Đích Thê Tại Thượng

Chương 150: Vĩnh Ninh quận chúa



Editor: Hannah

Mặt Kỳ Huyên bị Cố Thanh Trúc dùng cuốn y thư đẩy sang một bên, nàng tiếp tục nói: “Nếu ngươi đã có sở thích dạo chơi chốn thanh lâu thì ta sao có thể trói buộc ngươi được, ngươi nói phải không?”

“Nàng nói những lời này khiến ta khó chịu.” Giọng điệu Kỳ Huyên nghe có vẻ rất ức chế.

Cố Thanh Trúc lại tủm tỉm cười: “Nếu ngươi đã muốn khiến ta khó chịu thì sao lại có thể trách ta khiến ngươi khó chịu được chứ?”

Kỳ Huyên đem vấn đề này suy ngẫm thật cẩn thận trong đầu, hai mắt liền sáng ngời: “Nói như vậy là nàng ít nhiều vẫn thấy khó chịu phải không?”

Cố Thanh Trúc nhún vai, đáp: “Nếu nghĩ như vậy làm ngươi vui thì cứ tự nhiên.”

Nói xong, Cố Thanh Trúc lại giằng lấy cuốn y thư một lần nữa nhưng cuốn y thư đã bị Kỳ Huyên đè lại. Cố Thanh Trúc dứt khoát từ bỏ, đứng dậy định rời đi nhưng Kỳ Huyên lại lôi kéo nàng ngồi xuống đùi chàng. Kỳ Huyên ôm nàng từ sau lưng, tủi thân nói:

“Thanh Trúc à, nàng đừng giận ta mà.”

Cố Thanh Trúc hết cách: “Buông ra đi.”

“Không buông.” Kỳ Huyên càng ôm chặt Cố Thanh Trúc hơn.

Cố Thanh Trúc tránh đi không được, đành nói: “Nếu ngươi cảm thấy ta đang tức giận thì có phải ta đây nên làm những chuyện mà người tức giận sẽ làm hay không?”

Kỳ Huyên xoay người Cố Thanh Trúc trong vòng ôm của mình, để nàng ngồi đối diện với chàng, vòng tay vẫn như gọng kiềm ôm lấy eo nàng: “Muốn đánh muốn chửi tùy nàng, ta tuyệt đối không đánh trả.”

Nói xong, chàng không màng mùi rượu mà đem cả khuôn mặt vùi vào vạt áo trước của Cố Thanh Trúc, cọ cọ vài cái. Cả người Cố Thanh Trúc không có điểm tựa, suýt chút nữa thì ngả ngửa, hai tay bám lấy người Kỳ Huyên ở đối diện, cắn mạnh lên vai chàng. Tiếng kêu thảm thiết của Kỳ Huyên truyền ra bên ngoài phòng, thu hút ánh mắt của những nô tỳ trong viện.

Lý Mậu Trinh nghe xong lập tức nổi da gà, đã bảo cách đó sẽ không có tác dụng gì đâu mà thế tử cứ cố chấp muốn thử. Từ khi thế tử và phu nhân quen nhau, thế tử đã bao giờ giành được lợi thế trước mặt phu nhân đâu, thế mà đến giờ còn chưa biết điều.

Đuổi hết bọn hạ nhân trong viện đang hóng hớt đi, Lý Mậu Trinh đứng trước cửa, chuẩn bị nghe lén thử một chút. Bỗng nhiên cửa phòng ngủ mở ra, Kỳ thế tử tay ôm gối cùng chăn, bị người bên trong đẩy ra ngoài, miệng chàng vẫn còn đang kêu la oai oái:

“Thanh Trúc, đừng như thế mà, Thanh Trúc, nàng nghe ta giải thích đi. Thanh Trúc, Thanh Trúc…”

Có gọi tha thiết nữa cũng không thể ngăn nổi phu nhân đóng sập cửa phòng.

Kỳ Huyên khóc không ra nước mắt. Đang êm đẹp tự dưng chàng lại cứ nằng nặc đòi Cố Thanh Trúc phải thừa nhận bản thân tức giận để làm gì chứ. Giờ thì hay rồi, giúp nàng danh chính ngôn thuận đuổi mình ra khỏi phòng.

Chàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, Lý Mậu Trinh đột nhiên giật mình, nhanh trí xoay người, ngẩng đầu ngắm trăng sáng, một lúc sau xoa đầu, một lúc sau lại xoa mũi, căn bản là không dám nhìn cái dáng vẻ chật vật của người nào đó vừa bị đuổi ra khỏi phòng.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh quả thực đáng sợ.

Kỳ Huyên ho khan một tiếng rồi nói: “Đêm nay trăng đẹp thật, ta muốn tới thư phòng ngắm trăng.”

Lý Mậu Trinh: ……

Thế tử vui là được.

*****

Ba ngày sau, Cố Thanh Trúc vào cung bắt mạch cho Kỳ Hoàng hậu. Khi đến Phượng Tảo Cung, nàng nghe cung nữ bào lại Kỳ Hoàng hậu đang tiếp khách, Cố Thanh Trúc sợ không tiện liền hỏi:

“Có cần ta chờ ở bên ngoài một lúc không? Ta không vội.”

Cung nữ kia cười với Cố Thanh Trúc rồi đáp: “Thế tử phu nhân quá khách khí rồi, nương nương đã dặn dò, người cứ đi vào là được.”

Cố Thanh Trúc nói lời cảm tạ nàng ta, cung nữ dẫn nàng ta vào điện.

Kỳ Hoàng hậu ngồi ở phượng ngai phía trên, bên cạnh là một mỹ nhân diện y phục hoa, trên đầu cài kim thoa ngọc lượng, kiều diễm rực rỡ, dung mạo trời sinh có nét ngây thơ, đáng yêu. Người này Cố Thanh Trúc có quen biết, đó là Vĩnh Ninh Quận chúa Phó Minh Kiều, kiếp trước gả cho Kỳ Thần, từng sống ở Võ An Hầu phủ dưới cùng một mái nhà với Cố Thanh Trúc suốt mấy năm.

Cố Thanh Trúc không ngờ hôm nay sẽ gặp nàng ta ở cung của Hoàng hậu.

Cố Thanh Trúc đang định hành lễ nhưng Kỳ Hoàng hậu đã giơ tay ra hiệu miễn lễ, nàng ta nói: “Không cần hành lễ, lại đây ngồi đi. Vị này là Vĩnh Ninh Quận chúa. Vĩnh Ninh Quận chúa, vị này là em dâu của bổn cung, họ Cố.”

Vĩnh Ninh Quận chúa và Cố Thanh Trúc cùng hành lễ. Từ khi Cố Thanh Trúc bước vào, ánh mắt Vĩnh Ninh Quận chúa vẫn luôn dõi theo nàng. Chuyện Võ An Hầu thế tử cố chấp cưới nữ nhi Cố gia từ lâu đã lan truyền khắp kinh thành, rất nhiều người cực kỳ tò mò muốn biết rốt cuộc vị tiểu thư Cố gia này là bậc khuynh quốc khuynh thành, quyến rũ đến nhường nào mà có thể khiến Võ An Hầu thế tử điên đảo thần hồn đến vậy, có thể vì nàng mà không ngại làm ra việc chống đối lại toàn bộ Kỳ gia.

Hôm nay Cố Thanh Trúc mặc áo váy màu trắng thêu hoa lan, không dùng nhiều đồ trang sức, cảm giác vừa tươi mát lại thoát tục, dung nhan rạng rỡ dù cho điểm trang đơn giản cũng không thể khiến nàng trở nên mờ nhạt, ngược lại càng nổi bật hơn.

Nghe giọng điệu của Hoàng hậu, gọi nàng ta là “Vĩnh Ninh Quận chúa” mà khi xưng hô với Cố Thanh Trúc lại gọi là “em dâu”, vừa nghe đã biết quan hệ thân sơ thế nào.

“Hóa ra vị này là Võ An Hầu thế tử phu nhân, thất kính rồi.”

Vĩnh Ninh Quận chúa chào hỏi Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc nhoẻn miệng cười với nàng ta, đáp: “Quận chúa khách khí rồi.”

Cố Thanh Trúc không nói gì nhiều rồi ngồi xuống, liếc mắt nhìn Kỳ Hoàng hậu, ra hiệu cho nàng ta cứ coi nàng như không khí, hai người họ muốn nói chuyện gì cứ nói.

Kỳ Hoàng hậu nhìn hành động của người em dâu không giỏi giao tiếp này liền thấy bất đắc dĩ. Có điều, Kỳ gia cũng không cần một vị phu nhân quảng giao, đi đến đâu thu hút đến đó, người như Cố Thanh Trúc lại có phần thanh tĩnh.

“Nghe nói mẫu thân gần đây rất bận, là có chuyện gì vậy?” Kỳ Hoàng hậu hỏi Cố Thanh Trúc.

Cố Thanh Trúc liếc nhìn Vĩnh Ninh Quận chúa rồi đáp: “Sắp tới mùa lũ, người của thôn trang đang xin chỉ thị để chuẩn bị trước, mẫu thân vẫn luôn muốn tự tay lo liệu nên mấy ngày gần đây vẫn bận rộn đi tới thôn trang.”

“Thì ra là vậy.” Kỳ Hoàng hậu thật ra vẫn luôn biết gần đây Vân thị bận rộn việc gì. Lần trước khi Vân thị vào cung đã từng nói phải cân nhắc hôn sự cho Kỳ Thần, gần đây hẳn đang lo lắng việc này. Thế nhưng Cố Thanh Trúc thận trọng, không để lộ nửa câu trước mặt Vĩnh Ninh Quận chúa.

Vĩnh Ninh Quận chúa đảo mắt, cười nói với Cố Thanh Trúc:

“Hóa ra ngày nào Hầu phu nhân cũng bận rộn như vậy. Lại nói, lần trước ta cùng mẫu thân ra ngoài thành dâng hương, trên đường còn tình cờ gặp Hầu phu nhân đó. Hầu phu nhân cùng An Định Hầu phu nhân ngồi chung một chiếc xe ngựa đi ra ngoài, nghe họ nói hình như nhắc đến hôn sự nào đó. Thế nào? Quý phủ sắp có hôn sự sao?”

Cố Thanh Trúc ngước lên nhìn Vĩnh Ninh Quận chúa rồi hơi cụp mắt suy nghĩ, không nói gì. Nàng liếc nhìn Kỳ Hoàng hậu, Kỳ Hoàng hậu cười thầm trong lòng, cuối cùng cũng hiểu vì sao Vĩnh Ninh Quận chúa lại đột nhiên vào cung tìm nàng ta, mới sáng sớm đã nói lời ngọt ngào đường mật, có bao lời hay ý đẹp đều nói ra, khiến Kỳ Hoàng hậu cười cũng không được mà không cười cũng không xong. Hóa ra mục đích là như vậy.

Thấy Cố Thanh Trúc nhìn mình với ý dò hỏi, Kỳ Hoàng hậu âm thầm gật đầu với nàng rồi nói: “A, sao ta lại không biết Kỳ gia sắp có hôn sự nhỉ?”

Cố Thanh Trúc hiểu ý Kỳ Hoàng hậu nên cũng không giấu giếm việc này, đáp:

“Bẩm nương nương, cũng không phải là trong nhà sắp có hôn sự mà là gần đây mẫu thân đang nhờ người tìm đối tượng cho Thần đệ, người mà mẫu thân nhờ cậy là An Định Hầu phu nhân. Ngày đó hai người họ gặp nhau, tình cờ gặp quận chúa chắc cũng là vì việc này.”

Vĩnh Ninh Quận chúa nghe đến đó hai mắt sáng lên, hỏi:

“À, hóa ra là vậy. Sao rồi, Thần công tử của quý phủ sắp nghị hôn sao?”

Cố Thanh Trúc làm như không hiểu ý đồ của nàng ta, thận trọng đáp: “Thần đệ đúng là đã đến tuổi nghị thân.”

Vĩnh Ninh Quận chúa âm thầm cắn môi, xoắn xuýt chiếc khăn trong tay, lại hỏi: “Vậy không biết Hầu phu nhân đã nhắm được cô nương nhà ai cho Thần công tử rồi? Có thành không?”

Kỳ Hoàng hậu không nói gì, chỉ ngồi yên tĩnh uống trà, coi như nghe không hiểu hàm ý của Vĩnh Ninh Quận chúa. Cố Thanh Trúc thấy Kỳ Hoàng hậu đẩy việc này cho nàng thì chỉ có thể tự mình gánh vác:

“Hầu phu nhân đã lựa chọn một vị tiểu thư quan gia, vốn là sắp thành rồi, chỉ có điều gần đây vị tiểu thư quan gia kia xảy ra chút sự cố, bất đắc dĩ đành từ bỏ. Xem như không thành rồi.”

Vĩnh Ninh Quận chúa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Hoàng hậu và Cố Thanh Trúc thấy vậy thì không khỏi thở dài.

“Hai vị công tử Kỳ gia đều là bậc rồng phượng trong đám người. Kỳ thế tử cưới được một mỹ nhân như Cố gia tỷ tỷ, Thần công tử chắc chắn cũng sẽ không thu kém.”

Vĩnh Ninh Quận chúa nói xong liền đứng dậy hành lễ với Kỳ Hoàng hậu: “Hôm nay đã quấy rầy nương nương, may là nương nương không chê, vẫn trò chuyện với thần cho đến giờ.”

Kỳ Hoàng hậu buông chén trà, xua tay rồi nói: “Sao lại nói vậy, ngươi vào cung trò chuyện với bổn cung, bổn cung đương nhiên chào đón, sao có thể ghét bỏ chứ. Trước đây ta thường xuyên nghe tổ mẫu nhắc tới Vĩnh Ninh Quận chúa hoạt bát đáng yêu đấy.”

Vĩnh Ninh Quận chúa thẹn thùng cúi đầu, đáp: “Nói ra thật xấu hổ, đã lâu Vĩnh Ninh không đến thăm lão phu nhân, trong lòng rất nhớ người.”

“Trong lòng tổ mẫu chắc chắn cũng rất nhớ ngươi.”

Kỳ Hoàng hậu nói chuyện với Vĩnh Ninh Quận chúa xong, nàng ta liền hành lễ cáo lui, Cố Thanh Trúc cũng đứng dậy đáp lễ.

Đợi Vĩnh Ninh Quận chúa đi rồi, Kỳ Hoàng hậu mới hỏi Cố Thanh Trúc:

“Muội thấy chuyện này thế nào?”

Cố Thanh Trúc cụp mắt suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thần có thấy thế nào cũng không liên quan gì. Có điều, nương nương đã hỏi thì thần không thể không nói vài câu, quận chúa đã một lòng si mê, nếu có thể kiên trì thì chưa chắc đã không thành.”

Kỳ Hoàng hậu nghe xong, khẽ thở dài rồi nói: “Dù cho có thành thì cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.”

Không cần nói nhiều điều dư thừa, Cố Thanh Trúc vẫn có thể hiểu được.

Hôm nay Vĩnh Ninh Quận chúa vào cung hiển nhiên chính là vì chuyện của Kỳ Thần. Nàng ta nghe nói Kỳ Thần sắp nghị hôn nên đứng ngồi không yên, nhìn biểu cảm và ngữ điệu của nàng ta, chắc chắn tâm trí đều đã hướng về Kỳ Thần. Trong tình cảnh như thế này, chỉ cần Kỳ Thần đối với nàng ta tốt một chút thôi, Vĩnh Ninh Quận chúa chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng. Với thân phận của nàng ta, nếu có thể mặt dày kiên trì muốn gả cho Kỳ Thần thì dù có là Hoàng hậu cũng không thể ngăn cản được.

Điều mà Kỳ Hoàng hậu lo lắng chính là việc Vĩnh Ninh Quận chúa gả vào Kỳ gia đối với Kỳ gia mà nói chưa chắc đã là một chuyện tốt. Dù sao hôn sự của Kỳ Huyên vẫn còn đó, Cố gia sao có thể so với Quận vương phủ, thế tử cưới một cô nương bình thường làm vợ mà một người con vợ lẽ của Kỳ gia lại cưới quận chúa. Điều này dễ khiến người ta suy đoán, gièm pha về Kỳ gia.

“Ta đoán hai ngày nữa nàng ta chắc hẳn sẽ tới phủ tìm lão phu nhân. Ta không tiện nhúng tay vào, chỉ là chuyện này cũng không thể cứ ngồi im không can thiệp. Nếu quận chúa gả vào Kỳ gia, đối với Kỳ gia không có điểm gì tốt, ngược lại…”

Câu nói tiếp theo Kỳ Hoàng hậu không nói ra nhưng Cố Thanh Trúc hiểu.

Ngược lại sẽ càng khiến Kỳ gia thêm hỗn loạn, hơn nữa còn có thể khiến Hoàng thượng nảy sinh khúc mắc với Kỳ gia, cho rằng Kỳ gia có lòng dạ bất chính. Kỳ thực trước đây khi Kỳ Huyên muốn cưới Cố Thanh Trúc, còn xin được thánh chỉ, khi đó Cố Thanh Trúc đã hiểu ý của Hoàng đế. Kỳ gia không cần một thế tử phu nhân địa vị cao, chỉ cần là một người không có gì đặc biệt là được. Có như vậy, Kỳ gia mới không qua lại thân mật với những phủ đệ khác, không tạo nên sự uy hiếp đối với hoàng quyền.

Cho nên, chuyện của Kỳ Thần và Vĩnh Ninh quận chúa không thể thành là tốt nhất. Chỉ tiếc rằng Cố Thanh Trúc biết trước chuyện tương lai, hai người họ cuối cùng vẫn ở bên nhau, mà Kỳ Thần đạt thành ước nguyện, cưới Vĩnh Ninh quận chúa, trở thành quận mã gia. Sau đó Kỳ gia gặp tai ương, Kỳ Thần cũng đưa ra lựa chọn rất nhanh. Hắn lựa chọn cắt đứt quan hệ với Kỳ gia, mang đi một nửa gia sản, cùng Vĩnh Ninh quận chúa chuyển về sống tại phủ quận chúa. Mãi cho đến khi Kỳ Huyên bị đuổi ra khỏi minh thành, hắn vẫn không đến tiễn đưa dù chỉ một lần.