bình, một cuộc sống đem toàn bộ hy vọng của mình gửi gắm nơi một người đàn ông thật sự quá kinh khủng, Cố Thanh Trúc đã nếm trải một lần, tuyệt không muốn có lần thứ hai. Nàng thừa nhận bản thân vẫn còn tình cảm với Kỳ Huyên nhưng phần tình cảm này nàng không muốn tiếp tục phát triển thêm nữa. Nếu Kỳ Huyên không tới trêu chọc nàng, Cố Thanh Trúc có lòng tin rằng mình có thể quên đi chuyện tình này, thế nhưng chàng lại năm lần bảy lượt tới dây dưa với nàng, khiến nàng cảm thấy “phòng tuyến” trong lòng mình sắp rã rời rồi.

Nếu nàng thật sự không thể “phòng thủ” được, lại một lần nữa đem lòng yêu Kỳ Huyên, vậy thì sau này có khi nào nàng lại đánh mất bản thân giống như kiếp trước không? Mọi việc sẽ lại luôn xoay quanh Kỳ Huyên, chàng vui nàng cũng sẽ vui, chàng không vui nàng cũng không vui nổi, cảm xúc buồn vui giận hờn đều là vì chàng. Nàng tự thấy bản thân không phải người có thể yêu rồi lại không yêu một cách tự nhiên, lúc này Kỳ Huyên nói yêu nàng nhưng nàng vẫn không tin. Cái mà chàng gọi là yêu liệu có phải là áy náy, vì chàng hổ thẹn với nàng nên mới đối đối xử với nàng như vậy? Giữa vợ chồng, nếu không có tình và nghĩa sâu đậm mà chỉ dựa vào sự áy náy từ một phía thì có thể duy trì được bao lâu?

Chờ đến khi cảm giác áy náy trong lòng Kỳ Huyên từ từ tiêu tan, chàng sẽ lại làm theo ý mình như trước, dù cho so với kiếp trước có thể biết tiết chế hơn, nhưng Cố Thanh Trúc vẫn sẽ lại một lần nữa trầm luân. Tình cảm nàng dành cho Kỳ Huyên đồng thời cũng là sự uy hiếp dành cho nàng, Cố Thanh Trúc đã từng thích Kỳ Huyên như vậy, vì chàng mà gần như gạt bỏ mọi nguyên tắc của bản thân, chỉ mong chàng có thể đặt mình trong lòng.

Nếu có thể, Cố Thanh Trúc thật sự không muốn để mình rơi vào thế bị động. Cứ lo được lo mất, nghi thần nghi quỷ, những vấn đề về tinh thần này sẽ khiến nàng đánh mất bản thân, rơi vào trạng thái mơ hồ.

Đẩy cửa phòng ra, thấy Kỳ Huyên không có ở đó, Cố Thanh Trúc rửa mặt xong rồi lên giường nằm, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác mình bị kéo vào một vòng tay ấm áp.